Lúc trông thấy nó, Vân Hải Thương Lam trực tiếp giơ một ngón tay cái!
Đại biểu cho một ngàn viên bạch tinh!
Gấp bốn giá của nhất tuyền Tuyền Qua Đồ bình thường nhất.
"Ừm." Ôn Bình khẽ gật đầu, chấp nhận giá tiền này.
Bỏ ra hơn hai trăm viên bạch tinh mua nó, bỏ ra viên bạch tinh cải tạo nó, gộp lại cũng chưa tới viên bạch tinh.
Xoay tay một phát, trực tiếp kiếm hơn viên.
Không thể không nói, mua bán này quả thật kiếm lời.
Nếu như hệ thống không hạn chế số lượng bán mỗi tháng, nhờ đầu cơ trục lợi Tuyền Qua Đồ cũng có thể làm giàu.
Lúc này, Vân Hải Thương Lam bước nhanh đi mở cửa.
"Lộ Hợi... Đi lấy viên bạch tinh đến đây." Nhiều bạch tinh như thế, Vân Hải Thương Lam thân là thành chủ Vân Hải chi đô chắc chắn sẽ không thể mang theo bên người.
"Vâng..."
Lộ Hợi chờ ở ngoài cửa, nghe tiếng hô như thế có hơi không biết phải làm sao, khẽ gật đầu theo bản năng, mơ mơ hồ hồ vội vàng đi đến phía phủ thành chủ.
Lộ Hợi vừa đi, Ôn Bình chợt đưa Tuyền Qua Đồ qua, sau đó lại lần nữa quay người đi ra ngoài khách sạn.
Về phần bạch tinh, hắn tin tưởng Lộ Hợi kia nhất định sẽ mang đến tận tay mình.
Hơn nữa, có Đại Quai cùng Tiểu Quai ở đây, hắn thật không sợ ai dám quỵt nợ. Hai tiểu gia hỏa này tuy rằng phá phách một chút, ăn cũng quá xa xỉ một chút, thế nhưng tác dụng lại không thể nghi ngờ.
Vân Hải Thương Lam đạt được Tuyền Qua Đồ có năng lực phụ khí thì bắt đầu khẽ vuốt ve, bộ dáng yêu thích không buông tay, thật lâu không ngỡ bỏ vào trong Tàng giới.
Bởi vì nó có ý nghĩa là Vân Hải chi đô sẽ lại có thêm một Diệt Yêu Nỗ có thể phá được hộ giáp của nửa bước Trấn Nhạc cảnh.
Đủ để bù vào tổn thất lực lượng của Vân Hải chi đô do tọa kỵ nửa bước Trấn Nhạc của hắn đã chết khi đi Huyền Sắc hồ trước đó vài ngày.
Điều này cũng giúp giảm đi cảm giác mất mác sinh ra khi hắn quy hàng nhưng bị từ chối.
"Vân Hải thành chủ, nếu như có chuyện có thể tới Mục gia phòng đấu giá tìm ta."
Để lại một câu nói như thế, Ôn Bình nghênh ngang rời đi.
...
Ngoài khách sạn.
Một lão giả tóc trắng xóa thế nhưng ánh mắt sáng ngời có thần đứng ở đó.
Chỉ đứng nhưng cũng có thể cảm giác được khí thế trên người của lão giả hoàn toàn khác những người chung quanh, cảm giác của một đại nhân vật tự nhiên mà thành.
Đứng ở phía sau lão giả là bốn năm người trẻ tuổi, cũng có lớn tuổi. Y phục trên người của bọn họ tuy có chút khác lão giả, thế nhưng khác biệt không lớn, đại biểu cho bọn họ là cùng một thế lực.
Người này chính là Bách Như Thường ở Vẫn Tinh hồ.
Cung là một vị cường giả Trấn Nhạc.
Lúc Lộ Hợi vội vàng lướt qua bên cạnh, người sau lưng lão giả lập tức tiến lên gần, thấp giọng nói: "Lão tộc trưởng, chúng ta thật sự phải chờ tiếp sao?"
"Chờ."
Bách Như Thường dứt khoát kiên quyết gật đầu.
"Lão tộc trưởng, hắn chẳng qua chỉ là một tên nhị tinh Tuyền Qua thần tượng, chỉ có thể chế ra nhị tuyền Tuyền Qua Đồ mà thôi, với thân phận của ngài... Tội gì phải như thế này?" Nhiều người không hiểu tại sao Bách Như Thường lại làm như thế, bởi vì ở Vẫn Tinh hồ không phải là không có nhị tuyền Tuyền Qua thần tượng, cho dù có thể chế tạo ra Tuyền Qua Đồ độc nhất vô nhị thì cũng không thể tăng phúc nhiều bao nhiêu được?
Cũng không phải nói tăng phúc độc nhất vô nhị có thể sánh ngang tam tinh Tuyền Qua Đồ.
Nhị tinh Tuyền Qua Đồ rốt cục cũng chỉ là nhị tinh Tuyền Qua Đồ.
Bách Như Thường nhàn nhạt trả lời: "Các ngươi biết cái gì? Hiện tại có bao nhiêu thế lực đều nhìn chằm chằm Tuyền Qua Đồ này hả, lão phu nếu không nhanh hơn người khác một bước, chuyến này sợ rằng trắng tay. Lần sau, trước khi nói chuyện phải cúi đầu xuống, đừng nhìn thế giới chung quanh bằng cái đầu nhỏ bé non nớt kia. Hơn nữa... Tỏ vẻ thành tâm như thế này, cho đối phương mặt mũi, đối phương khẳng định cũng sẽ cho lão phu một bậc thang."
Nói xong, Bách Như Thường liếc nhìn những "tiểu hài" ở sau lưng mình.
Quả nhiên là ở dưới tã lót quá lâu.
Luôn thích nhìn nhận vấn đề bằng ấn tượng ban đầu, hơn nữa lại không hiểu đạo đối nhân xử thế.
Tuyền Qua thần tượng gần như đều có tính xấu, không thể ở chung giống như các thế lực khác, đối phương không nể mặt mình, mình cũng không cần phải cho đối phương mặt mũi.
Đối xử với Tuyền Qua thần tượng, trước hết phải cho đối phương mặt mũi, đối phương mới sẽ nể mặt ngươi.
"Lão tộc trưởng, ta hiểu được."
Người đi lên hỏi ngượng ngùng cười một tiếng, lui về sau.
Trong lòng ngầm thầm bội phục thủ đoạn của lão tộc trưởng.
Cũng ngay lúc này, Ôn Bình từ trong khách sạn đi ra.
Hắn liếc mắt nhìn Bách Như Thường, đương nhiên cũng chỉ là nhìn thoáng qua hai lần, không nói gì liền lên xe thú.
Bách Như Thường tương tự cũng nhìn Ôn Bình vài lần, trong lòng không khỏi khẽ cười giễu một tiếng, đối vợi bộ dáng thanh niên của thiếu niên này, hắn cũng chỉ xem vài lần, cho rằng Ôn Bình là người của phủ thành chủ, hoặc là một đứa con trai khác của Vân Hải Thương Lam, nếu không thì làm sao lại dưỡng thành tính cách ngạo mạng giống như những "tiểu hài" mà mình dẫn theo ở sau lưng.
Đám "tiểu hài" ở phía sau mình cũng là như thế, ỷ lại bản thân có thế lực lớn là chỗ dựa, chưa bao giờ có kính sợ tối thiểu với cường giả.
"Vân Hải thành chủ!"
Bách Như Thường trông thấy Vân Hải Thương Lam thư thái bước ra, hắn vội vàng đi tới.
Vân Hải Thương Lam vừa cười vừa nói: "Bách tộc trưởng, từ khi chia tay đến nay có khỏe hay không a."
"Đại sư nói có thể gặp ta sao?"
Hắn đã đợi một canh giờ cho nên không để ý tới những lời khách sáo.
"Ôn tông chủ vừa đi ra... Ngươi không thấy?" Vân Hải Thương Lam muốn nói lại thôi, sau khi cười một tiếng bất đắc dĩ lại nói tiếp, "Bách tộc trưởng, rất không khéo, ngươi vừa mới bỏ qua Ôn tông chủ, hắn vừa đi ra."
"Vừa đi ra?"
Bách Như Thường sững sờ.
Không khỏi tự hỏi lòng mình.
Vừa rồi không có ai đi ra.
Chỉ có một người bộ dáng thiếu niên đi ra.
Đột nhiên, hắn ý thức được điều gì, "Thiếu niên lang thoạt nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi kia phải chăng là Ôn tông chủ?"
"Ừm."
Vân Hải Thương Lam gật đầu.
"Ta..."
Bách Như Thường nghẹn lời, hoàn toàn không biết nên nói điều gì.
Chờ đợi phí công.
Vô ích!
"Bách tộc trưởng, ta không giữ ngươi nữa, lão phu còn phải về phủ thành chủ." Nói xong, Vân Hải Thương Lam cũng cất bước lên trên chiếc xe thú của chính mình, nghênh ngang rời đi.
Hắn tự nhiên là đi thử phụ khí Tuyền Qua Đồ.
Bách Như Thường ở lại, chỉ có thể rời đi một cách bất đắc dĩ —— Ôn Bình ngồi xe thú sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Đây là một chút mặt mũi cũng không cho a."
Bách Như Thường đắng chát cười một tiếng.
Hắn không nghĩ tới, làm bộ làm tịch như thế này không ngờ lại không có một chút tác dụng trước Ôn tông chủ.
Mình đã cho đủ mặt mũi, thế nhưng đối phương lại vẫn hờ hững như thế.
...
Một bên khác, Ôn Bình đi đến Mục gia phòng đấu giá.
Hiện tại, Mục gia phòng đấu giá đã không còn vắng vẻ trống trải giống như lúc trước, người ra vào phòng đấu giá nối liền không dứt. Sự vắng vẻ trống trải lúc ban đầu hoàn toàn để cho đối thủ cạnh tranh.
Ở ngoài cửa phòng đấu giá dán thứ muốn bán đấu giá đêm nay.
Ôn Bình lướt sơ qua, đều là những thứ không rẻ.
Ôn Bình bước xuống khỏi xe thú, vừa mới đến gần phòng đấu giá, thị nữ xinh đẹp ở ngoài phòng đấu giá liền nhích lại gần.
"Tiền bối, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
Giọng thì thầm dịu dàng, người nghe rất dễ chịu.
Nhưng mà thị nữ mặc hết sức đoan trang, không có cảm giác yêu diễm giống như nữ tử thanh lâu.
Nói chính ra, điều này lộ ra phòng đấu giá cao cấp rất nhiều.
"Mục Thiên quản lý quả thật không tồi, không giống như những phòng đấu giá kia, khắp nơi có thể thấy được những nữ nhân mặc y phục hở hang 'tiếp khách', khiến cho phòng đấu giá giống như thanh lâu."
Ôn Bình không khỏi thấp giọng khen ngợi một câu.
Sau khi khen ngợi, Ôn Bình vừa đi vào bên trong, vừa hỏi thị nữ: "Gọi Mục Thiên tới gặp ta."