Tiêu Chiến rốt cuộc cũng rời đi để xử lý công việc, trước khi đi dặn dò Lã Nghi Nghi buổi tối sẽ đưa đồ ăn đêm đến cho cô.
"Nghi Nghi, làm sao con quen Tiêu Chiến vậy" má Dương đè thấp tông giọng của mình xuống, tránh không muốn làm phiền đến người đang nằm trên giường là Nhất Bác, bởi vì nếu như Nhất Bác biết Tiêu Chiến có bạn gái nhất định sẽ đau lòng.
"Ban nãy là con đùa thôi, con vẫn chưa phải là bạn gái của anh ấy, chúng con chỉ mới là đang tìm hiểu nhau thôi, anh ấy trước đây chính là thầy hướng dẫn của con lúc con học nghiên cứu sinh a" Lã Nghi Nghi nhắc đến người nọ, khoé môi cũng mỉm cười ngọt ngào.
"Ra là vậy"Thì ra Lã Nghi Nghi chính là bác sĩ khoa nhi ở bệnh viện này, tính tình cũng lương thiện hoà đồng, má Dương ban đầu còn mang chút nghi hoặc đối với cô nhưng sau một hồi trò truyện liền cứ như vậy bị cô chọc cho cười không thôi.
Lại thêm một quãng thời gian nữa, Lã Nghi cũng đã hết giờ nghỉ chiều, bản thân liền tạm biệt má Dương rồi liền nhanh chóng đi xuống dưới phòng làm việc của mình thay đổi quần áo rồi bắt đầu vào ca trực của mình.
Má Dương nhìn Lã Nghi Nghi mới rời đi, trong lòng không khỏi thở dài, cô gái này gương mặt nếu như nhìn kĩ thì cũng có mấy phần giống với Tư Kỳ lúc trước, chỉ là Tư Kỳ tính tình lãnh đạm còn Lã Nghi Nghi rất hoạt bát đáng yêu.
Từ trước đến nay nữ nhân được Tiêu Chiến dẫn đến trước mặt bà cũng chỉ có hai cô gái này vậy nên bà nhớ rất rõ.
Chỉ tiếc rằng, Tư Kỳ mệnh bạc qua đời khi còn quá trẻ tuổi mà thôi.
Nhất Bác cũng cứ như vậy thật sự vì tác dụng của thuốc, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, có lẽ là từ khi người nọ rời đi hoặc có lẽ là từ khi cô gái tên Lã Nghi Nghi nói với má Dương rằng cô ấy không phải người yêu của anh thì cậu mới buông lỏng suy nghĩ mà ngủ thiếp đi được.
Nhất Bác đã mơ một giấc mơ rất đẹp, có lẽ đây là giấc ngủ an yên nhất của cậu kể từ sau khi cậu trở về nước.
.