Hi Du Hoa Tùng

chương 175: vì sự nghiệp hiến thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Phong bị Vương Bảo Nhi thuyết phục một chập, cũng có chút động tâm.

Trầm tư một lát, Lưu Phong hỏi: “Những gì ngươi nói đều là sự thật?”

Vương Bảo Nhi gật gật đầu nói: “Đương nhiên là thật. Chuyện này ngoài trừ đại ca không biết ra, ai ai cũng đều biết cả.”

Lưu Phong âm thầm suy nghĩ, xem ra phải vì sự nghiệp hiến thân một phen vậy.

Vương Bảo Nhi tiếp tục nói: “Đại ca, kỳ thật người không cần lo lắng quá. Nhân phẩm của Kim Vận phu nhân cũng không hẳn là đúng như người ta nói. Theo đệ được biết thì Kim Vận phu nhân kể từ khi Phi Hổ tướng quân chết đi thì không hề ngủ với nam nhân nào nữa. Ngoại giới đồn thổi chẳng qua là vì không ăn được trái nho thơm này mà thôi. Mấy năm nay đại ca là người thứ nhất có thể khiến cho Kim Vận phu nhân động tâm. Ài, đệ cũng thật là hâm mộ dung mạo của huynh.”

Lưu Phong cười hì hì, vỗ vỗ vai Vương Bảo Nhi nói: “Huynh đệ nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn.” Anh rể cổ vũ em rể lên giường cùng nữ nhân khác. Vương Bảo Nhi cũng thật là độc nhất vô nhị.

Dừng một chút, Vương Bảo Nhi đột nhiên hỏi: “Đại ca, nếu người thật sự muốn vươn tới kinh đô thì tốt nhất là đêm nay hãy đi phó ước.”

“Đương nhiên tốt nhất là người có thể không chế được Kim Vận phu nhân.” Vương Bảo Nhi lại ném thêm một hòn đá xuống giếng nữa.

Kiếp trước giảng viên người Hàn Quốc của hắn đã từng nói qua cách khống chế nữ nhân hữu hiệu nhất chính là vừa dùng bạo lực, vừa dùng nhục dục. Bất quá Lưu Phong văn minh, hắn khinh thường dùng bạo lực.

Nếu không dùng tới bạo lực thì chỉ có thể dùng tới ***. May mắn là Kim Vận phu nhân dù sao cũng là một thiếu phụ phong tao. Bất luận thế nào đêm nay Lưu Phong cũng phải hiến thân.

Đưa Lưu Phong đến trước đại môn, Vương Bảo Nhi liền xoay người rời khỏi.

“Đại ca, hãy hảo hảo hưởng thụ nhé.”

Từ biệt Vương Bảo Nhi, Lưu Phong được một nữ tử dẫn vào, xuyên qua các vòng lưới bảo vệ, tiến vào một đại sảnh rộng lớn.

Trong sảnh có một vị cung trang xa hoa đắt tiền, chính là Kim Vận phu nhân. Nàng thấy Lưu Phong tiến đến, đôi mắt xinh đẹp không nhịn được, sáng ngời, không hề kiêng kỵ nhìn Lưu Phong thưởng thức.

Lưu Phong cảm giác được ánh mắt của nàng nóng ấm soi rọi lên thân thể mình, cảm thấy hơi lúng túng. Bình thường hắn nghĩ chỉ có nam tử mới có thể lộ ra loại ánh mắt như thế này, chính là ánh mắt đam mê nhục dục. Loại ánh mắt này xuất hiện từ thiếu phụ trước mắt, quả nhiên là quái dị phi thường, nhưng ngẫm cho kỹ thì cũng là hợp lý. Nàng ta dù sao cũng đã thủ tiết vài chục năm. Dục vọng hiển nhiên là mãnh liệt. Ai bảo mị lực của mình mạnh mẽ quá làm gì.

“Công tử, người đã đến rồi, mau lại gần đây, ngồi xuống bên cạnh thiếp.” Kim Vận phu nhân ánh mắt lả lơi quyến rũ, đôi môi căng mọng hé mở, ôn nhu nói.

Lưu Phong cũng không khách sáo đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Một mùi hương thanh đạm nhất thời xông lên. Lưu Phong nhịn không được, khe khẽ hít lấy một hơi.

Kim Vận phu nhân đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Từ khi Phi Hổ tướng quân bỏ mình thì đã vài chục năm nay nàng không hề có nam nhân nào.

Bây giờ cùng Lưu Phong ngồi một chỗ, trong lòng nàng tự nhiên phát sinh cảm giác ngọt ngào. Bất quá nàng dù sao vẫn là người từng trải, tại thời khắc quan trọng này vẫn chế trụ được tâm thần. Khẽ vươn ngọc thủ, ôm lấy đôi vai của Lưu Phong, ôn nhu nói: “Công tử có biết không? Đã nhiều năm nay thiếp chưa hề có nam nhân.”

Lưu Phong hiểu được điều này, bất quá cũng hơi lo lắng. Nàng năm nay cũng phải ba mươi bảy, ba mươi tám. Trời ạ, tự nhiên lại cùng một nữ nhân hơn ba mươi tuổi giao hoan.

“Như thế nào? Công tử sợ sao?” Kim Vận phu nhân cảm thấy được Lưu Phong đang có gì đó bất thường.

Không có nam nhân nào nguyện ý bị đàn bà giễu cợt. Lưu Phong cũng không ngoại lệ. Hắn vòng tay qua ôm lấy eo nàng. Hữu thủ lớn mật đặt lên lên bộ ngực thành thục của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp. Trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Trong lòng thầm nghĩ-lão nương bì, là ngươi câu dẫn ta. Ta đành phải đắc tội vậy. Trời đất ơi.

Lưu Phong hai kiếp làm người. Kiếp trước nhờ xem video nên lý thuyết rất phong phú. Kiếp này công phu trên giường luôn được cọ xát, thực chiến đã làm cho kinh nghiệm tăng lên nhanh chóng. Nhất thời sổ hết các ngón nghề ra, làm cho Kim Vận phu nhân một phen bủn rủn.

Hai má nàng nhanh chóng đỏ bừng, tim đập loạn cả lên, thân thể mềm mại nương theo sự kích thích của Lưu Phong mà run rẩy lên từng chập.

Lúc này thị nữ tại đại sảnh đã sớm rời đi. Hiện trường chỉ còn lại Lưu Phong và Kim Vận phu nhân.

Lưu Phong thấy thời cơ đã đến, vội vàng cúi đầu xuống hôn nàng.

Kim Vận phu nhân bất giác cảm thấy say mê, đôi môi kiều diễm ướt át nhiệt liệt hưởng ứng. Thân thể đã được tiếp xúc phần lớn trở nên nóng rần, nhất là hạ thân của nàng đã trở nên tê rần. Một cảm giác khác thường từ hạ thân truyền đi lan tỏa ra toàn thân.

“Hảo tiểu tử, chậm một chút.” Kích tình đã đến nhưng Kim Vận phu nhân lại có chút ngượng ngùng, hơi e ngại.

Lưu Phong ôn nhu làm chậm lại động tác của mình, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ phận mẫn cảm của nàng, cho đến khi lên đến đỉnh điểm.

Các thủ pháp lần lượt được tung ra nhằm thỏa mãn cho nàng. Cuối cùng hắn mới đánh sâu vào cơ thể của nàng. Trải qua mưa gió bão táp.

Kim Vận phu nhân thân thể mềm nhũn nằm trong trên ngực của Lưu Phong.

Chưa bao giờ nàng có được cảm giác sung sướng như lúc này.

Giao hoan xong, mấu chốt chính là phải vuốt ve, Lưu Phong rất rõ ràng về điểm này. Hắn liên tục vỗ về mỹ nhân trên ngực, nhỏ nhẹ nói: “Có thoải mái không?”

Kim Vận phu nhân lúng liếng con ngươi, hai má vẫn ửng hồng, đầy dấu vết của lần ân ái vừa rồi, nhỏ giọng nói: “Công tử thật là tốt, thật là lợi hại. Thiếp nghĩ thiếp không thể rời xa chàng được.”

Lưu Phong đưa tay vuốt ve mông nàng, cười hắc hắc nói: “Chẳng lẽ nàng yêu ta?”

Kim Vận phu nhân cũng không cam lòng yếu thế, nắm lấy côn bổng của Lưu Phong, vũ mị nói: “Công tử của ta, chàng sai rồi. Thiếp không yêu chàng. Chàng biết không? Thiếp không cần tình yêu. Thiếp chỉ cần tình dục mà thôi.”

Lưu Phong cũng không để ý đến thái độ của nàng, cười hỏi: “Theo ý của nàng thì chúng ta đơn thuần chỉ là quan hệ tình dục?”

Kim Vận phu nhân khẽ ma xát côn bổng của hắn vài cái, nói: “Có thể nói là như vậy.”

Dừng một chút Kim Vận phu nhân nói tiếp: “Chàng đã đến đây. Thiếp và Vương công tử đã bàn qua, nếu cần, thiếp sẽ giúp chàng đem Thiên Thượng Nhân Gian tiến vào kinh thành.”

Lưu Phong cũng có chút kinh ngạc. Người ta thường nói nữ nhân cổ đại thường bảo thủ. Không nghĩ ra Kim Vận phu nhân lại trực tiếp nói ra như vậy.

Hắn đột nhiên nghĩ thấy chuyện hôm nay có chút hoang đường. Bất kể kiếp trước và kiếp này hắn chưa hề cùng người đàn bà nào quan hệ với nhau đơn thuần chỉ là tình dục cả. Nhưng sự thật lại đang diễn ra như vậy.

“Công tử, người có tâm sự sao?” Kim Vận phu nhân tựa hồ cảm giác được Lưu Phong có chút ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên hỏi.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, cũng không lên tiếng.

Kim Vận phu nhân khẽ cười một tiếng nói: “Công tử, thiếp biết người đang suy nghĩ gì. Người chắc chắn là đang suy nghĩ tại sao chúng ta lại lên giường với nhau. Đáp án thực ra cực kỳ đơn giản. Bởi vì người thấy sau lưng ta có thế lực. Còn công tử lại là một nam nhân rất có dã tâm. Mặc dù tuổi người còn trẻ nhưng xem ra cách hành xử cũng rất chững chạc. Thiếp đã thấy rất nhiều nam nhân nhưng chàng thì khác biệt. Thiếp biết chàng là người có dã tâm nhưng cũng không thể nhìn thấu cuối cùng chàng muốn cái gì nữa.”

Lưu Phong bất giác giật mình. Không nghĩ tới nữ nhân dâm đãng này lại có năng lực nhìn thấu lòng mình. Trách không được nàng chỉ là một nữ nhân nhưng lại có sản nghiệp lớn như vậy.

“Thiếp mặc kệ chàng nghĩ thế nào nhưng chỉ có thể nói cho chàng biết, thiếp muốn nhục dục từ chàng. Đây là giao dịch hạng nhất.” Kim Vận phu nhân vẻ mặt rất lả lơi thế nhưng ngữ khí lại có phần nghiêm trang.

Kim Vận phu nhân nói vậy khiến cho Lưu Phong trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn liên tưởng đến bản thân mình cũng giống như mấy gã gà trống vàng tại kiếp trước vậy. Lấy thân thể mình ra làm vật trao đổi.

“Công tử, thiếp biết là trong lòng chàng không được thoải mái. Nhưng thiếp có câu này nói cho chàng biết. Vài chục năm nay chàng là nam nhân duy nhất của thiếp. Hôm nay chàng làm cho thiếp thấy sướng lắm. Thiếp hy vọng quan hệ của chúng ta vẫn tiếp tục được bảo trì. Có lẽ chàng cho rằng thiếp là nữ nhân dâm đãng. Nhưng thiếp lại cho rằng mình là một nữ nhân ưa thích tình ái. Hy vọng rằng sau này chúng ta vẫn được như thế này.”

Giao dịch một hồi, Lưu Phong rời khỏi phủ đệ của Kim Vận phu nhân. Hắn vừa đi mà trong lòng cảm thấy phức tạp. Hắn suy nghĩ không biết mình bất chấp tất cả thủ đoạn để phát triển lực lượng như vậy có đúng hay không. Tình một đêm tại kiếp trước là chuyện bình thường nhưng tình một đêm với Kim Vận phu nhân lại là vì ích lợi, khiến cho nó không còn ý nghĩa của tình một đêm nữa. Nhưng trong tiềm thức của Lưu Phong thì một đêm này vẫn rất giá trị. Đầu tiên, Kim Vận phu nhân đích thực là một vưu vật. Thứ hai là ích lợi của hắn cũng được đảm bảo. Vì lời hứa với Chu Phong, hắn phải trở nên cường đại.

Trong thượng thư phòng ở hoàng thành. Hoa Hạ đại đế nhìn Trương Thiên Sư, mỉm cười nói: “Trương Thiên Sư ngươi nghĩ thật sự đứa nhỏ Lưu Phong kia có khả năng thay đổi cục diện hỗn loạn của đế quốc?”

Trương Thiên Sư thân hình bất động, trên mặt không lộ ra một chút tâm tình nào, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, căn cứ theo quan sát của lão thần mấy ngày qua thì người này quả thật là thiên phú. Không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn vào Thiên Thượng Nhân Gian của hắn cũng đã là không tiền tuyệt hậu. Bệ hạ, người xem chưa tới hai năm Thiên Thượng Nhân Gian tuyệt đối vượt qua lợi nhuận của hoàng thương.”

Hoa Hạ đại đế nhíu mày nói: “Trương Thiên Sư, điều này sao có thể? Thiên Thượng Nhân Gian qua thật mãnh tiến nhưng cũng không thể có khả năng hai năm vượt qua được hoàng thương.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio