Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Tử Duệ hai mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ ngồi trên giường.
Vươn vai, hoạt động cơ thể y rời giường làm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi hết mọi thứ y bắt đầu thu dọn đồ vật, đem những thứ của y dồn hết vào không gian Hư Vô.
Sau khi xác định không bỏ sót thứ gì Tống Tử Duệ đi đến Lưu Ly tháp lần nữa.Cánh cửa của Lưu Ly tháp vẫn ở chỗ cũ nhưng không mở ra được.
Tống Tử Duệ thở dài một hơi, trong đó toàn là bảo bối không a, y còn chưa có lấy món gì đâu nha, à có lấy vài thứ nhưng mà trong đó có nhiều châu báu như vậy.- Đợi ta trở về ta nhất định sẽ quét sạch đồ vật trong đó! Nhất định!Xoay người rời đi, Tống Tử Duệ không biết có một người đang ở tầng cao nhất của Lưu Ly tháp luôn quan sát y, người đó không ai khác chính là Nam Cung Nguyệt.
Nam nhân nhếch môi cười nhìn hình dáng Tống Tử Duệ dần biến mất sau táng cây đào rậm rạp.
Thê tử của hắn đi rồi, hắn cũng nên chuẩn bị thu dọn đi khỏi đây thôi a, để thê tử đi một mình hắn không yên tâm y đẹp như vậy rất thu hút ong bướm, hắn phải đi để canh chừng.Tống Tử Duệ men theo đường quay về phòng, y còn một thứ chưa mang đi a.
Trước cửa phòng còn một cây bỉ ngạn hoa nữa.
Ngồi xổm một bên nhìn cây bỉ ngạn hoa Tống Tử Duệ cẩn thận đào đất ra, y đem một khoảnh đất xung quanh đào ra thu vào không gian.
Mặc niệm tiến vào y nhanh chóng đem khoảng đất có bỉ ngạn hoa trồng xuống, y lựa chọn một chỗ gần phủ Hư Vô và ven bờ hồ, xong xuôi Tống Tử Duệ cẩn thận múc một ít nước hồ tưới xung quanh gốc hoa.Giao nhiệm vụ canh chừng cây hoa này cho Bối Bối, y rời khỏi không gian, tiến về đại môn Đào Hoa sơn trang.
Mọi thứ như dừng lại vào ngày hôm đó, từng cánh hoa đào bay trong gió, cảnh sắc thần tiên lay động lòng người.
Tống Tử Duệ khẽ mỉm cười bước ra khỏi cổng lớn, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa gỗ, Đào Hoa sơn trang...hẹn ngày gặp lại.Tống Tử Duệ ung dung bước tới quảng trường, lúc này quảng trường đông nghẹt người.
Các gia đình lưu luyến đưa tiễn con mình.
Đảo mắt nhìn khắp nơi Tống Tử Duệ còn thấy cả phu thê đại bá của mình đang nói chuyện với Tống Bạch Liên, một nhà ba người trò chuyện vui vẻ.Thở dài trong lòng, dù cho hai người đại bá và đại bá mẫu của y có thâm độc cỡ nào thì bọn họ vẫn rất thương yêu Tống Bạch Liên.
Còn y...kiếp trước là con nhà giàu được ba mẹ quan tâm nhưng kiếp này cha nương cũng không còn, y cũng muốn được như bọn họ có người đưa tiễn, ước nguyện này chắc không bao giờ có đâu.
Tống Tử Duệ thầm cười tự giễu chính mình."Bộp".
Tống Tử Duệ bị người vỗ vai một cái, giật mình nhìn lại người vỗ vai y là Diệp Thiên Phong.
Nam nhân từ xa xa đã thấy Tống Tử Duệ đang đứng một mình, tựa như cách biệt với mọi thứ xung quanh, gương mặt còn mang đầy nét đau thương, trong lòng hắn dâng lên một cỗ chua xót, tim như bị ai bóp nghẹn.
Ngay lập tức hắn buông bỏ công việc trong tay chạy lại phía y.- Phong ca ca!- Ân là ta, ta đang rảnh thấy đệ ở đây nên định tìm đệ tán gẫu.- A vậy sao.Trong lòng Tống Tử Duệ bây giờ đang rối loạn một nùi, nhớ đến bức thư kia y không kìm được mà muốn tìm một cái lỗ để trốn.- Huynh/ Đệ ăn sáng chưa?.
Hai người đồng thời lên tiếng.- Khụ, ta ăn rồi, còn đệ?- Ta...ta cũng ăn rồi.Một trận im lặng lại ập đến, hai người mỗi người một suy nghĩ.
Mãi đến lúc một vị lão giả cất tiếng mới đánh thức được hai người.- Mọi người nhanh chóng xếp hàng, ta đọc tên ai người đó bước ra và bước lên "Kim Quy".Lão giả nói xong mọi người liền tập trung tìm kiếm Kim Quy trong miệng lão giả.
Chỉ thấy từ phía chân trời xa xa hai con rùa vàng nối đuôi đang bay về phía này, mọi người nhìn thấy lập tức nhao nhao cả lên, Tống Tử Duệ thì há hốc miệng, đến nỗi có thể nhét vào một quả chuối ( ahihi(◕ᴗ◕✿)).
Y không nhìn lầm chứ ràu khổng lồ biết bay.Diệp Thiên Phong thấy Tống Tử Duệ bày ra bộ dạng khả ái như vậy tim liền đập liên hồi.
Hắn khều khều Tống Tử Duệ vài cái.- Đó là Kim Quy, linh thú cấp , nó có thể trở người.
Đệ mau chóng xếp hàng đi, ta còn có việc phải làm.- A vâng ạ.Diệp Thiên Phong nghe được câu trả lời của Tống Tử Duệ liền nhanh chóng rời đi.
Tống Tử Duệ cũng theo đoàn người nhanh chóng xếp hàng.
Ổn định hàng ngũ xong thì Kim Quy cũng.
đáp xuống quảng trường, trên mai của nó được bao quanh bởi lan can, bên trong là các hàng ghế, Tống Tử Duệ đếm đếm trên đó có tới ghế.Lão giả thấy mọi thứ đã ổn định liền bắt đầu đọc tên từng người, những người đọc tên hô lên một chữ "có" sau đó tiến về phía Kim Quy, leo lên một chiếc thang đã được đặt sẵn, sau đó ngồi vào ghế.
Người được lên kích động đến mức nhìn ngang ngó dọc, vẫy tay chào tạm biệt gia đình.Đến lượt Tống Tử Duệ thì con Kim Quy đầu tiên đã hết chỗ từ lâu bắt đầu đến con thứ hai.
Tống Bạch Liên cũng đã được kêu tên lên con Kim Quy thứ nhất.- Tống Tử Duệ- Có.Tống Tử Duệ nhanh chóng tiến về phía Kim Quy, y trèo lên sau đó lựa một ghế sát lan can, y chọn chỗ này để dễ ngắm cảnh.
Ngồi nghiêm chỉnh, y quay đầu nhìn về phía bên ngoài, thấy được Diệp Thiên Phong đang đứng phía kia, gương mặt nghiêm túc đang ghi ghi chép chép gì đó, Tống Tử Duệ hăng say ngắm nhìn.Cảm nhận một tầm mắt nóng rực quen thuộc nhìn mình, Diệp Thiên Phong ngẩng đầu, bắt gặp là ánh mắt loang loang ý cười của Tống Tử Duệ.
Tống Tử Duệ thấy hắn nhìn về phía y cũng nổi lên ý xấu, tặng y một nụ hôn gió.Diệp Thiên Phong thấy vậy, tim càng đập càng nhanh, một luồng nhiệt nóng trong người hắn dần bốc lên, phía dưới của Diệp Thiên Phong cũng có cái gì đó thức tỉnh.
Diệp Thiên Phong thấy vậy liền xấu hổ vô cùng nhưng gương mặt than của hắn không thể hiện ra điều gì.
Hắn thế mà nổi lửa bởi Tống Tử Duệ, hắn như thế nào có ý xấu với em trai đã nhận định của hắn, càng nghĩ càng cảm thấy mình cầm thú, vô liêm sỉ Diệp Thiên Phong nhanh chóng né tránh tầm mắt Tống Tử Duệ tiếp tục làm việc. Diệp Thiên Phong này quả thật ngốc ghê, cho anh sau này đừng có mà ghen với mấy anh công khác nhé.
ಡ ͜ ʖ ಡCảm ơn mọi người yêu thích và ủng hộ️️️Cầu like, bình luận,...Yêu mọi người nhiều️️.