Trương Thiên Sư cũng không để ý đến thái độ của Hoa Hạ đại đế, tiếp tục nói: “Bệ hạ, không dối gạt người nhưng nói hai năm là hạ thần đã có trừ hao ra rồi.”
Hoa Hạ đại đế gật đầu không nói gì.
Trương Thiên Sư trầm mặc một lúc nhìn quanh bốn phía xem có người hay không, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, về chuyện của Hoàng thái tôn người có chút manh mối gì không?”
Hoa Hạ đại đế lạnh lùng lắc đầu: “Trước mắt vẫn không phát hiện điều gì khả nghi cả. Thiên Sư ngươi nói có thể nào Tử Hư chân long lệnh đã cảm ứng sai lầm hay không?”
Trương Thiên Sư vội vàng phủ nhận: “Bệ hạ, lão thần tuy không chắc chắn lắm nhưng Tử Hư chân long lệnh tuyệt đối không có vấn đề. Tử Hư chân long lệnh đại biểu cho ý nghĩa gì, bệ hạ hẳn cũng biết rõ.”
Hoa Hạ đại đế thở dài một tiếng, đi vài bước, xoay người lại nhẹ giọng nói: “Trẫm há lại không biết Tử Hư chân long lệnh đại biểu cho cái gì. Nhưng ta thật sự không muốn thân phận của Hoàng thái tôn có vấn đề gì đó. Thiên Sư. Thân thể của trẫm ngày càng yếu đi, sợ rằng không sống được bao lâu nữa, ta e rằng.”
Trương Thiên Sư do dự một lát rồi nói: “Bệ hạ, nếu như vậy thì hãy coi như không có chuyện gì xảy ra đi.”
“Không được.” Hoa Hạ đại đế sắc mặt biến đổi, có chút tức giận nói: “Thiên Sư, việc này làm sao xem như không có được. Nếu chuyện Hoàng thái tôn là có thật thì Hoa Hạ đế quốc của chúng ta không phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao? Chuyện này nếu là đúng thì phải có một người đứng sau, đạo diễn một âm mưu. Thiên Sư, ta bây giờ chỉ tín nhiệm duy nhất mình ngươi. Hay là chúng ta liên thủ làm rõ mọi chuyện. Nếu không cho dù chết ta cũng không cam lòng.”
Trương Thiên Sư thấy thái độ của Hoa Hạ đại đế cương quyết như vậy, gật đầu nói: “Bệ hạ, nếu người đã quyết tâm thì lão đạo dốc hết toàn lực tương trợ. Chỉ là việc này cho đến bây giờ vẫn chưa có đầu mối. Nhất định phải làm việc thật bí mật.”
“Thiên Sư, yên tâm. Ta biết nên làm thế nào.” Hoa Hạ đại đế đột nhiên hỏi: “Thiên Sư, ngươi nói lần trước Tử Hư chân long lệnh tại Giang Nam cảm ứng được chân long thiên tử khí tức. Vậy có thể nào chân long thiên tử đang ở tại Giang Nam?”
Trương Thiên Sư giải thích: “Trước đây lão đạo cũng nghĩ như vậy nhưng cẩn thận kiểm tra thì không phát hiện được gì. Hơn nữa Tử Hư chân long lệnh cũng không có gì khác thường nữa.”
Hoa Hạ đại đế trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Hay là chân long thiên tử đã ngộ hại?”
Trương Thiên Sư lập tức đáp lời: “Bệ hạ yên tâm. Nếu chân long thiên tử bị hại thì Tử Hư chân long lệnh tất sẽ có cảnh báo nhưng bây giờ nó vẫn không có dị biến, tức là chân long thiên tử vẫn không có việc gì.”
“Thiên Sư, ngươi nói Thiên Thượng Nhân Gian sau hai năm thì lợi nhuận sẽ vượt qua hoàng thương. Ngươi xem có thể vì quốc gia mà từng bước đặt nền tảng quan hệ với Thiên Thượng Nhân Gian?”
Trương Thiên Sư hỏi: “Bệ hạ, ý tứ của người phải chăng muốn từ Thiên Thượng Nhân Gian thu về quân phí để viễn chinh Phù Tang và Cao Lệ?”
Hoa Hạ đại đế gật đầu nói: “Trẫm trong lòng vẫn có hai chuyện không thể an tâm. Chuyện thứ nhất chính là thân phận Hoàng thái tôn. Chuyện thứ hai chính là sự uy hiếp của Cao Lệ và Phù Tang đối với quốc gia. Trẫm trước khi về cõi tiên nhất định phải hoàn thành hai chuyện này. Thân phận của Hoàng thái tôn chúng ta có thể từ từ điều tra nhưng việc dụng binh với Cao Lệ và Phù Tang không thể trì hoãn nữa.”
Trương Thiên Sư do dự một lúc nói: “Bệ hạ, có một chuyện lão đạo phải nói cho người biết. Thời gian trước Lưu Phong đã bị ám sát bởi Hắc Ám tu chân. Hắc Ám tu chân vốn đã tuyệt tích tại Hoa Hạ đế quốc. Sau khi điều tra thì chuyện này xem ra có liên quan đến Yến vương phủ.”
“Cái gì? Có chuyện này nữa sao?” Hoa Hạ đại đế tức giận nói: “Hỗn trướng, cái đồ vật này dám quên cả lời tổ huấn, dám liên hệ với Hắc Ám tu chân.”
“Bệ hạ, lão đạo còn chưa nói xong, căn cứ theo tình báo của ta thì Hắc Ám tu chân bây giờ chỉ còn xuất hiện tại Cao Lệ và Phù Tang”
“Ngươi muốn nói Yến vương rất có thể cấu kết với Cao Lệ và Phù Tang?” Hoa Hạ đại đế thân hình khẽ run rẩy, sắc mặt thập phần khó coi.
Trương Thiên Sư thở dài một tiếng nói: “Chỉ có thể nói như vậy. Đương nhiên cũng không loại trừ trong Hoa Hạ đế quốc của chúng ta vẫn tồn tại Hắc Ám tu chân.”
“Láo xược thật. Ta phải gọi hắn đến, hỏi xem cuối cùng là nó muốn gì mới được.” Hoa Hạ đại đế phẫn nộ nói.
Trương Thiên Sư vội vàng can gián: “Bệ hạ bớt giận, lúc này không thể triệu hồi Yến vương được, làm vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ. Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng chưa có chứng cớ gì chứng minh Yến vương cấu kết với Phù Tang, Cao Lệ.”
“Thiên Sư, ngươi không cần can ngăn ta. Chưa nói đến chuyện hắn có cấu kết với Phù Tang và Cao Lệ hay không nhưng hắn dám lui tới với Hắc Ám tu chân cũng đã phạm vào lời tổ huấn.”
“Bệ hạ, sự thật thì chúng ta bây giờ cũng không có chứng cứ chứng minh sát thủ kia là do Yến vương sai phái. Đế quốc mặt ngoài thì rất thái bình nhưng thực tế phong vũ đã bắt đầu chuyển động. Hy vọng bệ hạ tạm thời không nên coi thường vọng động.”
Hoa Hạ đại đế thở dài một hơi nói: “Thiên Sư, ngươi nói có phải trẫm đã già và trở nên vô dụng hay không? Cục diện của đế quốc ngày một phức tạp. Thiên Sư, ngươi có thể nói thật cho trẫm biết đi.”
Trương Thiên Sư suy nghĩ một lát nói: “Bệ hạ, Hoa Hạ đế quốc từ khi thiên tượng dị biến đã không thể đoán trước được vận mệnh nữa. Lão đạo thực không dám chắc chắn bất cứ điều gì.”
“Không thể tiên đoán sao?” Hoa Hạ đại đế trong đầu đột nhiên xuất hiện một tia sáng: “Thiên Sư, ngươi nói Lưu Phong, hài tử này có khi nào chính là quý nhân?”
Trương Thiên Sư lắc đầu nói: “Cũng không thể nói như vậy. Lưu Phong bây giờ mặc dù biểu hiện là một người kiến thức uyên bác nhưng trên người người lại không có khí tức khác lạ. Lão đạo cũng không dám chắc lắm.”
“Là như thế.” Hoa Hạ đại đế thoáng có chút thất vọng.
Trương Thiên Sư lái sang chuyện khác: “Bệ hạ, chuyện của hoàng thương cùng với vụ khố người tính sao? Nếu dụng binh viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang, e là chi phí không nhỏ, người không thể cứ mong chờ vào Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong. Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là dân thương. Căn bản không có nghĩa vụ vì quốc gia mà đóng quân phí. Rắc rối nhất chính là phải nghĩ ra biện pháp từ hoàng thương và vụ khố.”
Nói đến hoàng thương và vụ khố, Hoa Hạ đại đế quả thật đau đầu. Người mặc dù hoài nghi Thái tử phi nhưng cũng không có chứng cứ gì cả, hơn nữa nể tình thái tử điện hạ trước đây, Hoa Hạ đại đế cũng không đành lòng xuống tay với quả phụ này.
Trời đã chuyển tối, Hoa Hạ đại đế gọi thị vệ và cung nữ thắp nến lên.
Sau đó Hoa Hạ đại đế lại cho chúng nhân lui ra. Thượng thư phòng lại trở nên yên tĩnh. Hoa Hạ đại đế lẳng lặng xem qua đống tấu chương ở trước mặt. Trương Thiên Sư đứng một bên không phát ra lời nào.
Một lúc lâu sau, Hoa Hạ đại đế khẽ cau mày nhìn Trương Thiên Sư nói: “Thiên Sư, xem ra Lưu Phong đắc tội với không ít quan viên. Hoàng thái tôn và Yến vương đối với hắn cũng bất mãn. Mấy ngày nay tấu chương kể tội hắn thật không ít. Trẫm suy nghĩ không biết có nên chánh thức sắc phong cho hắn làm Cẩm Y Vệ tuần sát sứ. Ban bố ra bên ngoài hay không?”
Trương Thiên Sư bình thản nói: “Lão đạo to gan nhưng chẳng biết những tấu chương này nói gì?”
Hoa Hạ đại đế tùy tiện trả lời: “Đây là tấu chương của Giang Nam chức tạo phủ, nói Lưu Phong coi thường Vương pháp, tự thiết lập công đường, đánh đập lương dân.”
“Còn đây là tấu chương của Đô Sát viện ngự sử nói Lưu Phong cậy thế, lũng đoạn thị trường, coi thường vương pháp, lạm dụng tư hình, bóc lột sức lao động của nữ nhân.”
“Bệ hạ, theo như lão đạo được biết thì những tấu chương này cũng chưa chắc là đúng. Lưu Phong căn bản là chỉ là tư thương, hắn đương nhiên có thể độc quyền. Hắn lại là Cẩm Y Vệ đương nhiên chỗ nào cũng có thể thiết lập công đường. Về phần hãm hại lương nữ lại càng là vu khống. Ai mà không biết Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong vốn là cấm việc mại dâm của các cô nương.”
Trương Thiên Sư giải thích về Lưu Phong như vậy, đương nhiên là Hoa Hạ đại đế tin tưởng. Người nghiêm mặt nói: “Vậy theo ngươi những người này dâng tấu chương, cuối cùng là vì mục đích gì?”
“Nguyên nhân chính là vì Thiên Thượng Nhân Gian. Lưu Phong là người đứng đầu, đương nhiên là phải đứng mũi chịu sào. Bệ hạ định xử lý những tấu chương này như thế nào?”
“Thiên Sư đã nói những tội trạng này đều là vu cáo, trẫm cũng sẽ không để ý đến nữa.”
.
Nhanh chóng thay một cái tân nội y màu trắng sạch sẽ vào bên trong khố. Bạch Vũ khẽ ngượng ngùng đỏ mặt. Cái quần tam giác vừa thay ra bên trong có rất nhiều nước bẩn tiết ra. Đều là do Lưu Phong. Đại bại hoại và Thanh Nghi tỷ, mỗi lần bọn họ bên nhau đều phát ra thanh âm rất lớn, khiến cho mình không kìm chế được, hạ thân bất giác tiết ra xuân thủy làm ô uế nội khố.
“Kháng nghị, ta nhất định phải kháng nghị.” Bạch Vũ hiểu được chính mình phải gặp Lưu Phong phản đối việc hắn làm phiền đến mình một chút. Nói hắn buổi tối nhất định phải giảm nhỏ âm lượng đi, nếu không sẽ gây bất lợi cho tiểu Linh nhi. Không phải, xác thực là ảnh hưởng tới giấc ngủ của bổn tiểu thư mới đúng.
Bất quá phải nói như thế nào thì nàng lại cảm thấy do dự. Từ sau Bạch gia thương hội, cái nhìn của nàng đối với Lưu Phong đã thay đổi một trăng tám mươi độ. Mặc dù hắn có chút háo sắc nhưng đối với Bạch gia cũng hết mực quan tâm. Những gì hắn thể hiện tại Bạch gia thương hội đã làm cho Bạch Vũ hết sức bội phục.
Hôm nay Bạch Vũ có thể thoải mái khống chế sản nghiệp của Bạch gia phần lớn cũng là nhờ công sức của Lưu Phong.
“Đại sắc lang, làm hại ta ngay cả tiểu khố cũng trở thành bộ dáng như thế này.” Bạch Vũ khẽ mân mê hạ thể, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, oán giận Lưu Phong.
“Mặc kệ, ta đi tắm cái đã.” Để tiểu khố trên đầu giường. Bạch Vũ thu thập một chút rồi đi ra ngoài gọi tiểu Linh nhi cùng tắm.
Bạch Vũ không nghĩ tới mình vừa rời đi thì đại sắc lang Lưu Phong bước vào phòng nàng.