Nhìn biểu cảm ngơ ngác không hiểu gì của tên kia chàng đã đoán ra được hắn chưa hiểu ý mình.
- Nàng ấy là người nào? Ta một ngày đi đòi nợ gặp rất nhiều cô nương.
Hắn ta quả thật không biết hay là giả vờ đây.
- Xuống Âm Ti từ từ sẽ nhớ.
Phong Lan Thần chẳng thèm đôi co với hắn trực tiếp kéo cổ áo tên kia lên một đao kết liễu mạng sống hắn động tác chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Hắn ta vừa đi đời thì bên kia hiện ra hai người một tên xiêm y đen khuôn mặt cũng đen từ đầu tới chân còn tên kia ngược lại trắng từ chân lên đầu.
- Bái kiến Đại nhân.
Họ là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết.
- Dọn dẹp đi.
Chỉ ba chữ ngắn ngủi đã điều động được người của âm phủ có thể thấy chức vị của chàng không đơn giản chỉ là Đế Quân.
...Quay lại hiện thực......
nàng cũng chẳng lạ gì kết cục của họ gặp phải chàng coi như sui rồi.
- Hỏi xong rồi thì tránh ra! Bổn cung còn nhiều việc phải làm lắm không rảnh hàn huyên với ngươi đâu.
Vốn định dùng tay đẩy hắn ra mà giờ nàng mới phát hiện chàng đã cố định nó từ lâu rồi.
- Nương tử có vẻ khỏe lên nhiều rồi...!hay là chúng ta thị tẩm đi.
Nàng còn nợ vi phu một buổi động phòng hoa chúc.
Chàng bắt đầu lộ vẻ háo sắc ra dường như đang rất thèm khát nàng.
Hắn hiện tại như con quỷ khát máu vậy nhìn rất nguy hiểm.
- Ta...ta vẫn chưa khỏe cơ thể còn yếu với ta bổn cung chưa sẵn sàng tạm thời gác lại đã.
Nàng nhanh chóng tìm cớ chối nhưng lí do kia quá vô lý.
- Sáng nay tìm cách trốn khỏi cung, trưa thì bê đồ ra tiệm cầm sau đó đánh nhau với đám người kia một trận...Ly Nhi! Nàng yếu quá đấy.
Bị chàng vạch trần lời nói dối nàng câm nín luôn chẳng còn gì để nói đột nhiên bên ngoài có tiếng động.
...Bên ngoài Túy Diễm Cư....
Dương Nhất cùng nhóm người Thanh Nhi, Tiểu Kiều, Tranh Tử và mấy người cung nữ khác đang nghe trộm động tĩnh bên trong.
- Ngươi nghe thấy gì chưa?
Thư Nhiễm hỏi Tranh Tử đang đứng bên cạnh.
- Hình như nương nương vừa cãi nhau với vương thượng.
Tranh Tử hí hửng áp tai nghe tiếp.
- Thật sao? Thế các ngươi còn nghe thấy gì không?
Tiểu Kiều ở bên cạnh lay lay mấy người đứng đó hóng.
- Ta nghe thấy tiếng kêu của nương nương.
Dương Nhất tham gia hội tranh luận.
- Trời ơi vương thượng soái quá.
Thư Nhiễm thốt lên một câu.
- Các ngươi nghe tiếp đi bên trong lại có tiếng động rồi.
Tranh Tử thấy tiếng nàng chửi Phong Lan Thần nên gọi mọi người vào nghe tiếp.
Chàng biết ở bên ngoài có người nghe lén nên tạm thời để nàng trên giường bước về phía cửa.
- Ấy! Sao ta lại không nghe thấy gì nữa.
Tiểu Kiều chuyển chỗ nghe mà vẫn thấy im lìm.
Phong Lan Thần chỉ phất tay áo một cái cửa trong điện này mở bung ra thế là hàng loạt nô tỳ người hầu ngã xuống trước cửa.
- Các ngươi làm gì ở đây?
Giọng chàng lạnh băng như con dao xuyên qua họ mọi người chẳng biết trả lời ra sao.
- A! Thuộc hạ tới đây là có chuyện bẩm báo.
Dương Nhất tự nhiên bịa ra một cái cớ.
Chàng chẳng nói thêm câu gì cả trực tiếp đem từng người ném ra ngoài còn tạo cả kết giới không ai vào được cũng chẳng nghe được.
Ai ngờ khi quay lại nàng đã ngủ say rồ.
Con hồ ly chàng nuôi đang tuổi ăn tuổi lớn ngủ sớm cũng là chuyện bình thường.
Chút nữa đi ngâm nước lạnh là được!
...Sáng hôm sau - Túy Diễm Cư....
Nàng từ từ mở mắt thứ thấy đầu tiên chính là khuôn mặt lúc ngủ say của chàng.
Quả thật hắn rất đẹp! Đẹp đến nỗi làm điên đảo quần chúng.
Già rồi mà nhan sắc hơn cả thượng thừa chiếm hết phần nam nhân thiên hạ rồi.
Lấy ngón tay của mình lướt qua da mặt chàng...!vừa mềm mại trơn bóng ấm ấm.
Bây giờ mới để ý nàng có một người chồng cực phẩm như vậy!
Bỗng một bàn tay ở đâu giữ nàng lại kéo cả thân thể nhỏ bé vào vòng ngực chàng ôm chặt.
Nàng có thể cảm nhận được mùi hương phong lan thoáng qua rất dễ chịu trên người chàng đâu đâu cũng có mùi đó.
- Phong Lan Thần! Ngươi không lên triều à.
Nàng cũng không chống cự cứ nằm yên trong lòng chàng.
- Không cần! Ngủ thêm chút nữa đi.
Chàng nói chuyện nhưng vẫn nhắm mắt.
- Vậy chính sự ai giải quyết hộ ngươi.
Nàng hôm qua ngủ quên từ lúc nào chẳng hay nên hôm nay dậy sớm.
- Dương Nhất với Hạ Kỳ.
Chàng đang rất kiên nhẫn trả lời nàng.
- Ò.
Nàng chỉ ừ cho có rồi yên lặng.
...Một lúc sau....
- Phong Lan Thần!
Nàng lại gọi tên chàng.
- Có chuyện gì?
Chàng nhàn nhạt trả lời.
- Ta không ngủ được.
Nàng nhắm mắt rồi mở mắt kết quả ngủ mãi không được.
- Ừm! Nếu nàng không ngủ vậy làm tiếp chuyện tối qua.
Nghe thấy chàng doạ nên nàng im re không quấy nữa.
...Một lúc sau nữa....
- Phong Lan Thần.
Nàng lại gọi nhưng chàng không trả lời.
Lay lay cánh tay đang ôm mình bất ngờ chàng xoay người lại cố định cánh tay đang nghịch ngợm của nàng lên đỉnh đầu.
- Nương tử muốn làm gì?
Chàng bị gọi dậy mấy lần nên mất hết lớp vỏ bọc cuối cùng rồi.
- Bổn cung đói rồi! Từ tối qua ta chưa ăn gì hết.
Nàng cười như không đúng lúc cái bụng rỗng lại réo ầm lên lần này.
Hắn thở dài thả nàng ra.
Trên bàn lúc này có một đống đồ ăn mặc dù đã thử qua nhưng mùi của nó rất hấp dẫn.
Nàng ăn được gần hết mấy món trên bàn.
Thấy chàng cứ ngồi thừ người ra nàng đành cầm một cái bánh ngọt đưa qua.
- Cho ngươi.
Nàng vừa ăn vừa cầm bánh đưa cho chàng.
Phong Lan Thần chỉ nhìn chứ không có ý định thử ăn.
...- Hết chương -....