Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: Tình yêu không phải cả đời không cãi nhau, mà là cãi nhau còn có thể cả đời.
Cố Duyên Tranh vươn tay về phía Vệ Vân Phong: "Vân Phong, lần này thật sự phải cảm ơn anh. Về sau nếu anh có việc gì cần hỗ trợ, cứ việc nói."
Vệ Vân Phong bắt tay y một cái, lời có ẩn ý: "Nhớ kỹ lời cậu nói."
Cố Duyên Tranh gật đầu, bên môi hiện nét cười, tuy rằng rất nhạt, nhưng ý mừng trong đó lại khó thể bỏ qua.
Vệ Tây Lẫm nhìn Cố Duyên Tranh, thầm hừ một tiếng. Có phải người này vui mừng quá sớm rồi hay không? Hắn còn chưa tha thứ cho y đâu. Hắn ngồi xuống, cầm một trái đào mọng nước trong rổ lên, dùng dao gọt hoa quả không nhanh không chậm gọt vỏ, toàn thân trên dưới đều tỏa ra hơi thở mang tên 'tôi đang tức giận'. Cố Duyên Tranh xoa bóp vai hắn, hắn không hề phản ứng.
"Còn tức giận sao?"
"Em cũng không dám. Ông chủ Cố anh có nhiều chủ kiến, làm chuyện gì cũng tự có đạo lý của anh mà." Vệ Tây Lẫm cũng không thèm nhìn y, chậm rì rì nói, bên môi treo nụ cười mê người.
Động tác gọt vỏ của hắn chậm rãi lại ưu nhã, người nhìn vào cũng sẽ cho đây là một loại hưởng thụ, Cố Duyên Tranh lại cảm giác được ý lạnh thấu xương, ngồi xuống dựa vào gần hắn: "Lần này là anh không đúng."
Vệ Vân Phong không muốn lưu lại nơi này xem bọn họ liếc mắt đưa tình, bĩu môi, xoay người lên lầu, tính trở về phòng ngủ một giấc. Tối hôm qua tới khuya ba mẹ mới ngủ, anh cũng theo họ, chỉ ngủ chưa đến năm tiếng.
"Tha thứ cho anh, bảo bối." Cố Duyên Tranh dán lên người Vệ Tây Lẫm, tay to không thành thật xoa lên eo hắn.
"Anh thật sự biết anh sai ở đâu?" Vệ Tây Lẫm có chút hoài nghi.
Cố Duyên Tranh nghi ngờ nói: "Sai ở việc không nên gạt em?"
Vệ Tây Lẫm bị giọng không chắc chắn của y làm buồn cười, quét mắt liếc một cái, ăn đào mọng nước ngon lành, coi như bên người không có Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh không biết cách dụ dỗ hơn người, cảm giác bị người yêu bỏ qua thật không dễ chịu chút nào, dứt khoát trực tiếp hôn môi hắn, dùng sức liếʍ ʍúŧ cánh môi, cạy khớp hàm ra, quấn lấy lưỡi hắn, nhấm nháp hương vị nước bọt cùng nước mật đào trong khoang miệng hắn.
Nụ hôn này không chỉ đột nhiên lại còn bá đạo, không khí trong khoang miệng Vệ Tây Lẫm đều bị cướp đi. Vệ Tây Lẫm nhanh chóng dùng xoang mũi hít một hơi mới không ngất, môi nỗ lực tránh để người đàn ông hôn, đồng thời dùng sức đẩy ngực y.
Cố Duyên Tranh làm lơ phản kháng của hắn, hôn càng sâu, càng nhập tâm. Đầu lưỡi dây dưa và vuốt ve làm độ ấm lưỡi càng tăng cao, làm tâm Vệ Tây Lẫm mềm xuống, từ đó mềm mình, tay chống trên ngực Cố Duyên Tranh chuyển qua vai y, vây quanh cổ y.
Nụ hôn nóng bỏng khiến không khí dường như cháy lên. Cố Duyên Tranh buông người trong lòng ngực ra, đôi mắt thâm tình dừng trên cánh môi đỏ bừng mà ướŧ áŧ của thanh niên, chậm rãi hướng lên trên, nhìn vào ánh mắt mông lung thấm đẫm xuân tình của hắn.
Vệ Tây Lẫm yêu người nam nhân này, cũng luyến tiếc không muốn giận y quá lâu, lười nhác dựa vào trước ngực y.
Cố Duyên Tranh nhẹ mổ một ngụm lên chóp mũi hắn, lúc này nghĩ lại từ tối qua tới tận lúc nãy thanh niên đều không thèm nhìn y, có phần lạ lẫm: "Tính tình lớn như vậy."
Vệ Tây Lẫm cường điệu nói: "Là anh sai."
"Ừ, ừ, là anh sai." Chỉ cần thanh niên không cần không để ý tới y nữa, Cố Duyên Tranh tùy hắn nói, hứa hẹn: "Về sau bất kể có chuyện gì, anh đều sẽ thương lượng với em."
Vệ Tây Lẫm mân mê một chiếc cúc áo của y, cúi người hôn lên chóp mũi y một cái, ngồi thẳng trên sô pha, vờ như không có việc gì lại cầm một trái đào khác lên lột vỏ. Còn phần trái đào chưa ăn xong kia đã sớm bị hai người thân mật làm rơi xuống đất, không biết đã lăn đi đâu.
Cố Duyên Tranh giúp hắn sửa sang lại quần áo có chút rối loạn, tìm được trái đào trên mặt đất ném vào thùng rác, nhìn thời gian: "Đã sắp giờ rồi, em ngồi đi, anh đi nấu cơm."
Y đã hỏi Vệ Tây Lẫm, người nhà họ Vệ thích ăn gì y đều biết. Thế nên trên bàn cơm trưa, trừ món Vệ Tây Lẫm thích, còn có món ba Vệ, mẹ Vệ và Vệ Vân Phong thích. Vệ Trừng Trừng không ở nhà, đã sang ngoại.
Đây không phải lần đầu tiên mẹ Vệ nhìn thấy Vệ Tây Lẫm suиɠ sướиɠ ăn đồ ăn Cố Duyên Tranh làm thế kia, trong lòng cảm thấy phức tạp, không khỏi nghĩ, nếu Cố Duyên Tranh là nữ thì tốt, hoặc nếu Tây Lẫm là nữ cũng không tồi.......
Vệ Tây Lẫm gắp thức ăn vào chén cho ba mẹ Vệ, áy náy nói: "Ba, mẹ, ăn xong cơm trưa con với A Cố phải đi rồi. Tiến độ quay phim đã bị trễ hai ngày, mỗi ngày đều phải chi ra không ít, trễ nữa sẽ không xong."
Ba Vệ vừa biết chuyện Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, càng hy vọng Vệ Tây Lẫm có thể ở nhà thêm vài ngày. Mấy ngày này không nhất định có thể tách hắn và Cố Duyên Tranh ra, nhưng ít nhiều trong lòng ông sẽ thoải mái chút. Chỉ là hiện giờ ông cũng thường xuyên chú ý tin tức giải trí, cũng biết lời Vệ Tây Lẫm là tình hình thực tế.
Cố Duyên Tranh nhìn ra tâm tư của ông, chủ động nói: "Ba, mẹ, không bằng hai người lên thành phố với chúng con. Chuyện nông trường không cần hai người phải lo lắng, Trừng Trừng bên đó cũng có thể an tâm, vừa lúc hai người cũng cho mình một kỳ nghỉ."
Vệ Tây Lẫm gật đầu phụ họa: "Đúng vậy."
"Thằng này kêu 'ba mẹ' thuận miệng ha." Ba Vệ liếc liếc Cố Duyên Tranh, lời nói ra không mặn không nhạt.
Cố Duyên Tranh hơi mỉm cười: "Dạ."
Ba Vệ bị nghẹn một chút, buông đũa, hai mắt nhìn thẳng y, nghiêm túc hỏi: "Cậu dám công khai quan hệ giữa mình và Tây Lẫm trước mặt mọi người sao?"
Cố Duyên Tranh không chút do dự đáp: "Cầu mà không được."
"Ba!" Vệ Tây Lẫm kinh ngạc một chút. Hiện tại cũng không phải là thời cơ để hắn và Cố Duyên Tranh công khai trước công chúng.
Ba Vệ lạnh lùng nhìn hắn một cái, ý bảo hắn không được chen vào, lại hỏi Cố Duyên Tranh: "Cậu và Tây Lẫm có ý định kết hôn không?"
Cố Duyên Tranh gật đầu: "Đang lên kế hoạch."
Vệ Tây Lẫm đưa tay lên xoa xoa mặt. Kết hôn nha.......
Ba Vệ có vẻ không mấy tin tưởng, lại hỏi: "Nghe hai đứa nói, có vẻ đã có kế hoạch tỉ mỉ cho tương lai, gồm cả chuyện con cái. Chuyện con cái, hai đứa tính thế nào?"
Cố Duyên Tranh nhìn Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm có chút khẩn trương. Chuyện con cái, kỳ thật bọn họ còn chưa nghiêm túc thương lượng qua.
Nhưng Cố Duyên Tranh hiểu rõ tâm tư của hắn: "Chuyện con cái sẽ tìm cách, chỉ là hiện tại tụi con còn trẻ, ít nhất ba năm nữa sẽ không nghĩ đến chuyện con cái." Chuyện hệ thống, không thể nói ra.
Vệ Tây Lẫm nhẹ nhõm thở dài một hơi. Đúng là hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đón con đâu.
Ba Vệ cười thần bí: "Ba đáp ứng cho hai đứa ở bên nhau, nhưng ba có một điều kiện."
Cố Duyên Tranh cung kính đáp: "Ba cứ nói."
Ba Vệ nhấn mạch từng câu từng chữ rõ ràng: "Tôi muốn cậu đáp ứng tôi, nếu tương lai hai người quyết định tách ra, cậu phải công khai thanh minh, lúc trước hai người ở bên nhau là do cậu ――"
"Ba!" Vệ Tây Lẫm ngắt lời ông, nghiêm túc nói: "Con biết ba muốn tốt cho con, nhưng giữa con và A Cố chỉ có tình cảm thuần túy, sẽ không trộn lẫn bất cứ thứ gì. Đường là do con tự mình chọn, mong ba cho phép con tiếp tục bước đi trên con đường này. Nếu anh ấy có lỗi với con, con có rất nhiều biện pháp đối phó! Con ba cũng không phải kẻ yếu."
Mẹ Vệ hoảng sợ, nói loại lời này trước mặt Cố Duyên Tranh thật sự thích hợp sao?
Ba Vệ cũng ngẩn người.
Cố Duyên Tranh lại cười, chẳng những không cho rằng hắn ngỗ nghịch, ngược lại vô cùng suиɠ sướиɠ, cười nói với ba mẹ Vệ: "Ba, mẹ, hai người đã thấy đi? Người phải lo bị quăng đi là con mới đúng."
Nét mặt ba Vệ hòa hoãn lại, thật lâu sau đó mới thở dài một tiếng: "Rồi, chỉ cần tương lai con không hối hận là được."
"Ông?" Mẹ Vệ không nghĩ ông lại nhanh chóng đồng ý như vậy.
Ba Vệ lắc đầu với bà, nói: "Tùy nó đi, tương lai chạy đến khóc lóc trước mặt tôi tôi cũng mặc kệ nó!"
Mẹ Vệ thở dài một hơi, không nói gì.
Cố Duyên Tranh cười khổ, không tin tưởng y như vậy? Y cưng Vệ Tây Lẫm còn không kịp, sao có thể để hắn khóc? Nhưng hiện tại nói nhiều cũng vô dụng, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
"Cảm ơn ba! Cảm ơn mẹ!" Tâm tình Vệ Tây Lẫm rất tốt, nét cười lại sáng ngời như cũ.
Cố Duyên Tranh giúp ba mẹ Vệ gắp thức ăn và lấy canh: "Ba, mẹ, ăn cơm đi."
Ba Vệ gật đầu, cầm đũa lên.
"Ba mẹ sẽ không lên thành phố với mấy đứa. Chỉ cần mấy đứa sống tốt, ba mẹ cũng không có gì để nói."
Cố Duyên Tranh gật gật đầu, chân thành nói: "Cảm ơn ba, con kính ba một chén." Y cũng không tin phật, lúc này lại có xúc động muốn đến chùa miếu bái. Y và người yêu đều thật may mắn, có người nhà hiểu lý lẽ như vậy.
Ba Vệ xua tay: "Không phải chút nữa cậu còn phải lái xe sao? Về sau còn có cơ hội."
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ông quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Vân Phong.
Vệ Vân Phong bị nhìn nổi một thân da gà, dè dặt hỏi: "Ba, sao ba lại dùng loại ánh mắt này nhìn con?"
Ba Vệ hỏi: "Vệ Vân Phong, mày thích nữ đúng chứ?"
Này, đây là cái vấn đề quỷ gì vậy? Mẹ Vệ trợn trắng mắt, bất lực đỡ đầu.
Vệ Vân Phong gật đầu, nhất thời không phản ứng kịp.
Vệ Tây Lẫm bất giác muốn cười, cố nhịn xuống.
"Vậy là tốt rồi. Nếu mày cũng dám mang một thằng đàn ông trở về, xem ba có đánh gãy chân mày không!" Ba Vệ cảnh cáo.
Vệ Vân Phong thật sự rất muốn khóc, liên quan gì anh? Làm anh trai tốt, làm con trai tốt, sao lại khó vậy chứ trời!
Vệ Tây Lẫm có chút áy náy với anh, vội vàng nói sang chuyện khác: "Ba, mẹ, lúc đi tụi con muốn lấy một ít trái cây và hoa đưa cho bạn."
Ba Vệ gật đầu: "Lấy thì lấy đi, trái cây với hoa nhiều lắm."
Mẹ Vệ nhìn thoáng qua Cố Duyên Tranh, nói với Vệ Tây Lẫm: "Lại lấy thêm chút rau dưa gửi ba mẹ Cố Duyên Tranh đi, rau dưa của nông trường ăn ngon."
Hốc mắt Vệ Tây Lẫm hơi nóng lên. Đây là ba mẹ hắn, cho dù không đồng tình với lựa chọn của hắn đến thế nào thì vẫn sẽ luôn lo hắn không được ba mẹ người yêu yêu thích.
"Hai người yên tâm, ba mẹ con rất thích Tây Lẫm." Cố Duyên Tranh lập tức đứng ra trấn an ba mẹ Vệ: "Chờ ngày nào đó có thời gian người nhà hai bên cùng nhau đi ăn bữa cơm, hai người gặp qua ba mẹ con sẽ hiểu."
Vệ Tây Lẫm làm chứng: "Ba mẹ A Cố đều rất dễ ở chung."
Ba Vệ không cho ý kiến, nếu về sau có cơ hội gặp mặt, ông tự có phán đoán của mình.
Ăn cơm trưa xong, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ngồi cùng ba mẹ Vệ một chốc, sau đó đến nông trường với Vệ Vân Phong.
Ngoại trừ chuẩn bị một ít trái cây và rau dưa cho ba mẹ Cố, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh còn chuẩn bị một bó hoa tươi cho Cố Duyên Yên, ngoài ra cũng chuẩn bị ít trái cây cho Đỗ Minh Thành, Ngô Ưu, Khâu Tử Tấn và Phương Y Đồng.
Vệ Vân Phong cũng hái một ít trái cây, rồi lại kiếm đủ loại hoa, môi vừa mỉm cười vừa tự gói hoa, gói xong còn chỉnh lại một chút, còn cẩn thận gỡ hết gai trên cành hoa.
Vệ Tây Lẫm nhướng mày, tư thế này có chút khả nghi.
"Anh, có phải anh đang có bạn gái không đó?"
Vệ Vân Phong ngẩn ra, thề thốt phủ nhận: "Không có!"
"Phải không?" Vệ Tây Lẫm tỏ rõ mình không tin: "Không phải bạn gái anh còn dụng tâm gói hoa vậy sao?"
Cố Duyên Tranh nhìn thanh niên nhiều chuyện, có chút buồn cười, đút một quả nho cho hắn, lùi lại hai bước, tiếp tục hái trái cây, để hai anh em nói chuyện.
Vệ Vân Phong thoáng đỏ mặt, thản nhiên nói: "Có mục tiêu, nhưng còn chưa đuổi tới."
Vệ Tây Lẫm cảm thấy cao hứng thay cho anh, nhắc nhở: "Đã có mục tiêu cũng đừng dây dưa nha, lỡ để lâu lại bị người đoạt trước một bước ấy hối hận cũng không kịp."
Nét mặt Vệ Vân Phong hơi không được tự nhiên.
"Sao vậy?" Vệ Tây Lẫm cực kỳ tò mò.
"Không có gì." Vệ Vân Phong ngại nói người anh coi trọng là Đàm Thanh Thanh, dù sao trước đó anh còn từng oán hận Đàm Thanh Thanh quái dị trước mặt Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cũng không truy hỏi, lúc hắn nên biết tất sẽ biết.
Thu thập trái cây rau dưa hoa xong trực tiếp lái xe rời đi. Ba mẹ Vệ đều có thói quen ngủ trưa, bọn họ đã nói sẽ đi nên lúc đi không cần chào nữa.
Xe Vệ Vân Phong bị đâm hỏng rồi, Cố Duyên Tranh tính bồi thường anh một chiếc mới nhưng Vệ Vân Phong cự tuyệt.
Cố Duyên Tranh không kiên trì, chỉ đưa tiền sửa xe cho anh. Chờ về sau Vệ Vân Phong kết hôn rồi lại mượn cơ hội đưa vợ chồng bọn họ một chiếc xe cũng vậy.
............
Artist : Johanna Puhl (instagram.com/johannapuhl)