Trong khoảng thời gian này, Lăng Thanh Huyền không kiểm tra độ hảo cảm của Dạ Mộc, nhưng ZZ vẫn luôn theo dõi sát sao.
Vốn dĩ độ hảo cảm đã đến mốc , không ngờ ngay tại vừa rồi, hảo cảm đột nhiên từ trở về . Ngay sau đó, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện vọt lên .
Chiếc tàu lượn siêu tốc này đến hệ thống cũng phản ứng không kịp.
Hệ thống cảnh báo bị kẹt, không nhắc nhở gì bên này nên ZZ mới kích động.
Lăng Thanh Huyền vứt đặt cỏ trong tay sang một bên.
Ồ, vậy tức là nhiệm vụ ẩn giấu phải làm lại từ đầu.
Phiền phức.
Thật là phiền phức.
Nàng đã làm được điều nàng hứa với hắn, cũng không cắn, tại sao còn hắc hóa nữa?
Không đúng, nhất định có nguyên nhân khác khiến tiểu gia hỏa hắc hóa.
Lăng Thanh Huyền nhìn cung điện được bao phủ bởi ánh dương, nhíu mày.
Vào giờ này, ngoài Á Khắc thì còn ai?
Nàng thuấn di đến bên ngoài phòng Dạ Mộc, giật giật chóp mũi.
Có mùi của Dạ Mộc và Á Khắc.
Bọn hắn nhất định vừa mới ở đây nói chuyện.
【Ký chủ, chúng ta đi tìm tên đá cản đường Á Khắc kia tính sổ đi. Vậy mà dám chọc giận nhân vật phản diện đến mức này. Ta phải cho hắn đi ngắm gà khỏa thân!】
Không phải ngươi vẫn luôn tôn vinh hòa bình sao?
【Kẻ sĩ có thể nhịn nhưng heo không thể nhịn!】ZZ đối với chuyện năng lượng dâng tới miệng còn vuột mất hận đến nghiến răng: 【Đi! Đi gϊếŧ hắn!】
Thế giới tốt đẹp biết nhường nào, ngươi hung bạo như vậy không tốt, không tốt đâu.
【 Ký chủ! 】ZZ tức phát khóc.
Nín.
______________________________________________________________________________
Thỉnh thoảng trong cung điện sẽ có hai hầu gái biến mất, nhưng mà ngày hôm sau, các nàng sẽ mặt mày tỏa sáng mà xuất hiện, hơn nữa càng thêm chăm chỉ làm việc.
Lăng Thanh Huyền dùng muỗng khuấy hồng trà trong tách, bỏ qua một bên, không uống.
Khó ngửi.
Khí tức trên người những hầu gái đó quá hỗn tạp.
【Ký chủ, quản gia cùng hầu gái qua lại là việc riêng tư. Chúng ta không nên xen vào làm gì.】
Chuyển nhà được không?
Mang theo tiểu gia hỏa của nàng ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ ở lại.
【Không được, xin ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến trước.】
Còn không phải tại thời cơ chưa chín muồi sao.
【Ký chủ, ngươi đã quên trong hội nghị hôm trước, ngươi xử lý mấy lão Huyết tộc sao?】
Tình huống lúc đó là như thế này.
Sau lần đầu nàng khởi xuống thiết lập hiệp ước hòa bình giữa Huyết tộc và nhân loại, bọn họ bắt đầu đối với Lăng Thanh Huyền có điều bất mãn.
Thế là sau vài buổi hộp, vừa nghe Lăng Thanh Huyền tiếp tục kiến nghị, bọn họ bèn động thủ với nàng.
Một đoàn Huyết tộc cao cấp, toàn bộ chết dưới tay Lăng Thanh Huyền, còn chưa kịp hé răng nói một lời.
Trải qua chuyện này, những Huyết tộc khác không còn dám chỉ trích gì thêm.
Hiệp ước hòa bình này nhất định phải lập.
Không lập thì chết.
Vấn đề đặt ra là: Sau khi chung sống hòa bình với nhân loại, tìm đâu ra nguồn máu tươi để nuôi sống Huyết tộc đây?
Lăng Thanh Huyền đưa ra một giải pháp.
Khi bên phía nhân loại xuất hiện tội phạm cùng hung cực ác, họ sẽ phát thông báo cho phía Huyết tộc.
Nếu Huyết tộc bắt được, vậy kẻ ác kia giao cho Huyết tộc xử lý.
Lại thêm vấn đề mới được đặt ra: Nếu kẻ ác quá ít, thậm chí không có thì sao?
Vấn đề không lớn. IQ của Huyết tộc rất cao, nghiên cứu chế tạo vật phẩm thay thế máu tươi là được.
Tất cả phí tổn sẽ do Lăng Thanh Huyền chi trả.
Hiệp ước hòa bình đã soạn thảo xong, chỉ còn việc đi tìm liên minh huyết liệp cùng ký kết, sau đó ban bố nữa thôi.
Khuất phục dưới sức mạnh của Lăng Thanh Huyền, nàng nói gì, bọn họ đều phải gật đầu.
Lăng Thanh Huyền chống tay lên trán, xoay tròn lọn tóc bạc trên mặt bàn.
Dạ Mộc nhìn vài lần, mặt không đổi sắc ăn bánh mì.
Giá trị hắc hóa thật lợi hại nha. Tiểu gia hỏa không thèm để ý đến nàng.
Lúc trước còn nhìn nàng mà ăn với cơm ấy chứ.
【Ký chủ, Á Khắc như trồng cây si mà nhìn ngươi không chớp mắt kìa.】
Lăng Thanh Huyền liếc mắt nhìn sang. Quả thật trông thấy thiếu niên tóc vàng cười tỏa nắng, còn vươn cánh tay trắng nõn tới.
"Nữ vương, cắn không?"
Lăng Thanh Huyền thu hồi tầm mắt. Không cắn.
Nhưng mà đói bụng rồi. Nàng nhìn về phía Dạ Mộc, cổ họng hơi nhấp nhô.
Á Khắc hơi run rẩy, không cam lòng mà rút tay về.
Lát sau, thời điểm Lăng Thanh Huyền ngồi ở sân sau phơi nắng, Á Khắc cúi người nói chuyện với nàng.
Trang phục rộng thùng thình của thiếu niên trễ xuống, đập vào mắt là da thịt trơn mềm như sữa bò, còn tản ra hương thơm.
Tên nhóc này sao cứ thích lắc lư xung quanh nàng?
Lăng Thanh Huyền lấy mũ che mặt lại. Ngủ.
Thấy nàng không có phản ứng gì, Á Khắc đứng thẳng người dậy.
Y chống cằm suy nghĩ. Chẳng lẽ phải học theo bộ dáng dục cự hoàn nghênh của Dạ Mộc mới có thể làm Lăng Thanh Huyền cắn mình ư?
Trời vào đêm, Lăng Thanh Huyền vừa bước ra từ phòng tắm liền trong thấy Á Khắc mặc áo mỏng nằm trên giường của nàng.
Thiếu niên hình như mới tắm xong, tản ra mùi thơm của hoa hồng cùng mùi máu tươi thơm ngọt.
Ngọc tóc vàng còn hơi ẩm ướt, dính vào hai gò má như búp bê, ngoan ngoãn không nói nên lời nhưng tư thế kia, lại vô cùng quyến rũ.
"Nữ vương ~"
Y vừa kêu vừa kéo quần áo rộng thùng thình trên người.
Đôi mắt Lăng Thanh Huyền khẽ động, màn rèm treo bốn phía tự động quấn lên thân Á Khắc, bọc hắn thành đòn bánh tét.
Đôi mắt lại khẽ động, Á Khắc nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Lăng Thanh Huyền ung dung đi đến trước cửa phòng Dạ Mộc, vặn tay nắm, phát hiện hắn khóa cửa.
Khóa cửa!
Tiểu gia hỏa vậy mà khóa cửa chặn nàng!
Đầu ngón tay búng một cái, khóa cửa liền hỏng. Lăng Thanh Huyền vẻ mặt bình tĩnh bước vào phòng, đóng cửa lại.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Căn phòng đen nhánh, thiếu niên bắt đầu vỡ giọng nên âm thanh có chút nghẹn.
Đôi mắt bình thản của Lăng Thanh Huyền khẽ co lại.
Tiểu gia hỏa thình lình xuất hiện làm nàng thiếu chút nữa rớt tim.
Dạ Mộc đứng bên cạnh cánh cửa, Lăng Thanh Huyền vừa bước vào, hắn ngay lập tức nhìn thấy.
Lăng Thanh Huyền chỉ tay về phía phòng mình: "Giường hỏng rồi."
Tóc nàng vẫn còn ướt, quần áo ngủ trên người bị những giọt nước kia nhỏ xuống, dần trở nên trong suốt.
Dưới ánh trăng vằng vặc, da thịt nàng như thể đang phát sáng. Dạ Mộc nhìn chằm chằm một hồi, yên lặng cầm khăn lông, giúp nàng lau khô tóc.
"Có thể lên giường không?" Lăng Thanh Huyền hỏi.
Đừng lâu không thoải mái, nàng muốn ngồi.
Bàn tay đang lau tóc khựng lại, Dạ Mộc không lên tiếng.
Lăng Thanh Huyền không hỏi lại, đầu gật gà gật gù, mơ màng sắp ngủ.
Cuối cùng chịu đựng không được cơn buồn ngủ, thân thể nàng ngã về phía sau, được Dạ Mộc vững vàng đón lấy.
Cơ thể lạnh như băng, không khác gì một thi thể.
Huyết tộc cũng có trái tim nhưng không đập như trái tim nhân loại.
Một trái tim như thế, có thể chứa đựng được ai sao?
Dạ Mộc đặt nàng lên giường, tiếp tục giúp nàng lau tóc.
Bất tri bất giác, ước nguyện ban đầu của hắn phát sinh biến hóa.
Vốn chỉ muốn lợi dụng nàng để bảo toàn thôn trang, nhưng mà sau đó, trái tim hắn lại bắt đầu rung động.
Hắn muốn trở thành người duy nhất của nàng.
Muốn trong lòng nàng chỉ có một mình hắn.
Á Khắc xuất hiện làm hắn cảm nhận được nguy cơ, đồng thời cũng nhắc nhở hắn, Lăng Thanh Huyền không phải người hắn có thể khống chế.
Nếu muốn vĩnh viễn có được nàng, cần phải áp dụng thủ đoạn phi thường.
Hắn đứng dậy, lấy cọc ra từ trong ngăn kéo, đặt đầu nhọn lên trên ngực nàng.
Đó là vị trí của trái tim, chỉ cần đâm xuống là có thể làm nàng mất đi năng lực hành động.
Bàn tay nắm cọc gỗ không khẩn trương như lần đầu.
Dưới bóng đêm, màu mắt thiếu niên như hổ phách. Hắn nhắm mắt lại, đè mạnh cọc gỗ xuống.