Xung quanh không có ai khác, Dạ Mộc ngửi mùi hương lành lạnh trên người nàng, do dự một hồi mới lên tiếng hỏi: "Mấy câu Á Khắc hỏi lúc nãy, ta cũng muốn biết."
Lăng Thanh Huyền trầm mặc.
Mới nãy tên nhóc kia hỏi cái gì? Bổn tọa không nhớ.
Có quan trọng không?
Nhìn dáng vẻ Dạ Mộc, hình như nàng mà không trả lời, hắn sẽ nổi giận.
ZZ vội vàng nhắc bài: 【 Hoa hồng đỏ và tường vi trắng, ngươi thích cái nào hơn? 】
Nghe rõ!
Lăng Thanh Huyền theo đó mà trả lời: "Hoa hồng đỏ và tường vi trắng, ta đều không thích."
【 Thích nhất hút máu vào thời điểm nào trong ngày? 】
"Trong ngày, thời điểm có người bên cạnh mới muốn hút máu."
Dạ Mộc cảm thấy câu đầu còn bình thường, nhưng mà câu sau đã kéo đến trên người hắn rồi.
Còn là kiểu trả lời lập lờ nước đôi. Dạ Mộc trầm giọng hỏi: "Lúc dùng bữa sáng, tay ngươi và Á Khắc đều để dưới mặt bàn, các ngươi làm cái..."
Lăng Thanh Huyền cảm thấy ngồi nói chuyện như thế này thật mệt, dứt khoát xoay người, chống ở trước mặt hắn.
Dung nhan tinh xảo của thiếu niên phóng đại, da mặt trắng nõn, bóng loáng, một chút tì vết cũng không có.
Con ngươi hổ phách vì cử động bất chợt của nàng mà co lại một chút. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, chưa kịp phản ứng.
"Ta dùng muỗng đánh hắn." Lăng Thanh Huyền ăn ngay nói thật, nhưng nhìn vẻ mặt không chút tin tưởng của thiếu niên, nàng cúi người, nuốt lấy hơi thở của hắn.
Cơ thể thiếu nữ che phía trên, cảm giác áp bách tới gần, lồng ngực Dạ Mộc phập phồng kịch liệt, hô hấp dồn dập.
Lăng Thanh Huyền thấy mặt hắn đỏ bừng như tôm luộc, nghiêng đầu cọ mặt vào cổ hắn, hỏi: "Còn muốn biết gì nữa không? Chuyện gì ta cũng sẽ nói với người."
Hơi thở quét qua trên cổ, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Nàng càng áp sát, cây đại thụ nào đó mọc càng cao. Dạ Mộc lúng túng, muốn xoay người không để nàng phát hiện. Ai ngờ nàng khẽ nâng đầu gối, vô tình chạm đến.
"Ư..."
Trong cổ họng phát ra âm thanh đầy xấu hổ, Dạ Mộc lấy tay che miệng.
"Đừng nhúc nhích." Dạ Mộc khẽ run, khó khăn bật thốt qua kẽ ngón tay.
Giữa trưa, ánh mặt trời đang ở thời khắc hưng thịnh nhất.
Ánh vàng vàng vẩy lên thân bọn họ, nếu không phải vẻ mặt thiếu niên đầy quẫn bách, khung cảnh này sẽ vô cùng nhã nhặn, đẹp đẽ.
Hương thơm trong mạch máu không ngừng gia tăng, Lăng Thanh Huyền cọ xát cổ hắn, đồng tử đỏ tươi càng thêm sâu thẳm.
Hương vị ngọt ngào càng lúc càng nồng.
Muốn cắn.
Làn môi mềm mại chạm đến da thịt thiếu niên, Lăng Thanh Huyền vươn đầu lưỡi, khẽ quét qua.
Thơm quá.
Chiếc lưỡi ướt mềm kia lướt qua da thịt làm thiếu niên tê dại.
"Ha..." Lăng Thanh Huyền há miệng, lộ ra răng nanh nhỏ, đặt trên cổ hắn.
Động mạch nhấp nhô theo nhịp thở của hắn.
Chỉ cần cắn xuống là có thể giải tỏa cơn đói giày vò nàng bấy lâu nay.
Vẻ mặt thiếu niên mê mang, không biết bị điều gì làm cho động tình. Hắn ôm lấy Lăng Thanh Huyền, không muốn nàng tiếp tục bị tra tấn, cứ thống khoái mà cắn hắn.
"Thân ái..."
Nhỏ vụn nỉ non làm tia sáng đang lưu chuyển trong đồng tử đỏ tươi dừng lại.
Lăng Thanh Huyền thu hồi răng nanh, hôn nhẹ lên cổ hắn một cái.
"Đừng lo lắng, ta sẽ không cắn ngươi."
Tiểu gia hỏa toàn thân căng cứng, còn run lẩy bẩy, nhất định là đang sợ nàng động khẩu.
Lăng Thanh Huyền hết sức thấu hiểu lòng người mà bò dậy khỏi người hắn.
Thiếu niên đôi mắt như sóng nước, hai gò má nhiễm nắng chiều, môi mỏng vì thở gấp mà mấp máy, toàn thân như đóa hoa nở rộ, chờ người đến hái.
Dời tầm mắt xuống, Lăng Thanh Huyền mới nhìn đến túp lều tranh phía dưới. Thiếu niên cuống quít đứng dậy che khuất, chật vật nhìn nàng.
"Ngươi..."
Tại sao còn không cắn?
Rõ ràng nàng nói chỉ muốn cắn hắn.
Vì có huyết bộc khác tới nên nàng muốn nếm thử sao?
Dạ Mộc không tiếp tục nói hết. Hắn che trán, nhanh chóng rời khỏi vườn hoa.
Lăng Thanh Huyền nhìn bóng lưng hắn rời đi, ngơ ngác không hiểu.
Rõ ràng vừa rồi tiểu gia hỏa còn thở dốc dễ nghe như vậy, sao giờ đã tức giận rồi?
【 Ký chủ, ngươi mau mau cắn nhân vật phản diện đi. 】ZZ nhịn không nổi nữa.
Không phải hắn ghét bị Huyết tộc cắn sao? Mới nãy thơm như vậy mà bổn tọa vẫn khắc chế được, lợi hại không?
【Lợi hại, lợi hại. Nhưng ta đề nghị ký chủ cắn hắn đi.】
Còn lâu, thứ đồng đội heo.
Lần trước mới hôn thôi đã bị nhân vật phản diện đâm một kiếm, lần này nghe theo ZZ cắn một cái, nhân vật phản diện không xuyên cho bổn tọa một cây cọc gỗ mới lạ.
【...】ZZ vò đầu đến rụng cả lông heo.
_______________________________________________________________________________
Dạ Mộc vịn tường, đi đến cửa phòng, vừa định mở ra đã bị một cánh tay thon dài, trắng nõn ngăn cản.
"Thủ đoạn của Dạ Mộc ca quả nhiên lợi hại, chẳng trách nữ vương si mê ngươi lâu như vậy."
Dạ Mộc nhíu mày, nhìn sang, trông thấy Á Khắc vứt đi vẻ ngoài ngoan ngoãn, tà tứ dựa ở bên cạnh.
Đáy mắt y hiện rõ sự lí giải và khinh thường.
"Có ý gì?"
Dạ Mộc không thích y, nhất là sau khi nhìn thấy những động tác nhỏ của y, càng thêm hối hận lúc trước mềm lòng mà quyết định giữ y lại.
Á Khắc khoanh tay trước ngực, giễu cợt: "Ta thấy hết rồi. Lạt mềm buộc chặt. Mới nãy ngươi nằm dưới thân nữ vương hưởng thụ như vậy nhưng nhất quyết không cho nàng cắn."
"Dạ Mộc ca, biện pháp này ban đầu có thể dụ dỗ được nữ vương nhưng sau khi nàng nếm được mùi vị của ta rồi, sẽ không còn hứng thú với ngươi nữa."
Á Khắc là mỹ thiếu niên thân vương Kiệt Đặc cố ý chọn lựa ra.
Y đến từ "hầm ngầm", là nơi chuyên cung ứng huyết bộc ngoan ngoan cho Huyết tộc quý tộc cùng Huyết tộc cao cấp.
Bọn họ từ nhỏ đã được huấn luyện cách quyến rũ chủ nhân, bắt lấy trái tim của chủ nhân. Mục tiêu cơ bản của bọn họ là có được sự che chở vĩnh viễn của chủ nhân.
Còn mục tiêu cuối cùng là được Huyết tộc cao cấp sơ ủng, đạt đến bất lão bất tử.
Nhân loại?
Sinh vật yếu ớt, bị Huyết tộc xem như thức ăn.
Bọn họ tình nguyện biến thành Huyết tộc ẩn trong bóng đêm, đổi lấy cuộc sống trường thọ.
Được đưa đến bên nữ vương đại nhân tôn quý, tất cả huyết bộc nơi đó đều cảm thán vận may của y.
Vì mục tiêu cuối cùng, y muốn được nữ vương sơ ủng, trở thành bất lão.
Thế nhưng thiếu niên không có chút dụ hoặc nào trước mắt này, lại vẫn luôn độc chiếm sự sủng ái của nữ vương.
Y đã quan sát kỹ rồi. Trên người Dạ Mộc không hề có vết thương sau khi bị hút máu, cộng thêm hành vi vừa rồi, y xác định, nữ vương chưa từng cắn qua hắn.
"Ngươi muốn giành nàng với ta?"
Đôi mắt Dạ Mộc đầy bình tĩnh, hiểu được y có ý gì.
Á Khắc cười khẽ: "Không phải giành nha. Nữ vương sẽ chủ động đến với ra. Dạ Mộc ca, đến lúc đó, người bị đuổi đi, chính là ngươi đó."
"Ha." Thiếu niên cười lạnh, khóe môi khẽ cong kia lại xa cách trí mạng: "Ngươi đã tự tin như vậy thì cứ chờ xem."
Dạ Mộc vặn nắm cửa, hơi thở toàn thân trở nên lạnh nhạt.
Cửa phòng đóng lại.
Á Khác cảm thấy mình ra oai đã đạt được hiệu quả, tự tin mỉm cười.
【 Ký chủ ơi, toang rồi! 】
Lăng Thanh Huyền đang vặt cỏ trên mặt đất thì nghe thấy ZZ hốt hoảng kêu to.
Ngươi sắp xong đời rồi?
【 Không phải, là chúng ta á!!!!!!!!! 】
Bình tĩnh, nói nghe xem.
【Độ hảo cảm của nhân vật phản diện đối với ngươi về , giá trị hắc hóa đạt !】
Lăng Thanh Huyền: ???
Nàng mới nhổ mấy ngọn cỏ mà đã xảy ra chuyện gì vậy?