( Ngươi muốn biết tại sao ? )
[ Chủ nhân, đương nhiên ta muốn.
]
( " Do not love anyone too much.
Love yourself before you love others.
Because myself will never be tray me.
And good people can " )
[ " Đừng yêu ai quá nhiều.
Hãy yêu chính bản thân mình trước khi yêu người khác.
Bởi vì bản thân mình sẽ không bao giờ phản bội mình.
Còn người khác thì có thể.
]
( Đúng vậy.)
[ Chủ nhân, nhưng không phải người nào cũng sẽ phản bội cô.
]
( Ta biết.
)
[ Vậy tại sao cô lại không mở lòng với bất kỳ người nào ? ]
( Vậy người có biết tại sao ta quen nhiều người như vậy không ?.
Có biết tại sao có nhiều người ta quen chưa được một tiếng đã chia tay không? )
[ Không biết.
]
( Đó là vì ta nhìn thấu con người của họ.
)
[ Vậy đương nhiên có biết người nào yêu cô thật lòng.
]
( Đúng.
)
[ Cô đã biết họ yêu cô thật lòng, tại sao con không mở lòng với họ.
]
Cô mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch
( Cũng chỉ là trêu đùa nhân sinh thôi.
Ta vốn dĩ không thuộc về thế giới này.
Ta là người không bao giờ làm ăn lỗ vốn.
)
[ Ồ.
]
( Chỉ là, ta muốn khuyên ngươi, đừng nên biết quá nhiều về ta.
Không dù cho là hệ thống thì ta cũng không chắc người còn tồn tại đâu.
)
[ Chủ nhân...]
Cô bật cười lớn.
(Haha, ta chỉ đùa thôi.)
" Haizz, chủ nhân thật khó đoán."
( Thôi, ta đi ngủ đây, người cũng đi ngủ đi .)
[ Được vậy ,bye bye chủ nhân.]
Ngày hôm sau
Cô ngủ dậy, vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồng phục, trông cô vô cùng dễ thương, cô đứng trước gương nói:
- Hoàn hảo.
Sau đó cô đi xuống nhà
Người hầu nói:
- Tiểu thư xuống ăn sáng ạ.
Cô lạnh lùng trả lời:
- Được.
Từ Mặc dậy chưa ?
- Dạ chưa.
- Được rồi để ta lên gọi.
Cô đi lên phòng Từ Mặc , giọng nói lạnh lẽo cất tiếng:
- Từ Mặc , tôi cho cậu năm phút xuống lầu.
không thì ngày mai dọn ra khỏi nhà đi.
Từ Mặc giật mình, dậy ngay:
- Tuyền Nhi, mình dậy rồi.
- Năm phút xuống lầu.