Chương
Triệu Mạt Thương mới đi ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy một gã nam tử áo đen đi về phía mình, đi theo nàng đến rồi hãy còn đứng ở phía sau Thương Mặc ngẩn người, lại không hề phát ra tiếng động lui ra.
Đứng ở phía sau Thương Mặc, nhìn thân ảnh có chút gầy còm, trong lòng bị một hồi cảm giác kỳ lạ lắp đầy, Triệu Mạt Thương nhìn chung quanh một chút, ý thức được thời gian này vị trí này sẽ không có người nào, đánh bạo đi tới, từ phía sao ôm lấy Thương Mặc. Thương Mặc sớm đã nghe được tiếng bước chân của cô, chợt bị ôm, cũng không vô cùng kinh ngạc, chỉ là đưa tay đặt ở trên bàn tay đang ôm lấy eo của mình, cảm giác được ấm áp từ bàn tay kia mang lại, mỉm cười, kéo ra tay cô, đem cô đi vòng qua trước người mình ôm lấy, cằm đặt tại trên vai của cô, "Em vẫn quen như vậy hơn..."
" Tiểu Đản ngốc..." Triệu Mạt Thương ôn nhu nghiêng mặt, gương mặt nhẹ nhàng ma sát gò má Thương Mặc, "Chúng ta về nhà được không?"
Về nhà, mới có thể không chút kiêng kỵ làm ra động tác ngọt ngào vô cùng thân thiết như thế này.
"Tốt..." Thương Mặc buông cô ra, nhìn cô ngây ngốc cười, tiếp theo có chút đáng thương nói, "Đói bụng..."
Trên mặt nóng lên, Triệu Mạt Thương oán trách mà liếc nàng một cái, xoay người đi hai bước, thấy Thương Mặc không rõ vì sao mà đứng tại chỗ, nhịn không được hờn dỗi, "Còn không mau đi..."
Đói cái gì, thật là rất dễ dàng khiến người ta hiểu sai a. Đều là Thương Mặc làm hại, nếu không phải là Thương Mặc, cô như thế nào sẽ không thuần khiết mà lập tức hiểu sai như vậy.... Tức giận nhất chính là, đầu sỏ làm cho cô dễ dàng hiểu sai như vậy lại còn làm ra vẻ mặt buồn bực vô tội như vậy.
"A, em muốn ăn đồ ăn mà chị làm." đuổi kịp bước chân của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc một tay nắm chặt tay cô, vẻ mặt ước ao mà nhìn cô, "Đã lâu chưa ăn. "
"Được." nhẹ nhàng gật đầu, một tay Triệu Mạt Thương khoác trên cánh tay của nàng, "Muốn ăn món gì?"
"Hử..." Hai người một đường như vậy ấm áp đi ra khỏi bệnh viện, Thương Mặc nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cái tay kia khoa tay múa chân đi hồi lâu, chu miệng lên, "Thiệt là nhiều món muốn ăn..."
"Vậy... Mấy ngày kế tiếp tôi đều nấu cơm cho em ăn có được hay không?" Triệu Mạt Thương nắm thật chặt cánh tay bị nàng ôm, nhíu lại lông mi, "Cảm giác em gầy đi một tí. "
"Mấy ngày kế tiếp... " Lầm bầm lập lại một lần những lời này, tâm tình của Thương Mặc thật vất vả lên cao lập tức sa sút xuống, không nói gì nữa.
Triệu Mạt Thương thấy nàng như vậy, có chút ngây người, tiếp theo hơi chút suy nghĩ vài giây, cười khẽ một tiếng, ở trong lòng âm thầm niệm vài câu đứa ngốc, cũng theo không nói, trong con ngươi lóe lên ôn nhu.
Ngày thứ hai, hai người lo liệu hậu sự cho Khúc Lưu Thông, đứng ở trước mộ phần của Khúc Lưu Thông, có chút thở dài.
"Ừm, chị có cảm thấy.... rất thất vọng hay không?" Thương Mặc lén lút liếc nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Triệu Mạt Thương, do dự hồi lâu, dè dặt mở miệng hỏi.
Khúc Lưu Thông ở trong lòng Triệu Mạt Thương cũng chiếm cứ vị trí rất quan trọng, người mà Triệu Mạt Thương vẫn luôn cho rằng là lão sư tôn kính, cũng giống như chú của cô, đại biểu cho lý tưởng chính nghĩa của cô.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Triệu Mạt Thương kéo tay Thương Mặc, nghiêng người, nghiêm túc nhìn nàng, "CHị có chuyện còn chưa nói với em. "
"Hử?" Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn biểu tình nhu hòa lúc này của thiên hạ, có chút ngây dại.
"Chú của chị chưa chết." Triệu Mạt Thương hít sâu một hơi, nhớ tới người đàn ông mấy ngày trước nhìn thấy, trong lòng vẫn có hơi chút cảm giác giống như nằm mơ, "Hơn nữa..."
Dừng một chút, Triệu Mạt Thương nhìn chung quanh một chút, có lẽ là cảm thấy hoàn cảnh như vậy không thích hợp nói cho Thương Mặc những chuyện kia, do dự vài giây, không nói nữa.
"Nơi đây rất an toàn. " Thương Mặc quét mắt bốn phía, kéo tay Triệu Mạt Thương, hướng phía chỗ cao nhất đi tới, "Mang chị.... Đi gặp mẹ của em !. "
Lại là sửng sốt, Triệu Mạt Thương không nghĩ tới mẹ của Thương Mặc cũng chôn cất ở chỗ này, theo bước chân của Thương Mặc đi tới, một đường nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Thương Mặc. Thương Mặc giống như có chỗ xem xét, quay đầu chống lại ánh mắt của Triệu Mạt Thương, kéo ra một nụ cười, "Em vẫn muốn mang chị tới, nhưng vẫn chưa cơ hội. "
Phía nam rốt cục triệt để bình tĩnh lại, nàng rốt cục có thể không cần vì công việc bề bộn ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Đáng tiếc, Triệu Mạt Thương lại không thể lưu lại cùng nàng.
Cuối cùng đi tới một phần mộ được tu sửa vô cùng tốt dừng lại, cùng phần mộ nhà khác bất đồng, không có cỏ dại, cũng không có bao phủ một tầng bụi, có vẻ có người thường xuyên tới chăm sóc, phía trước bia mộ còn đặt một bó hoa cẩm chướng chưa khô héo.
Thương Mặc yên lặng nhìn ảnh chụp trên bia mộ của Sở Chiêu, nụ cười của Sở Chiêu trong hình giống hệt như trong trí nhớ của nàng ôn nhu và rực rỡ, tay nắm thật chặt tay Triệu Mạt Thương, cổ họng nhấp nhô hồi lâu, phun ra một câu nói, "Mẹ, con mang... Người con yêu tới thăm người."
Ngực tê rần, Triệu Mạt Thương nắm chặt bàn tay Thương Mặc, lại không biết nên nói cái gì cho phải, chung quy chỉ là nhìn ảnh chụp trên bia mộ, nhẹ giọng nói, "Con sẽ chiếu cố tốt Thương Mặc. "
Hai người lẳng lặng đứng đó, cũng không biết trải qua bao lâu, Thương Mặc sờ sờ mũi, nhẹ nhàng đụng một cái vào tay Triệu Mạt Thương, "Mộ viên này, kỳ thực coi như là Thanh Long Bang... Ừm, nói như thế nào đây.....Tóm lại sẽ không có nguy hiểm....."
Nơi này là nơi mẹ của nàng nghỉ ngơi, nàng sẽ không để cho chính mình xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thương Mặc một lúc lâu, nhu hòa cười, "Tiểu Đản, em có biết rõ chuyện xưa của ba mẹ mình không?"
"Hả?" Thương Mặc ngẩn ra, sau đó lập tức nghĩ tới Triệu Mạt Thương mới vừa muốn nói lại thôi, lắc đầu, "Không biết. "
Rất nhiều chuyện, Thương Thần Nho căn bản không có nói cho nàng biết, tỷ như chuyện của Chu gia.
"A...." Nhìn chung quanh một chút, Triệu Mạt Thương đơn giản lôi kéo Thương Mặc ngồi vào trên bậc thang trước mặt, tay như trước nắm tay Thương Mặc, đem những chuyện biết từ chú của cô nói toàn bộ cho Thương Mặc.
"Này... Như vậy...." Mang theo tâm tình rất quái dị nghe Triệu Mạt Thương nói toàn bộ xong, Thương Mặc xoay người, liếc nhìn bia mộ của mẹ mình, người kia trong ấn tượng của nàng luôn mang theo nụ cười yếu ớt ôn nhu của nữ tử Giang Nam, càng ngày càng rõ ràng hơn.
Mẹ của nàng.... Thì ra cũng là một kiểm sát trưởng rất chính nghĩa, mà ba ba của nàng, cũng giống như nàng yêu Triệu Mạt Thương, yêu mẹ của nàng, thậm chí không tiếc buông tha tất cả.
Cho nên.... Nàng quả nhiên là con gái của ba mẹ nàng, cùng ba mẹ của nàng đơn giản là một cái khuôn mẫu dẫn ra nha. Mà Triệu Mạt Thương, tựa hồ từ vừa mới bắt đầu chính là quyết định làm vợ của nàng, thảo nào ba ba thoả mãn như vậy....
Nghĩ tới đây, Thương Mặc nghiêng đầu nhìn Triệu Mạt Thương, bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức dị thường xán lạn, dị thường tự hào. Vì Thương Thần Nho cùng Sở Chiêu, cũng vì mình cùng Triệu Mạt Thương.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nước mắt giàn giụa, số lượng từ thiếu, đừng đánh ta. . .