Vệ Tây Lẫm V: Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội sơ sót.
Sau khi tuyển thủ rút thăm, MC Hà Minh Phong nhìn thấy thành ngữ liền nhận xét: "Thành ngữ này có chút khó, không dễ mô tả. Chỉ là từ Nghiêm chính dĩ đãi nhắc vô cùng hợp lý."
Vệ Tây Lẫm nghi ngờ hỏi: "Nước chảy vô tình?"
Khán giả đều cười, biết hắn từ cụm 'hoa rơi hữu ý' suy ra 'nước chảy vô tình'.
Cố Duyên Tranh hơi nâng khóe miệng: "Không đúng."
"Đổi." Hà Minh Phong đi đến trước mặt tổ hợp 'Khổng Mạnh'.
Khổng Thiếu Kiệt nhíu mày, do dự khá lâu: "Mùa xuân."
Tôn Manh Manh nghĩ đến câu 'cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ' trong [Đào hoa nguyên ký], hai mắt sáng ngời: "Cỏ thơm tươi đẹp!"
(Một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Tiềm, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc. Chú thích thêm trong comment.)
Hà Minh Phong lại nói: "Đổi."
'Trơn ướt' là từ thứ hai Cố Duyên Tranh gợi ý.
Vệ Tây Lẫm hiểu ra: "Hạnh vũ lê vân."
Hà Minh Phong cao giọng tuyên bố: "Câu trả lời chính xác! 'Hạnh vũ lê vân' ý chỉ hạnh hoa như mưa, hoa lê như mây. Xem ra phần này quả là điểm mạnh của Vệ Tây Lẫm, nhưng tổ 'Khổng Mạnh' cũng không cần sốt ruột, các bạn còn cơ hội. Đề kế tiếp, 'Tinh Vệ lấp biển' trước. Bắt đầu."
Thành ngữ thứ hai hiện lên trên màn hình máy tính lạnh lẽo trước mặt Cố Duyên Tranh, đồng thời cũng hiển thị trên màn hình lớn cạnh sân khấu để khán giả nhìn thấy, nội dung là 'dời đến chỗ tốt'.
Câu này quá đơn giản, nhưng Cố Duyên Tranh lại bất ngờ cho gợi ý là 'chim bay'.
Tại hiện trường phát sóng trực tiếp, trừ Vệ Tây Lẫm và Tôn Manh Manh, những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc, không biết khán giả nào còn giật mình thốt lên một tiếng 'a'. MC Hà Minh Phong há miệng, chớp chớp mắt, như bị điểm huyệt, nét mặt có chút ngốc.
Vệ Tây Lẫm chú ý tới phản ứng của bọn họ, khó hiểu nhìn Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh vẫn bình tĩnh.
Thông tin quá ít, Vệ Tây Lẫm tùy tiện đoán một cụm 'nước thu sắc trời'. Xuất phát từ câu 'Cái cò bay với ráng sa, sông thu cùng với trời xa một màu.'.
(Chú thích thêm trong comment.)
Hà Minh Phong nói: "Đổi."
Giờ cảm giác của Khổng Thiếu Kiệt hệt như trời rớt bánh có nhân, lập tức mở miệng: "Chuyển nhà!"
Tôn Manh Manh cao giọng nói: "Dời đến chỗ tốt!"
"Chúc mừng tổ hợp 'Khổng Mạnh'!" Hà Minh Phong buồn bực nhìn Cố Duyên Tranh: "Nghiêm chính dĩ đại, không phải là anh cố ý không nói rõ hai chữ 'chuyển nhà' vì cộng sự của anh thích phần này chứ?" Anh chỉ đùa một chút nhưng chẳng ngờ mình đã chó ngáp phải ruồi!
Fan CP Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh tru liên tục trên mạng: Nam thần và đối tượng CP của anh quả không lúc nào không ân ái!
Vệ Tây Lẫm rũ mắt, vờ như xem màn hình máy tính, vờ như không nghe được lời Hà Minh Phong.
Cố Duyên Tranh mặt không đỏ tim không nhảy, ánh mắt bình tĩnh, giọng cũng bình tĩnh: "Cái này thật không phải, là do sơ sót."
Vệ Tây Lẫm rung đùi đắc ý: "Ai nha, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội sơ sót."
Mọi người đều cười.
Khách quý Ngụy Hãn nghiêm túc nói: "Kỳ thật Nghiêm chính dĩ đãi nhắc từ 'chim bay' cũng không sai, 'dời đến chỗ tốt' vốn dĩ để chỉ chim bay khỏi thâm cốc dời đến cây cao. Chẳng qua 'chuyển nhà' lại nhanh gọn rõ ràng hơn 'chim bay'."
Giải thích như vậy, hiềm nghi với Cố Duyên Tranh hoàn toàn biến mất.
Hà Minh Phong có vẻ tin: "Được rồi, thành ngữ kế tiếp. 'Khổng Mạnh' trước, xin mời tuyển thủ rút thăm."
Khổng Thiếu Kiệt thở ra một hơi, lắc đầu nói: "Hiếm lạ."
Tôn Manh Manh đoán 'kỳ trân dị bảo', Hà Minh Phong tuyên bố đáp án không chính xác.
Cố Duyên Tranh nhắc nhở: "Cây cối."
Vệ Tây Lẫm buột miệng thốt ra: "Kỳ hoa dị thảo."
Trả lời chính xác!
Hà Minh Phong tiếc hận vỗ vỗ vai Khổng Thiếu Kiệt: "Thành ngữ này đúng là rất khó, bởi vì dù cậu nhắc 'hoa cỏ' hay 'kì dị', đều sẽ bị đội sau chiếm ưu thế. Nói như vậy xem ra các cậu thua trận này không oan."
Khổng Thiếu Kiệt gật đầu đồng ý, sở dĩ vừa rồi hắn lắc đầu chính là nghĩ như vậy.
Khổng Manh Manh bĩu môi, có chút không vui, cảm thấy Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đều không có chút phong độ nào. Nhưng vì đang phát sóng trực tiếp nên cô không dám tỏ vẻ bất mãn quá rõ ràng.
Hà Minh Phong nhìn khán giả: "Chúng ta lại lần nữa được chứng kiến sự ăn ý của tổ hợp 'Tinh Vệ lấp biển'. Nghiêm chính dĩ đãi vừa nói 'cây cối' Vệ Tây Lẫm đã nghĩ đến 'hoa cỏ'. Trước mắt điểm số của 'Tinh Vệ lấp biển' và 'Khổng Mạnh' là : , bây giờ chúng ta cùng đến ván thứ ba, đấu đối kháng giây. Nếu tổ hợp 'Khổng Mạnh' có thể bắt lấy ván này thì họ sẽ có cơ hội phản công. Bên thắng trước, 'Tinh Vệ lấp biển' chuẩn bị, bắt đầu."
Vệ Tây Lẫm không có ý định chừa cơ hội cho 'Khổng Mạnh', dùng tốc độ nói vừa mau vừa chuẩn miêu tả thành ngữ, cùng Cố Duyên Tranh hoàn thành mười ba thành ngữ trong thời gian giây, đã không phạm quy lại còn không mắc sai lầm.
Tổ hợp 'Khổng Mạnh' chỉ hoàn thành thành ngữ, còn có một lần phạm quy.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, 'Tinh Vệ lấp biển' mạnh mẽ đã ảnh hưởng đến khả năng phát huy của 'Khổng Mạnh'.
'Khổng Mạnh' chỉ có thể tiến vào vòng giành vé, đấu với 'Phong Nhã Tụng' nhằm tranh huy chường đồng. Trải qua trận đối kháng kịch liệt, 'Phong Nhã Tụng' thắng hiểm 'Khổng Mạnh', trở thành tổ hợp về ba. Trận thi kế tiếp sẽ quyết định thứ tự về đích của 'Tinh Vệ lấp biển' và 'Đen'.
"'Tinh Vệ lấp biển' và 'Đen' đều là tổ hợp đến từ nhóm tác giả nay lại đấu nhau." Hà Mình Phong bất đắc dĩ buông tay: "Các bạn khán giả thấy đó, bi kịch 'gà nhà đá nhau' lại xảy ra ở trận đấu quan trọng nhất của [Đại hội thành ngữ Hoa Hạ] thế này. Sở dĩ nói thế là vì Vệ Tây Lẫm, bút danh Vệ Tiềm, và Café đen là hai tác giả cùng ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết. Thật là ý trời trêu ngươi!"
(Chỗ này tác giả để TQ, nhưng để thống nhất theo các chương trước xin sửa lại thành Hoa Hạ.)
Khán giả hết sức vui mừng.
Hình ảnh Vệ Tây Lẫm và Café đen được cắt ra chiếu trên màn hình lớn, một trái một phải, hình thành thế giằng co. Bên môi Vệ Tây Lẫm treo nụ cười nhạt, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt bình tĩnh; Café đen ít khi nói cười, có chút nghiêm túc, nét mặt thoáng lộ ra chiến ý.
"Tay phải thi trước, 'Tinh Vệ lấp biển' trước." Hà Minh Phong đến gần 'Tinh Vệ lấp biển': "Vẫn là Nghiêm chính dĩ đãi miêu tả sao?"
Vệ Tây Lẫm cười nhạt: "Tôi miêu tả."
Hà Minh Phong kinh ngạc nhướng mày.
Khán giả cảm thấy ngoài dự kiến, đồng thời rất mong chờ được nhìn thấy Cố Duyên Tranh biểu hiện ở phân đoạn Vệ Tây Lẫm thích nhất.
"Từ trận chung kết tới nay, khi 'Tinh Vệ lấp biển' thi đấu, trận đầu và trận hai đều để Nghiêm chính dĩ đãi miêu tả." Hà Minh Phong nói: "Là một MC, vì nghĩ cho ratings của chương trình, tôi cũng mong nhìn thấy một ít thay đổi. Nhưng mà trận đối kháng hôm nay rất quan trọng, 'Tinh Vệ lấp biển', các cậu thật sự muốn mạo hiểm sao?"
Vệ Tây Lẫm ấn tai nghe, giải thích: "Là thế này, hôm qua lúc tôi nói chuyện với anh ấy, anh ấy nói muốn thử sức lại trong phần đoán thành ngữ hai âm tiết. Có câu quân tử có đức thành toàn cho người khác, nếu anh ấy muốn thử, tôi để anh ấy thử."
Cố Duyên Tranh gật đầu, xác nhận đúng là thế.
Hà Minh Phong vừa lắc đầu vừa nói: "Tôi vẫn cảm thấy các cậu thật hơi mạo hiểm. Thực lực Nghiêm chính dĩ đãi chúng ta đều biết rõ, nhưng trước đó anh ấy chưa từng khiêu chiến đoán từ trong phần thi hai âm tiết, sự ăn ý của các cậu đang chịu khảo nghiệm rất lớn đó. Thật sự không sợ thua?"
Vệ Tây Lẫm nhún vai: "Đến lúc này thắng thua đã không còn quan trọng, quan trọng hơn là chúng tôi muốn cảm nhận được niềm vui thành ngữ mang lại."
[Đại hội thành ngữ Trung Quốc] vốn được tạo ra nhằm biểu dương sức hấp dẫn của thành ngữ, Vệ Tây Lẫm nói một câu này khiến cảm xúc người xem tăng vọt, lập tức vỗ tay nhiệt tình.
Hà Minh Phong tán thưởng: "Nói rất đúng! Thực chờ mong biểu hiện của Nghiêm chính dĩ đãi trong vòng đấu thứ hai. Mời 'Tinh Vệ lấp biển' rút thăm."
Vệ Tây Lẫm bốc trúng chủ đề 'con số'.
"Con số, một hai ba bốn năm sáu bảy......" Hà Minh Phong ra vẻ khoa trương: "Cá nhân tôi cảm thấy rất khó đó. Tuyển thủ chuẩn bị, bắt đầu."
Vệ Tây Lẫm miêu tả: "Tứ phong lục loan ――"
Cố Duyên Tranh đáp: "Tam sơn ngũ nhạc."
(Nói về các ngọn núi.)
Vệ Tây Lẫm lại nói: "Thi nhân Lưu Trường Khanh thời Đường."
Cố Duyên Tranh tức tốc trả lời: "Ngũ ngôn trường thành."
"Đỉnh!" Khán giả trầm trồ khen ngợi không ngừng.
Hai vị khách quý văn hóa Ngụy Hãn và Bành Hà cũng không keo kiệt vỗ tay cho họ.
"Câu tiếp theo là ―― tốt nhất anh nói hết mấy giai thoại tình sử của anh cho em biết, nếu không em không tha cho anh!"
Người xem ôm bụng cười to: "Ha ha ha......"
MC Hà Minh Phong cười đến nằm dài trên ghế.
Vệ Tây Lẫm nhìn như bình tĩnh vịn tai nghe, kỳ thật xấu hổ muốn chết. Hắn cũng không biết nên tả thế nào, vừa thấy thành ngữ vậy liền nghĩ nên nói thế.
Cố Duyên Tranh cong môi: "Một năm một mười."
"Tháng tám dương lịch 'rõ mất ban ngày' lại nóng muốn chết."
[Tháng tám dương lịch = tháng bảy âm lịch. 明 (rõ ràng) – mất đi 日(ngày) – còn lại 月(nguyệt)]
"Thất nguyệt lưu Hỏa."
(Tháng bảy sao Hỏa đi về phía Tây, khí trời dần chuyển lạnh.)
Người xem lại lần nữa reo hò.
"Oan Đậu Nga."
(Câu chuyện trong comment.)
"Tuyết rơi tháng sáu."
"Các hiển thần thông."
"Bát tiên quá hải."
"Sáu thành ngữ, giây, hai vị tuyển thủ biểu hiện cực kỳ xuất sắc." Hà Minh Phong làm bộ nhiều chuyện: "Nhưng tôi muốn hỏi Vệ Tây Lẫm một chút, sao mà Nghiêm chính dĩ đãi phải một năm một mười kể hết tình sử cho cậu vậy?"
Tiếng cười đua nhau nổi lên quanh sân khấu, một đợt cao hơn một đợt, ồn ào náo động.
Cố Duyên Tranh đưa tay ôm ngực, trêu tức nhìn Vệ Tây Lẫm, giọng trầm thấp mang theo từ tính như tiếng đàn violin: "Anh cũng muốn biết."
Vệ Tây Lẫm không thèm nhìn y, vô tội nói với Hà Minh Phong: "Lúc ấy sốt ruột, không biết nên miêu tả thành ngữ 'một năm một mười' này thế nào nên tôi liền nghĩ đến cách bỏ từ vào ngữ cảnh."
"Thì ra là thế." Hà Minh Phong vẫn cười không ngừng.
Khách quý Bành Hà nói: "Tôi muốn giải thích vì sao 'Lưu Trường Khanh' lại nhắc tới 'ngũ ngôn trường thành'? Ngũ ngôn trường thành vốn có ý ca ngợi tài giỏi làm thơ ngũ ngôn. [Thơ Đường mới; truyền ẩn; hệ Tần] nói 'Trường Khanh tự là Ngũ ngôn trường thành, hệ chuyên tấn công, tuy già vẫn khỏe', thế nên nhắc tới 'ngũ ngôn trường thành' thông thường để chỉ thi nhân Lưu Trường Khanh thời Đường. Vệ Tây Lẫm nhắc rất đúng, kiến thức của Nghiêm chính dĩ đãi cũng rất rộng!"
"Cảm ơn cô Bành đã đưa ra chú thích cùng lời bình." Hà Minh Phong vỗ tay: "Như vậy chúng ta lại xem tổ hợp 'Đen' thể hiện. Tuyển thủ chuẩn bị, bắt đầu."
Tổ hợp 'Đen' chọn trúng chủ đề 'binh pháp'. Xuất kỳ bất ý, giương đông kích tây, mưu tính sâu xa, lục đục nội bộ, thụ thượng khai hoa và mượn đao gϊếŧ người sáu thành ngữ, giây, tiếc nuối thua.
(Một trong kế: trên cây vốn không có hoa nhưng dán hoa giả lên, khiến cho người khác không phân biệt được thật giả, chỉ sự phô trương thanh thế, che giấu thực lực.)
"Trận thứ hai, đấu đối kháng hai âm tiết. 'Tinh Vệ lấp biển' trước." Hà Minh Phong nhìn Cố Duyên Tranh: "Tin rằng rất nhiều người xem ở đây đều như tôi lúc này, đều rất tò mò không biết Vệ Tây Lẫm và Nghiêm chính dĩ đãi biểu hiện thế nào. Đây là lần thứ hai hai người đổi vị trí. Mời rút thăm."
Vệ Tây Lẫm nhấn nút, vừa thấy thành ngữ hiện ra, vẻ mặt khó xử, đếm ngược mười giây xong mới mở miệng: "Hòa thuận."
Cố Duyên Tranh đoán: "Sau cơn mưa trời lại sáng."
Vệ Tây Lẫm và y nhìn nhau cười, ý cười ngọt ngào vì tâm linh tương thông hiện rõ trên mặt.
Tiếng hoan hô như sóng thần đánh úp lên sân khấu.
Hà Minh Phong khó tin: "Sao có thể nghĩ đến?"
"Lại là 'thần đoán'." Ngụy Hãn cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Tôi cũng rất tò mò Nghiêm chính dĩ đãi đoán thế nào."
Cố Duyên Tranh bình tĩnh nói: "Tây Lẫm nhắc 'hòa thuận' làm tôi nghĩ đến ba thành ngữ, sau cơn mưa trời lại sáng, gương vỡ lại lành và vui rớt nhặt lại. Nếu là 'gương vỡ lại lành', lấy bản lĩnh của Vệ Tây Lẫm sẽ không do dự lâu như vậy, khả năng dùng 'Dương Tố' còn lớn hơn nữa."
(Trụy hoan trọng thập: hai vợ chồng đoàn tụ.)
"Ra là việc do dự của Vệ Tây Lẫm cũng là một gợi ý." Hà Minh Phong hiểu rõ.
Một vài người xem lộ vẻ mờ mịt. Dương Tố là ai?
Bành Hà giải thích: "Thành ngữ 'gương vỡ lại lành' xuất phát từ một đoạn giai thoại Dương Tố - Việt Quốc công triều nhà Tùy giúp người."
Cố Duyên Tranh nói tiếp: "Nếu là 'vui rớt nhặt lại' thì dùng từ 'hợp lại' giải thích sẽ chuẩn hơn. Loại trừ hai đáp án, còn lại một chính là đáp án chính xác."
Từ đây có thể thấy được Cố Duyên Tranh rất hiểu Vệ Tây Lẫm. Người xem đều vỗ tay tán thưởng và cổ vũ.
Mây tan sương tán bùi ngùi: "Thành ngữ này chúng ta thua không oan."
Café đen cười miễn cưỡng.
Hà Minh Phong nói: "Thành ngữ tiếp theo, 'Tinh Vệ lấp biển' trước."
Thành ngữ này còn khó hơn lúc nãy, Vệ Tây Lẫm gợi ý: "Quý tộc."
Cố Duyên Tranh chần chừ một giây: "Danh môn thế gia."
"Đổi người." Hà Minh Phong nói vậy chứng tỏ y chưa đáp đúng.
.........