Trong nhà không có chỗ để nấu nướng, Hạ Ca vào cửa hàng tiện lợi mượn dùng phòng bếp nhỏ.
Nhìn sợi gừng quay tròn trong nước, mặt bánh nướng đi theo bên cạnh hắn xí một tiếng.
"Nữ nhân, không, nữ quỷ thật là yếu ớt. Như tụi em có bao giờ cảm lạnh đâu."
Tiểu ca ca vậy mà tự mình xuống bếp, oa oa oa, thật hâm mộ, thật ghen tị mà!
"Mấy người da dày." Hạ Ca chăm chú trông chừng lửa, qua loa trả lời một câu.
"Tiểu ca ca, anh thay đổi rồi. Trước kia anh không có như vậy!"
Hạ Ca không để ý tới nó, tắt lửa, rót canh gừng vào bình giữ nhiệt, ra ngoài cảm ơn nhân viên cửa hàng.
"Bạn trai tự tay nấu canh gừng, bạn gái của em thật hạnh phúc nha."
Nhân viên cửa hàng chọc ghẹo hai câu, vành tai Hạ Ca hơi ửng đỏ.
"Dạ."
Hai người họ sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế.
Về đến nhà, Hạ Ca đem mặt bánh nướng nhốt ngoài cửa, thuận tiện dán bùa.
Mặt bánh nướng: Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa ~
Hắn quay người trông thấy Lăng Thanh Huyền chống đầu, gật gà gật gù, phim kinh dị trên TV còn chưa tắt.
Thói quen của cô và hắn dần trở nên giống nhau.
Trong lòng vui rạo rực, Hạ Ca duỗi tay bế cô lên, chuẩn bị đưa cô vào trong chăn sưởi ấm một chút.
"Anh về rồi."
Lăng Thanh Huyền lại hắt xì một cái, mơ mơ màng màng nói.
Quấn kỹ chăn cho cô, Hạ Ca đem canh gừng đưa tới.
"Uống mấy ngụm đi."
Mặc dù cô là quỷ, nhưng cùng con người không khác biệt lắm, uống canh gừng chắc có thể làm ấm người, Hạ Ca nghĩ thế.
Hắn trước nay chưa từng chăm sóc con gái, không biết hành vi của mình có đúng hay không.
Lăng Thanh Huyền hững hờ cầm lấy, ngửi một cái, mày nhăn lại.
Gừng, chịu không nổi.
【Ký chủ, gừng tốt cho cơ thể nha. Canh này nhân vật phản diện tự tay nấu cho ngươi đó.】
Vậy ngươi uống đi.
【...】Nó sẽ không nói nó cũng chịu không được mùi gừng đâu.
Nhìn biểu tình cự tuyệt của Lăng Thanh Huyền, Hạ Ca cũng có thể đoán ra được. Hắn vớt sợi gừng ra, dạy cô: "Bịt mũi lại, một hơi uống hết sẽ không có cảm giác."
"Không uống." Lăng Thanh Huyền trả cho hắn, thuận tiện hắt xì một cái.
Thích uống thì ngươi uống đi.
Bổn tọa nói chịu không nổi là chịu không nổi.
"Uống cái này mới hết nhảy mũi." Hạ Ca dịu dàng dỗ dành, không có chút mất kiên nhẫn nào.
Lăng Thanh Huyền liếc nhìn hắn, hai giây sau, trốn vào trong chăn.
Thanh xuân như một chén trà, thêm gừng vào đó ai mà uống cho.
"Thân ái ~"
Hạ Ca lắc lắc cô, thấy cô ở trong chăn hắt xì, vòng tay ôm cả cô cùng chăn.
"Làm gì..."
Đại lão cũng biết giận nha.
Thế nhưng lời còn sót lại bị mùi gừng bủa vây.
Hạ Ca ngậm trong miệng, trực tiếp mớm cho cô.
Lăng Thanh Huyền:...
ZZ, bổn tọa nhịn hắn lâu rồi, tiễn hắn đi du lịch Địa Đàng được không?
ZZ không trả lời.
Phải ha, bọn họ đang chụt chụt, ZZ bị che chắn.
Lăng Thanh Huyền nghiêng đầu, nước gừng dính ở khóe môi, cô thừa cơ hỏi ZZ câu vừa rồi. Một giây sau, cảm giác nóng ướt mềm mại lại tới.
Vâng, bé ZZ vừa ló đầu ra lại bị che chắn. ┬┴┬┴┤・ω・)ノ
Miệng tràn ngập hương vị của gừng, Lăng Thanh Huyền có chút choáng váng.
Nhìn cô gái mơ mơ màng màng, càng thêm đáng yêu, Hạ Ca lại làm sâu hơn nụ hôn này.
Hắn cảm giác được cô không thích, nhưng canh này tốt cho sức khỏe của cô.
Lăng Thanh Huyền tiếp tục trốn.
Tiểu gia hỏa đây là muốn mưu hại cô!
Không động thủ thì không phải con gái!
Cô dùng sức quăng ngã hắn lên giường, bình giữ nhiệt vững vàng rơi trên sàn nhà, không đổ một giọt.
"Thân..."
Để bổn tọa cho ngươi biết mùi!
Lăng Thanh Huyền cúi người ngăn chặn miệng của hắn.
Gừng... Cô đúng là tự chuốc lấy khổ mà.
Nhấm nháp ngọt ngào, Hạ Ca thừa cơ đè lại, không cho cô nhanh như vậy đã rời đi.
Hơi thở dần ấm lên, chàng trai tuổi trẻ khí thịnh, cảm giác khác thường xông thẳng vào tim.
"Hộc, tốt rồi, em xem, không còn hắt xì nữa." Hắn đỏ mặt ôm cô, hoàn toàn không dám cho cô nhìn mình.
Lăng Thanh Huyền giật giật.
Nói chuyện cứ nói, đừng đè lên bổn tọa.
"Đừng, đừng nhúc nhích."
Hạ Ca nản chí, giọng nói cũng hơi thay đổi.
Lăng Thanh Huyền quả thật không nhúc nhích. Hắn hít thở vài bận mới hơi buông lỏng một chút.
"Anh khó chịu?" Lăng Thanh Huyền nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy lòng hắn.
Hạ Ca ấp úng, muốn che giấu.
"Không, không có. Em khỏe rồi thì nghỉ ngơi đi."
Hắn muốn đứng dậy rời đi, Lăng Thanh Huyền giữ chặt hắn.
"Trạng thái linh thể không thể làm chuyện kia."
Sẽ bị âm khí của linh thể ăn mòn, đối với cơ thể có hại mà vô ích.
"Hả?" Hạ Ca còn chưa kịp phản ứng lại.
Chờ đầu óc xoay chuyển, hắn chống tay lên trán.
"Anh không phải muốn."
Hắn rõ ràng rất muốn.
Nhưng hắn sợ cô không đồng ý.
Cô trước nay chưa từng nói thích hắn, cũng chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì.
Cô nguyện ý hôn hắn, ôm hắn, nhưng chắc gì đã nguyện ý cùng hắn đi xa hơn chứ.
"Không muốn?" Lăng Thanh Huyền hỏi ngược lại một câu.
Hắn không ngẩng đầu, ngữ khí rầu rĩ: "Có, có chút muốn."
Cuối cùng vẫn nói ra.
Hắn thật là không biết xấu hổ.
Lăng Thành Huyền kéo tay hắn ra, chọc chọc lúm đồng tiền của hắn: "Lại đây ngủ."
Hạ Ca nhẹ nhàng thở ra. Ngủ, hẳn là đơn thuần ngủ.
Hắn không nên suy nghĩ nhiều.
Sau khi nằm xuống bên cô, hắn lại vì cô nói sang chuyện khác mà cảm thấy mất mát.
Quả nhiên, cô không nguyện ý.
Hắn sẽ không cưỡng cầu.
Chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi, còn đòi hỏi xa vời thêm gì nữa.
"Mau ngủ." Lăng Thanh Huyền thúc giục hắn.
Hạ Ca lắc lắc đầu, ngửi một chút hương thơm sữa tắm cùng loại mình đang dùng, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, thấy hắn hít thở đều đều, Lăng Thanh Huyền dán vào trán hắn, tiến vào mộng cảnh của hắn.
Cảnh vật bên trong nửa sáng nửa tối, Hạ Ca không còn là bộ dạng lúc bé như lần trước nữa.
Hắn ngây ngốc ngồi dưới đất, nhìn khoảng hư không trước mặt.
"Hạ Ca." Lăng Thanh Huyền đi đến sau lưng hắn, vỗ vai hắn một cái.
Chàng trai nhanh chóng bắt lấy tay cô, trong mắt mang theo cảnh giác, nhưng sau khi nhận ra là cô, lập tức đem cô ôm vào lòng mình.
"Thân ái? Sao em lại tới đây?"
Hắn biết đây là mộng cảnh của hắn, không có màu sắc, chỉ có hai màu đen trắng.
Cũng chưa từng có bất luận người nào bước tới.
"Tới làm chuyện mà anh muốn làm." Lăng Thanh Huyền chọc chọc mặt của hắn, da thịt trắng nõn kia dần dần ửng đỏ.
Chuyện hắn muốn làm, trước khi ngủ hắn đúng là có chuyện muốn làm, bất quá hiện tại...
Còn đang miên man suy nghĩ, cả người hắn ngã về phía sau, không biết từ đâu ra chiếc giường mềm, lót dưới thân hắn.
"Linh thể không được, cho nên em tiến vào."
Lăng Thanh Huyền đưa tay cởi bỏ nút áo trên người hắn. Xương quai xanh tinh xảo tiếp xúc với không khí, trở nên phấn nộn.
Hạ Ca nắm chặt tay cô, màu mắt ám trầm, cô cố ý tiến vào, hóa ra là vì chuyện này.
Nhiệt độ trên tay cô không còn lạnh buốt, mà mang theo chút mềm mại ấm áp. Hắn xoay người đè cô dưới thân, môi mỏng cọ bên tai cô: "Anh muốn."
Rất muốn, rất muốn cô.
Trưng cầu ý kiến của cô, động tác trên tay hắn không còn do dự, giúp cô cởi ra từng mảng quần áo vốn mỏng manh.
Da thịt mịn màng đánh sâu vào thị giác, đáy mắt hắn hơi đỏ lên, thì thầm bên tai cô.
"Anh sẽ nhẹ nhàng."
Hắn chịu đựng xúc động, nụ hôn như cơn mưa từng giọt rơi trên thân cô, hắn chậm rãi...
Bên hông bị siết chặt, trên dưới hoán đổi.
Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt: "Ừ, em sẽ nhẹ nhàng."
Hạ Ca: "???"