Biết là không thể chạy thoát được nàng đành tự lực cánh sinh thôi.
Để xem hắn dám làm gì nàng.
- Không phải! Ta nói nhầm...!phải gọi ngươi là lão hồ ly già.
- Nhìn vi phu già lắm sao?
- Bề ngoài đương nhiên không già nhưng ngươi là tiên nhân sống được mấy vạn năm rồi còn ta chỉ là một thiếu nữ mới qua tuổi trăng tròn bị bắt ép sang hòa thân.
Ngươi không những già mà lại còn rất xảo quyệt tính kế đủ hết mọi đường, cái danh lão hồ ly già này ngoài Phong Lan Thần ngươi ra thì chẳng ai hợp hết.
Nói trắng ra khác nào trâu già gặm cỏ non ngươi [email protected] muốn sắc đẹp của bổn cung.
Nàng nói một tràng chỉ để tính kế chạy trốn, lúc kế hoạch tưởng như sắp thành công thì..
Chàng khua tay áo một cái tất cả cửa của Túy Diễm Cư đóng lại không tài nào mở được nàng hết đường chạy rồi.
Mẹ kiếp! Chẳng phải Dương Nhất nói hắn tạm thời không được dùng tiên pháp sao?
- Nương tử nói xong chưa? Xong rồi thì đến lượt ta.
Phong Lan Thần vừa nói xong thì bế nàng lên đi thẳng đến giường.
- Nhãi ranh! Chàng định làm gì?
Nàng đang dãy dụa không ngừng đòi xuống.
Vừa tới nơi chàng đặt nàng xuống nằm đè lên người nàng cố định chân tay nàng lại căn bản không chạy được.
- Hôm nay nàng đi đâu?
Chàng hỏi vào vấn đề chính luôn.
- Xuất cung
nàng lập tức khai ra không biện minh.
- Vậy bảo bối ta cho nàng đâu tổng cộng có cái.
Chàng tính kĩ từng món một.
- Cầm rồi.
Nàng nói tuột ra là đem đi bán rồi.
Làm gì có ai như nàng chứ đem bảo bối phu quân tặng mang bán lấy tiền.
- Nàng tưởng bảo bối ta cho vô dụng như vậy sao? Đó là thần khí thượng cổ của Minh giới nếu bị người phàm hay bất cứ tiên nhân nào nhặt nó sẽ bị hút hết linh khí cho tới chết hồn phi phách tán nàng thử đoán xem có bao nhiêu án mạng đây?
Phong Lan Thần một mặt là nói thật mặt kia thì doạ nàng.
- Ngươi đừng hòng doạ ta! Mấy thứ đồ đó toàn là bảo bối nhận chủ chỉ có chủ nhân của nó mới sử dụng được.
Nàng nhớ rõ trong sách viết về thượng cổ thần khí có nói mấy thứ bảo bối kia chỉ nhận chủ chỉ duy nhất chủ nhân nó nhận mới sử dụng được lấy đâu ra mà hút linh khí.
- Sao nàng biết?
Chàng không ngờ tới nàng lại biết rõ về mấy thứ pháp khí này.
- Thì...!biểu tỷ cho ta một quyển sách trong đó viết vậy.
Tìm đại lí do thoái thác thôi chứ nàng đâu thể nói là do hệ thống cung cấp cho được.
Mấy thứ sách kia toàn đồ cao cấp hoàn thành nhiệm vụ mới được nhận.
Chợt chàng nở một nụ cười nham hiểm làm nàng hơi nghi hoặc.
- Có phải thứ này không?
Phong Lan Thần ở đâu biến ra một quyển sách nhìn hơi quen mắt...hoá ra là của nàng thật.
- Ngươi....!ngươi trộm của ta.
Tên khốn này dụ nàng ra khỏi cung để tìm sách này sao?
- Đồ của nương tử cũng là của vi phu, chúng ta là phu thê còn phân biệt của ta của nàng à.
Có điều ta muốn mượn quyển sách này của nàng một chút lần sau sẽ trả.
- Ấu trĩ! Muốn thì cứ lấy dù gì ta cũng thuộc hết rồi.
Bỗng bên ngoài có tiếng Dương Nhất truyền vào.
- Chủ tử! Đã sử lí xong rồi ạ.
- Ta biết rồi.
truyen bac chien
nói rồi Dương Nhất rời khỏi lúc này nàng mới nhìn chàng chằm chằm.
- Ngươi giết ai vậy?
- Nàng đoán xem!
Nhìn vẻ mặt mưu mô của chàng nàng mới ngẫm nghĩ lại.
Hôn nay nàng chỉ gặp mỗi bổn cẩu tặc đòi nợ thôi không phải là bọn chúng bị hắn nhìn trúng rồi chứ.
- Ngươi muốn giết người?
Nàng có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói kia của chàng.
- Nàng thông minh lên rồi đấy.
Chàng cười như không có gì vậy thật hơi sờ sợ.
......
...Quay lại lúc nàng vừa cứu Hồng La xong....
Sau khi nàng rời khỏi chỗ đó thì mấy tên côn đồ kia mặc dù đã nhận được tiền nhưng vẫn muốn lên kế hoạch bắt cóc nàng về làm thiếp.
Phong Lan Thần xem qua Côn Lôn Kính mà xiết chặt chén trà khiến nó tan tành Dương Nhất ở bên cạnh nhìn mà toát mồ hôi.
- Dương Nhất.
Chàng tự dưng gọi tên làm y giật mình.
- Dạ...chủ tử.
hắn lắp bắt trả lời.
- Xoá xổ sòng bạc Thủy Quang đi.
Chàng nhàn nhạt ra lệnh cho Dương Nhất y nhanh chóng nhận lệnh đi làm luôn.
- Hạ Kỳ! Danh sách sòng bạc nhỏ này ngươi làm đi.
Chàng nói xong thì biến mất.
Hạ Kỳ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết đi làm.
Ở bên này tên to con kia đang tập hợp người định bắt nàng về thì giữa đường có một thanh niên mặc xiêm y trắng đứng chắn trước mặt họ.
- Ngươi là tên nhãi nào?
Tên chủ to con kia hống hách lên tiếng hỏi.
Chàng không trả lời cũng chẳng có động tĩnh gì.
- Đại ca ta hỏi ngươi đó! Điếc à.
Một tên đàn em bên cạnh lên không chịu được mắng.
Giây sau chàng khua chiếc quạt cắt ngang cổ tên kia làm hắn chết ngay tức khắc thấy thế bọn chúng tỏ ra phòng bị.
- Ngươi có ý gì đây?
Tên kia có vẻ nổi cáu rồi.
- !!!-
Chàng từ đầu tới cuối chưa hé một câu nào.
- Giết người của ta xong còn dám ngông cuồng! Người đâu lên cho ta.
Hắn đoán là chàng chỉ ra vẻ thôi nên cho người lên dạy dỗ.
Thế là hàng mấy chục người võ nghệ cao cường trong giang hồ xông lên định đấu võ với chàng kết quả Phong Lan Thần chỉ phẩy quạt một cái bọn họ ngã lăn ra đất đứng dậy không nổi.
Mọi động tác đều nhanh gọn lẹ dứt khoát đánh trúng chỗ hiểm của họ.
Tên cầm đầu thấy vậy liền tái mặt quỳ xuống xin tha.
- Công tử tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù không biết đã làm gì chọc giận người.
Hắn cứ chắp tay cầu khẩn xin tha mạng.
Chàng bước từng bước tới trước mặt hắn.
- Ngươi đã từng chạm vào chỗ nào trên người nàng ấy.
Chàng tự nhiên nói câu này khiến hắn không hiểu.
...- Hết chương -....