Vệ Tây Lẫm V: Có đôi khi, ấu trĩ cũng là một loại thổ lộ.
Cố Duyên Tranh đưa Vệ Tây Lẫm đến phim trường.
Người đoàn phim gồm cả diễn viên đã được thông báo trước, đều có mặt.
Cố Duyên Tranh nói với Mập Mạp: "Chúng tôi có mang ít trái cây tới, cậu chia cho mọi người đi."
Đám Điền Sướng vừa nghe đều vui vẻ. Sáng Vệ Tây Lẫm không thể tới đã cho bọn họ nghỉ nửa ngày, giờ lại có trái cây ăn.
Vệ Tây Lẫm thấy Cố Duyên Tranh không có ý định đi, nhướng mày: "Hôm nay anh rảnh lắm à?" Hắn không mong Cố Duyên Tranh ở lại, ba mẹ đã đồng ý chuyện của hai người, hiện trong lòng hắn rất kích động, nếu Cố Duyên Tranh ở kế bên tâm tình của hắn sẽ càng khó bình tĩnh, sẽ luôn nghĩ đến y, sẽ ảnh hưởng đến công tác.
Nhưng Cố Duyên Tranh cảm thấy hai người đã được gia trưởng hai bên đồng ý, cũng không khác mấy với đính hôn, chỉ muốn ở cạnh thanh niên nhiều hơn một chút. Y nghĩ mình nên chuẩn bị nhẫn đính hôn.
Y hứng thú nhìn quanh phim trường: "Rảnh lắm. Anh còn chưa từng thấy em đóng phim diễn kịch bao giờ đâu."
Vệ Tây Lẫm có hơi ghen với người đàn ông của mình. Làm ông chủ như Cố Duyên Tranh mới là có bản lĩnh thật sự, có công việc gì đều có thể giao cấp dưới đi làm, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ. Này còn không phải cảnh giới hắn theo đuổi sau khi trọng sinh sao? Hắn cảm thấy mình có thể suy xét thêm việc bồi dưỡng mấy đạo diễn, về sau giao mấy phần còn lại của [Tử Thần tới] cho bọn họ quay.
"Nghĩ cái gì?" Cố Duyên Tranh xoa đầu hắn.
Vệ Tây Lẫm lắc đầu: "Tùy anh. Lát nữa em bận cũng không rảnh lo anh đâu."
"Em cứ bận đi." Cố Duyên Tranh không để ý, chỉ cần nhìn thanh niên y cũng đã rất thỏa mãn.
Vệ Tây Lẫm đi về hướng đoàn phim, bàn bạc vài vấn đề cần chú ý để lát nữa quay với nhóm đạo cụ và tổ ánh sáng đang ăn trái cây.
Điền Sướng và mấy diễn viên khác cũng lại nói chuyện cùng Vệ Tây Lẫm.
Mary chớp mắt rất có phong tình: "Đạo diễn, cảm ơn anh và bạn anh đã mang trái cây đến, thật là ngon tuyệt!"
"Thích là tốt rồi." Vệ Tây Lẫm nói.
Giọng Điền Sướng hàm chứa sự tán thưởng: "Vừa nãy tôi ăn một miếng dưa hấu, vừa mát lại vừa ngọt. Mấy loại quả này đều là sản phẩm từ nông trường của cậu đúng chứ?"
"Ừ. Rau dưa ở đó cũng ngon lắm, có cơ hội cô có thể đến đó chơi thử." Vệ Tây Lẫm đề cử nông trường Cố Vệ với cô.
Điền Sướng cười nói: "Tôi đã xem phần tuyên truyền của nông trường, đúng là rất động tâm, có cơ hội nhất định sẽ tới chơi."
Mập Mạp tìm một chiếc ghế dựa đưa cho Cố Duyên Tranh ngồi, Cố Duyên Tranh không ngồi, đứng cách đó không xa, nhìn cả nam lẫn nữ diễn viên đang nói chuyện với Vệ Tây Lẫm, trong đó có nữ diễn viên người Mỹ có vẻ như muốn dụ dỗ hắn, cứ cho là đã biết bọn họ không có khả năng có quan hệ gì, trong lòng vẫn rất không thoải mái. Nhưng y nhịn xuống, bình tĩnh tiếp tục nhìn, trong lòng có một chủ ý.
Vệ Tây Lẫm bị nhìn đến nổi da gà, nghĩ một chút liền hiểu rõ chuyện gì, quay đầu lại, mỉm cười liếc mắt nhìn người đàn ông nào đó một cái.
Cố Duyên Tranh cười đáp lại, tỏ vẻ không có việc gì.
Vệ Tây Lẫm đánh một ánh mắt cho người phụ trách.
Người phụ trách giương giọng nói: "Đều chuẩn bị chút đi, chuẩn bị mở máy!"
[Tử Thần tới I] nói về du học sinh Mỹ tên Alex (Vệ Tây Lẫm thủ vai) và một đám bạn học chuẩn bị thừa dịp chưa tốt nghiệp lên máy bay đến Hoa Hạ, trước khi máy bay cất cánh, đột nhiên hắn có dự cảm bất thường, như nhìn thấy máy bay nổ mạnh trong không trung. Do đó Alex hoảng sợ lớn tiếng ầm ĩ, yêu cầu tiếp viên cho hành khách xuống máy bay. Trong cabin hỗn loạn một trận, Alex và hành khách khác bị đuổi xuống máy bay, trong đó gồm có bạn hắn Billy và Todd, Claire (Mary thủ vai), Carter và bạn gái hắn Terry (Điền Sướng thủ vai), cùng với cô giáo bọn họ Leiden. Đang lúc một đám người tức giận vì không thể đến Hoa Hạ, máy bay vừa cất cánh thật sự nổ mạnh. người Alex, tuy tránh thoát một kiếp, nhưng bọn hắn như bị 'Tử Thần' theo dõi, một người lại một người tử vong một cách dị thường......
Cảnh quay hôm nay là lúc cô giáo Leiden chết. Khi cô Leiden nấu nước đã dùng khăn lông lau ấm nước, trong lúc vô ý đã để khăn lông lên giá dao. Sau khi rót nước sôi ra ly, vì ly sứ quá nóng, cô đổi nước thành rượu, còn bỏ thêm khối đá. Ly gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại liền vỡ, rượu văng vào máy tính gây chập mạch khiến màn hình nổ mạnh, mảnh nhỏ văng ra đâm vào cổ cô. Lúc chạy tránh, rượu nhóm lửa phòng bếp sinh hỏa hoạn. Vì nổ mạnh nên cô ngã xuống đất, thấy khăn lông, muốn dùng khăn lông cầm máu, không ngờ lại kéo cả dao xuống, vừa lúc cắm vào ngực cô. Alex tới cứu Leiden vừa vặn lúc nổ mạnh, Leiden bị ngã, ghế dựa đập vào chuôi dao, dao đâm vào càng sâu, làm cho Leiden tử vong.
Quá trình này nói thì rất rõ ràng, nhưng lúc quay cũng không mấy thuận lợi. Này cũng do Vệ Tây Lẫm yêu cầu cao, để cốt truyện càng có tính chân thật và làm người nhập tâm, hắn muốn sử dụng cảnh quay dài để show cảnh này. Hắn hy vọng cái ly thật sự có thể bị nóng lạnh luân phiên làm bể, chỉ một màn này đã phải quay mấy lần.
Trong lúc làm việc Vệ Tây Lẫm rất chuyên chú, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Cố Duyên Tranh. Lúc Mary biểu hiện tốt, hắn không keo kiệt lời khen; diễn quá nát, hắn cũng phê bình không chút lưu tình.
Cố Duyên Tranh cũng không để ý, yên lặng đứng một bên thưởng thức một mặt khác với lúc sinh hoạt của người yêu, trong tay vẫn luôn cầm di động, thỉnh thoảng lại chụp mấy tấm.
Người phụ trách khó xử nhìn y, lại ngại khí thế trên người y rồi không dám ngăn cản.
Mập Mạp lắc đầu tỏ ý không sao, người phụ trách mới buông tâm.
Quay liên tiếp chín lần, Vệ Tây Lẫm xem lại một lần, cuối cùng mới nói 'Qua'.
Trong lòng các diễn viên thầm oán hắn quá khắc nghiệt, đồng thời cũng tán thưởng sự nghiêm khắc của hắn. Dù sau lúc quay tốt bao nhiêu, lúc sau chiếu phim sẽ có danh tiếng càng tốt bấy nhiêu. Đây là trách nhiệm với bộ phim, cũng là trách nhiệm với diễn viên bọn họ. Nếu diễn viên đã chọn bộ này, ấy chính là muốn bước về hướng nổi danh, không ai sẽ hy vọng bản thân chụp phải một bộ phim rác.
Vệ Tây Lẫm nhìn thời gian, quay một cảnh này đã quay hơn một tiếng đồng hồ, nhìn mọi người xung quanh, hào phóng nói: "Nghỉ mười phút."
Các diễn viên, nhân viên công tác uống nước, nói chuyện phiếm, lướt Weibo...... Ai cũng tự có phương thức thả lỏng bản thân.
Vệ Tây Lẫm thả lỏng nằm trên ghế, tuy khi quay hắn chỉ cần ngồi sau máy quay theo dõi là được, nhưng tập trung tinh thần cao độ cũng là một việc rất tốn sức.
Hiển nhiên là hắn đã quên Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh dung túng lắc đầu, bước qua, dáng đi trầm ổn lại khí phách, khí chất danh môn hiển lộ không sót chút nào. Không ít cô gái nhỏ đều nhịn không được nhìn chằm chằm y, tim đập thình thịch.
Trên mặt chợt lạnh, Vệ Tây Lẫm giật mình một cái, thấy bình nước khoáng bên mặt mới nhớ tới Cố Duyên Tranh còn ở đây, há mồm muốn nói.
"Biết em đã quên anh, không cần phải nói."
Vệ Tây Lẫm nghe ra người đàn ông này không thật sự giận, nhẹ nhàng cười, có chút áy náy, miệng lại nói: "Là tự anh muốn ở lại."
Cố Duyên Tranh nghe ra sự vui vẻ vì y ở lại đây trong lời nói nhẹ nhàng của hắn, không so đo chuyện hắn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cho anh một thẻ ra vào đi. Anh gọi người đem ít đồ uống lạnh tới, hiện đang chờ ở ngoài."
Vệ Tây Lẫm tháo thẻ ra vào từ trên cổ xuống.
Điền Sướng thấy không khí giữa hai người bên kia có chút quái, nhịn không được đánh giá vài lần, trong mắt có nét tò mò và hứng thú, còn có vài phần thưởng thức. Vệ Tây Lẫm được giới giải trí công nhận có giá trị nhan sắc cao. Cố Duyên Tranh lại càng mê người hơn hắn, cũng vì tuổi y lớn hơn Vệ Tây Lẫm, bề ngoài tuấn mỹ có thêm phần thành thục, thân hình rắn chắc lộ ra hơi thở đàn ông mãnh liệt. Loại nam nhân này, vừa nhìn đã biết thuộc loại không dễ chinh phục, nhưng một khi chinh phục y rồi, vậy nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Người đều có lòng yêu cái đẹp, Điền Sướng cố ý ngồi trong góc không chớp mắt, âm thầm thưởng thức phúc lợi no mắt.
Cố Duyên Tranh cầm thẻ ra vào, ra ngoài nhận thức uống lạnh tiến vào.
Phát thức uống xong, mọi người đều chú ý thấy chỉ có ly trong tay Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh là màu xanh lam, ly những người khác đều có màu vàng, hơn nữa tất cả đều là khẩu vị giống nhau.
Chuyện này khiến bọn họ ít nhiều hiểu rõ gì đó, nhưng không có chứng cứ xác thật, không ai sẽ nói bậy.
Cố Duyên Tranh bình tĩnh ngồi bên cạnh Vệ Tây Lẫm, dùng cùng động tác uống với hắn, rất chi tự đắc với hành động của mình. Tuy không thể quang minh chính đại tuyên bố quan hệ giữa hai người, nhưng dùng phương thức này công khai biểu thị chủ quyền một chút vẫn được. Nhớ đến thanh niên thích đăng Weibo, y lấy di động ra, click mở camera, nhắm ngay ly đồ uống trong tay mình và thanh niên, vờ như không việc gì chụp một tấm, lại vờ như không việc gì thu điện thoại lại.
Có đôi khi người nào đó thật là ấu trĩ. Khóe môi Vệ Tây Lẫm khẽ nâng lên một biên độ nhỏ đến khó thể nhận ra, nương theo động tác uống nước che dấu đi.
Cố Duyên Tranh hỏi: "Đại khái khi nào em kết thúc công việc? Anh đưa trái cây cho bọn họ, thuận tiện ăn cùng bữa cơm luôn. Cùng đi." Thật ra hôm nay y muốn ở riêng với Vệ Tây Lẫm hơn, nhưng trái cây hái để lâu không ngon, vẫn là nên đi đưa sớm một chút.
Vệ Tây Lẫm thoải mái nói: "Trước mắt tình hình quay đang rất thuận lợi, hôm nay có thể kết thúc công việc sớm." Hắn và Đỗ Minh Thành, Ngô Ưu có quan hệ không tồi, đã lâu không gặp bọn họ, nghe nói Ngô Ưu có bạn gái, đã bàn đến bước kết hôn, cũng nên gặp mặt nói tiếng chúc mừng.
"Vậy hẹn giờ đi?" Cố Duyên Tranh chiều theo thời gian của hắn.
Vệ Tây Lẫm không có ý kiến, uống xong, kêu khởi công, sợ Cố Duyên Tranh ngồi một mình nhàm chán, quay đầu nói với y: "Chút nữa em sẽ lên sân, anh có hứng thú làm đạo diễn khách mời không?"
Cố Duyên Tranh vui vẻ đồng ý: "Không thành vấn đề." Làm ông chủ công ty giải trí, việc đạo diễn này tuy y không tinh, nhưng cũng có chút hiểu biết.
Đoạn Vệ Tây Lẫm diễn là lúc Alex ý thức được cô giáo Leiden có nguy hiểm nên tới cứu. Đoạn này không khó, khó là ngay lúc Alex sốt ruột rút con dao cắm ở ngực cô ra, bỗng ý thức được Leiden đã chết, hơn nữa trong phòng còn để lại dấu vết hắn đã tới gồm cả vân tay hắn để lại trên chuôi dao, nghĩ một chút liền biết đây có khả năng sẽ trở thành chứng cứ để cảnh sát lên án hắn, trong nháy mắt kia Alex vừa kinh hoảng vừa bình tĩnh.
Một cảnh này có rất nhiều phần cần diễn nội tâm, chủ yếu là biểu tình và ánh mắt.
Cố Duyên Tranh ra dấu để máy quay đến gần, bắt được ánh mắt và biểu tình Vệ Tây Lẫm. Kỹ thuật diễn của Vệ Tây Lẫm thật sự quá tốt, lúc y nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của thanh niên đã suýt chút không kiềm được tiến lên trấn an.
Mọi người đều ngừng thở, tựa như cảm nhận được tâm tình lúc này của vai chính.
Cố Duyên Tranh tán thưởng mở miệng: "Cắt! Qua."
Vệ Tây Lẫm bước tới, một đường đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y. Thật sự qua?
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ. Đây là hoài nghi y công tư không rõ hay hoài nghi trình độ đạo diễn của y đây?
Vệ Tây Lẫm đẩy cái người không tự giác kia ra, tiếng đến máy quay xem lại đoạn kia một lúc mới gật gật đầu: "Được, qua."
Cố Duyên Tranh nhịn lắm mới không tát một cái lên mông hắn.
Mập Mạp có mắt nhìn liền lấy ghế dựa lại cho Vệ Tây Lẫm.
Sau đó trong suốt quá trình quay Cố Duyên Tranh vẫn luôn ngồi trước máy quay cùng Vệ Tây Lẫm.
Sáu giờ, đoàn phim đúng giờ kết thúc công việc.
Phim trường có phòng tắm, chờ những người khác đi rồi, Vệ Tây Lẫm tắm rửa một cái, thay quần áo, mát mẻ thoải mái, nói với Cố Duyên Tranh: "Anh cũng đi tắm một cái đi, cho thoải mái chút." Mùa hè vốn đã nóng, giữa trưa lúc ở nông trường hai người cũng đã ra mồ hôi.
Cố Duyên Tranh nghe lời đi.
Vốn dĩ y không có quần áo nhưng Vệ Tây Lẫm có hệ thống, mua cho y một bộ quần áo trong thương thành, làm bộ lấy ra từ trong xe.
Sau đó hai người lên xe tới điểm hẹn.
Cố Duyên Tranh lái xe, Vệ Tây Lẫm chơi di động, đang định đăng Weibo, nghĩ đến gì đó lại móc di động Cố Duyên Tranh ra khỏi túi y, cười xấu xa với y.
"Muốn làm chuyện mờ ám gì đấy?" Cố Duyên Tranh hỏi.
Vệ Tây Lẫm đắc ý cười cười, không để ý tới y, ngón tay lướt lướt đã đăng một Weibo: [Cố Duyên Tranh V: Có đôi khi, ấu trĩ cũng là một loại thổ lộ.]
Sau đó, hắn lại đăng nhập Weibo bản thân nhấn like cho y.
.........