Một lần nữa tiếng mở cửa phòng vang lên, vừa nghe tiếng bước chân kia Nhất Bác liền biết được rằng người tới lần này chính là má Dương, cuối cùng vị cứu tinh của cuộc đời cậu đã tới rồi, Nhất Bác khẽ thở phào từ tận đáy lòng mình.
"Cậu chủ, cậu đến thăm Nhất Bác sao" má Dương ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Chiến, trong lòng không khỏi mừng vui, cậu chủ chịu đến thăm Nhất Bác là chuyện tốt, Nhất Bác nhất định sẽ rất vui, chỉ là cô gái bên cạnh cậu chủ! dường như với cậu ấy quan hệ có chút không bình thường.
"Con chào bác, con là Lã Nghi Nghi, bạn gái của anh Chiến, con đã nghe anh Chiến kể về bác nhiều ạ, để con bê giúp bác" La Nghi Nghi mỉm cười ngọt ngào đứng lên, nhanh nhẹn đến bên cạnh má Dương, dịu dàng ngoan ngoãn giúp má Dương cầm rổ trái cây trên tay đem đến đặt trên bàn.
Tiêu Chiến hướng má Dương gật đầu xem như chào hỏi, đối với chuyện La Nghi Nghi tự giới thiệu mình là bạn gái của anh chỉ hơi nhíu mày có chút không vui nhưng bản thân anh chính là cũng lười phản bác nữ nhân này.
Ít nhất anh không hận cô ấy, còn người nằm ở trên giường thì! mà thôi anh cũng không biết bản thân mình bị sao nữa.
"Vương Nhất Bác từ lúc đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại sao má Dương" Tiêu Chiến đơn giản hỏi, dù sao người nọ cũng là vì cứu anh nên mới bị thương, nếu như anh không hỏi thăm nhất định má Dương sẽ giáo huấn anh một tràng cho mà xem.
"Nhất Bác đang ngủ sao" má Dương nhìn Nhất Bác đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt, không phải ban nãy đã dậy rồi sao?Má Dương tặc lưỡi, lại nhìn khay thuốc trên bàn đã được uống hết, lúc này mới nói: "Ban nãy Nhất Bác có tỉnh dậy rồi, lại ăn chút cháo, sau đó thì uống thuốc, có lẽ là tác dụng của thuốc khiến Nhất Bác lại ngủ tiếp đi"Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản ngồi ở bên cạnh xem La Nghi Nghi trò truyện cùng với má Dương, ba người như vậy được một lát thì Tiêu Chiến liền có việc phải rời đi.
.