Cô đi xuống lầu dùng bữa sáng, đúng năm phút sau thì Từ Mặc xuống phòng ăn.
- Ăn đi, hôm nay đi học.
Anh cười nói:
- Được.
Ăn sáng xong anh cùng cô đi tới trường.
Cô và anh bước xuống xe, anh cầm tay cô đi vào trường với nhiều lời bàn tán
Học sinh .: Ê mày, hai học sinh mới kia đẹp trai xinh gái thật.
Nhìn thật đẹp đôi.
học sinh hai: cô gái kia như thiên thần ý.
Học sinh ba: cô gái kia nhìn quen lắm, hình như là nữ thần Ngọc Tuyền thì phải.
Học sinh bốn: cô ấy đi du học rồi mà.
Học sinh ba: nhỡ đâu cô ấy về rồi thì sao ? Nếu không phải tại Đường Huyền Vy kia thì cô ấy đâu phải đi nước ngoài.
Học sinh bốn: ừ, mong là cô ấy.
Hai người đi đến phòng hiệu trưởng.
Cô và anh ung dung đi vào , Cô cất tiếng nói:
- Thuần thiếu gia lâu rồi không gặp.
Người con trai với mái tóc đỏ, đôi mắt xanh, gương mặt tuấn tú quay lại nhìn cô.
Đúng, người này không ai khác chính là Thuần Dục , là nam chính thứ ba trong quyển tiểu thuyết này.
Tuy năm nay hắn mới chỉ có tuổi thôi nhưng đã là hiệu trưởng của một trường danh tiếng thế giới.
Hơn nữa, hắn còn là người thừa kế của thuần gia , gia tộc đứng thứ thế giới.
Thuần Dục là một người dịu dàng, và ôn nhu nhưng bên trong hắn lại lạnh lẽo, âm u, có thể nói hắn là người ngoài nóng trong lạnh.
Lúc đầu nguyên chủ cũng không để ý hắn lắm, nhưng vì hắn là một trong số những người đàn ông của Đường Huyền Vy, nên nguyên chủ mới ra sức quyến rũ.
Điều này khiến cho hắn chán ghét nguyên chủ.
Trong truyện, hắn cũng là một trong số những nam chính hành hạ nguyên chủ dã man.
Hắn nhếch môi , quay đầu , ánh mắt thể hiện ra sự chán ghét và khinh bỉ :
- Ồ, hóa ra là Lãnh tiểu thư.
Cô lạnh lùng nói:
- Là tôi thì sao ?
- Không sao cả.
Hắn nở nụ cười quỷ dị , nhưng trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.
Ánh mắt của cô không có xem si mê , đắm đuối như trước kia.
Trong mắt cô, hắn nhìn thấy chị là một khoảng không, lạnh lẽo , ánh mắt cô như một cái hố không đáy vậy.
Hắn không thích cảm giác này.
Cô lạnh lùng với hắn như vậy, không biết tại sao trong tim hắn nhói đau.
.
Nhưng hắn rất nhanh gạt bỏ nó đi.