Chương
Ở thành phố X thêm vài ngày nữa, Triệu Mạt Thương đã lại phải trở lại kinh đô.
Kỳ thực cô nhiều lần đều muốn nói mình ở thành phố là được, thế nhưng trong điện thoại Chu lão gia tử mỗi lần đều ngôn từ úp mở, làm cho cô không còn cách nào nói ra khỏi miệng, cuối cùng cũng có chút bất đắc dĩ. Lại nghĩ tới cha mẹ mình ở nơi đó chưa nói rõ ràng, mà lúc gặp chú của cô cũng cho rằng cô nên ở kinh đô thêm một đoạn thời gian nữa thì tốt hơn, cho nên, Triệu Mạt Thương vẫn quyết định trở về kinh đô, đợi tất cả mọi chuyện xử lý xong, rồi trở về cùng Thương Mặc cùng nhau trải qua cuộc sống yên tĩnh.
Lệnh Hồ Huyên cùng Uông Minh vẫn còn ở trong bệnh viện, Thương Mặc tạm thời không có cách nào cùng Triệu Mạt Thương hồi kinh, rồi lại không cam lòng, sau một hồi làm nũng chơi xấu, mới dưới sự trấn an kiêm cưỡng bức đe doạ của Triệu Mạt Thương ngoan ngoãn ở lại thành phố X, bĩu môi rất không tình nguyện tiễn Triệu Mạt Thương đến sân bay.
"Nghe lời... " Triệu Mạt Thương hôn một ngụm lên sườn mặt của nàng, tay muốn từ trong tay nàng lấy ra, nhưng lại bị nắm thật chặt, làm thế nào cũng không rút ra được, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, "Tiểu Đản... "
Ánh mắt từ khi bước vào sân bay đến giờ chưa từng rời khỏi trên người Triệu Mạt Thương, thẳng đến thời gian tựa hồ có hơi không còn kịp rồi, Thương Mặc mới buông tay ra, chỉ là vẫn còn không vui nói, "Nhất định phải đi sao?"
Trước đó đã đáp ứng sẽ để cho Triệu Mạt Thương ở lại kinh đô, còn đặc biệt gọi điện thoại cùng Chu Nghiễn nói hy vọng Triệu Mạt Thương có thể làm kiểm sát trưởng, chỉ là vì làm cho Triệu Mạt Thương một lần nữa khôi phục tự tin. Nhưng là bây giờ, Triệu Mạt Thương khôi phục tự tin rồi, tại trước mặt nàng thường xuyên một hồi nữ vương một hồi tiểu nữ nhân, lại phải rời đi, đi kinh đô làm kiểm sát trưởng.
Quả thật là người tính không bằng trời tính.
"Chị... Dù sao... Chu lão gia tử cũng kiếm đã lâu rồi, Tiểu Đản, ông ấy... " Triệu Mạt Thương ôn nhu dụ dỗ Thương Mặc, chỉ là khi Thương Mặc nghe được mấy chữ Chu gia lão gia tử.
Ngày ấy ở trước mộ mẹ nàng nghe Triệu Mạt Thương kể lại những chuyện đã qua, rốt cục tiếp nhận một số chuyện mà nàng vẫn không muốn thừa nhận.
Chu Mặc.... Chu Mạt?
Thực sự là cái tên rất dở mà.
"Em hiểu." Thương Mặc yên lặng nhìn Triệu Mạt Thương, "Em đều hiểu được. "
Nếu như lần này là Triệu Đình Vĩ buộc Triệu Mạt Thương trở về, Triệu Mạt Thương nhất định sẽ không trở về. Chu Chiến Quốc là ông nội của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương vô luận làm cái gì, đều sẽ lo lắng đến tầng quan hệ này.
Thương Mặc bỗng nhiên có loại cảm giác nâng tảng đá đập trúng tại chân mình, nếu như không phải trước đó nàng tìm Chu Nghiễn yêu cầu nghĩ biện pháp làm cho Triệu Mạt Thương ở kinh đô làm kiểm sát trưởng, cũng sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ.
"Được rồi, chị thực sự phải đi vào. " Triệu Mạt Thương bóp bóp hai má mềm mại của nàng, "Gần đây cuối cùng đem em nuôi cho béo chút ít, không cho phép em lại gầy trở lại. "
"Ăn không vô... " Thương Mặc lưu luyến mà chằm chằm vào Triệu Mạt Thương, nghe thấy chị ấy nói như thế nhất thời bất đắc dĩ, thở dài, "Mau vào đi thôi... "
Trước kia nàng không có dính Triệu Mạt Thương như vậy, mỗi lần đến sân bay tiễn biệt, nàng đều có thể nhìn Triệu Mạt Thương vào phòng chờ máy bay, sau đó quyết đoán xoay người rời đi. Hôm nay không biết sao, chết sống không muốn lại để cho Triệu Mạt Thương đi.
"Được rồi, không phải ủy khuất.... Chị rất nhanh sẽ trở lại." Trấn an sờ sờ đầu của nàng, Triệu Mạt Thương lại để sát vào hôn nàng một cái, lúc này mới xoay người đi tới chỗ kiểm tra an ninh. Thương Mặc đứng tại chỗ nhìn, thẳng đến Triệu Mạt Thương lại xoay người liếc nhìn nàng một cái, giơ tay lên ý bảo nàng trở về, lúc này mới ngoan ngoãn xoay người, cẩn thận mỗi bước đi mà thẳng bước đi.
Lên máy bay, lúc ngồi vào vị trí của mình, Triệu Mạt Thương nhớ tới vẻ mặt cún con đáng thương như bị người vứt bỏ của Thương Mặc, nhịn không được cười khẽ một tiếng. Cứ như vậy nghĩ đến Thương Mặc, thẳng đến máy bay tại kinh đô đáp xuống. Lần nữa bước trên mảnh đất này, tâm tình rất không giống nhau. Đó là một loại cảm giác thản nhiên lại mong đợi.
Đan Trác thật xa liền thấy thân ảnh Triệu Mạt Thương đi ra, vẻ mặt vân đạm phong khinh, làm cho bà cảm thấy Triệu Mạt Thương tựa hồ có chỗ nào đó không giống với lúc trước.
"Mạt Thương... " Đi tới, nhìn Triệu Mạt Thương mang trên mặt nụ cười thản nhiên, Đan Trác có chút kinh ngạc quan sát vài lần, tiếp theo cũng cười, "Không giống với lúc trước. "
"Mẹ. " Triệu Mạt Thương đối với Đan Trác gật đầu, không có chút gì do dự mà kêu một tiếng, thấy dáng vẻ hơi có chút kinh ngạc của bà, cười nhạt, "Đi thôi. "
"Mạt Thương, con có biết con trở về là đi nơi nào công tác không?" Lên xe, nhìn xem con gái ngồi ở một bên cùng lần trước hoàn toàn bất đồng, Đan Trác ngầm thở dài, mở miệng hỏi.
"Không phải viện kiểm sát kinh đô sao?" Nghe ra khác thường trong lời nói của bà, Triệu Mạt Thương có chút kỳ quái quay đầu nhìn bà.
"Không phải. " Đan Trác nhíu lại lông mi, tình thế hôm nay để cho bà có chút bận tâm, "Viện kiểm sát Tối cao. "
"Cái này... " Triệu Mạt Thương nhíu mày, "Không thể a !. "
Kiểm sát trưởng có quy tắc của kiểm sát trưởng, để cho một người đã lâu không có làm kiểm sát trưởng như cô, không có thông qua bất luận sát hạch gì liền tiến vào viện kiểm sát kinh đô, vốn là không nên. Hiện tại rõ ràng trực tiếp lại để cho cô vào viện kiểm sát tối cao, điều này sao có thể, làm sao có thể?
"Chu gia có Chu gia phương thức. " Đan Trác hít một hơi, nhìn thẳng phía trước, "Con phải suy nghĩ kỹ, có đi hay là không. "
"Dạ." Triệu Mạt Thương dựa vào lưng ghế dựa, như trước vẻ mặt đạm nhiên.
Trở lại nhà của Đan Trác, Triệu Mạt Thương lập tức trở về gian phòng của mình gọi điện thoại cho Thương Mặc, bên Thương Mặc bên này sớm đã chờ đến sắp phát điên lập tức nghe máy, "Đến rồi?"
"Ừ." ngồi vào trên giường, Triệu Mạt Thương sâu kín nói, "Nhớ em."
Dù lãnh đạm như thế nào đi nữa, về vấn đề tương tư, rất hiển nhiên, Triệu Mạt Thương không có biện pháp khống chế.
"Em... Em cũng vậy." Thương Mặc vốn ngồi ở trên ghế sa lon chợt đứng lên, "Em bảo người đặt vé máy bay đi đến đó. "
"Không cho phép. " Triệu Mạt Thương bị nàng chọc cho cười, tiếp theo giọng nói chuyển thành nghiêm túc, lại không mất ôn nhu, "Nghe lời. "
"Ô... " Kỳ thực đã sớm biết Triệu Mạt Thương nhất định sẽ không cho phép, Thương Mặc mềm nhũn ngồi trở lại trên ghế sa lon, một tay chống đỡ đầu một tay cầm điện thoại di động, "Chị lại không cho phép... "
"Em đó, càng ngày càng không có dáng vẻ của Bang chủ." lắc đầu, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ, bất quá cũng không dám lại để cho Thương Mặc tiếp tục làm nũng như vậy nữa, rất sợ nhất thời mềm lòng để Thương Mặc qua đây, "Được rồi, mẹ nói an bài công tác cho chị lại là phòng công tố Viện kiểm sát tối cao."
Bên này Thương Mặc vừa nghe chuyện này, rốt cục nghiêm chỉnh, ngồi thẳng thân thể, chân mày liễm khởi, "Viện kiểm sát Tối cao ?"
"Ừ." Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng lên tiếng, nói tiếp, "Chút nữa chị gọi điện thoại cho Chu Nghiễn hỏi một chút. "
"A...." Biết rõ Chu Nghiễn kỳ thực là anh họ của mình, nghĩ đến Triệu Mạt Thương cùng động vật giống đực tiếp xúc, vẫn còn có chút khó chịu, hơn nửa ngày, Thương Mặc mới tâm bất cam tình bất nguyện nói, "Nha... "
"Ừ, em ngươi ăn cơm chưa?" Đối với nàng lòng dạ hẹp hòi thấy nhưng không thể trách, Triệu Mạt Thương nói sang chuyện khác, "Có phải chị đi em liền chưa ăn cơm hay không hả ?"
"Ăn rồi... " Thương Mặc vừa mềm trở về, cả người ngồi phịch ở trên ghế sa lon, "Người nấu cơm nói trước khi đi chị phân phó... "
Vì sao hiện tại người của nàng cũng không nghe lời của nàng ngược lại giúp Triệu Mạt Thương "khi dễ" mình?
Thương Mặc rất là ai oán.
"Ngoan. " Triệu Mạt Thương đứng lên, có chút mệt mỏi ngáp một cái, "Tôi đi tắm, em ngoan chút, hiểu không?"
"Biết rõ... " Thương Mặc tiếp tục ai oán. Có thể không ngoan sao? Liên Ám giúp đỡ Triệu Mạt Thương, mấy người bình thường bảo vệ nàng giúp đỡ Triệu Mạt Thương, hiện tại ngay cả người của phòng bếp cũng giúp đỡ Triệu Mạt Thương rồi. Nàng dám không ngoan sao?
Tắm xong, bị Đan Trác gọi đi ra ăn cơm, sau khi Triệu Mạt Thương trở về phòng gọi điện thoại cho Chu Nghiễn.
Sớm đã biết rõ Triệu Mạt Thương đã trở lại kinh đô, vẫn luôn một mực chờ đợi điện thoại của cô, Chu Nghiễn nhìn thấy điện báo biểu hiện sau lập tức nghe điện thoại, "Triệu kiểm sát trưởng. "
"Tôi muốn biết, vì sao tôi lại đến viện kiểm sát tối cao." Triệu Mạt Thương đi thẳng vào vấn đề mà nói, "Trước đó không phải nói là viện kiểm sát kinh đô sao?"
Nhíu lại lông mi, Triệu Mạt Thương lạnh lùng, trên người tản ra áp lực cường đại, "Tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích. "
"Đây là ông nội quyết định. " đối với Triệu Mạt Thương lạnh như băng như vậy biểu thị trong lòng vẫn là có chút sợ, Chu Nghiễn âm thầm đồng tình với Thương Mặc, nét mặt vẫn trấn định như cũ, "Ông nội để cho tôi chuyển lời với em, muốn di chuyển một ít người, liền phải có đầy đủ lực lượng. "
Triệu Mạt Thương trầm mặc, bên đầu điện thoại kia Chu Nghiễn tiếp tục nói, "Em bây giờ có đầy đủ lực lượng rồi. "
Hít sâu một hơi, trong đầu trong nháy mắt hiện lên là trưởng làng của làng Tỉnh Loan kia, Triệu Mạt Thương trong mắt lóe ra hàn quang, âm thanh càng thêm băng lãnh, "Ai cũng động được?"
"Đúng, ai cũng động được. " Chu Nghiễn vô cùng bình tĩnh đáp.
"Tốt, ngày mai tôi đi làm. " lạnh lùng ném câu nói tiếp theo, Triệu Mạt Thương vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nghĩ đến đối phương là anh họ của Thương Mặc, ngữ điệu hòa hoãn lại, "Cảm tạ. "
"Không cần cảm tạ với không cảm tạ...." Thông minh như Chu Nghiễn tự nhiên biết Triệu Mạt Thương trước sau ngữ khí khác biệt, mang theo một chút cười mỉa, "Phải...."
"Ừm. " Triệu Mạt Thương cũng không nói gì, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Như vậy, cứ như vậy, gặp lại sau. "
"Gặp lại sau." Chu Nghiễn ngồi vàobên trên ghế sa lon, rót chén rượu đỏ uống một ngụm, chau mày, "Anh, ông nội bọn họ làm như vậy.... Thật sự rất tốt sao?"
"Không biết. " Chu Hào lại hít một hơi thuốc lá, phun ra vài vòng vòng khói, đồng dạn nhíu chặt chân mày, khiến người ta có thể biết rất rõ hắn cũng cùng Chu Nghiễn giống nhau đang phiền não, "Bọn họ đều là cáo già, đang suy nghĩ gì chúng ta làm sao có thể đón được. "
"Cũng đúng... " Chu Nghiễn uống một hơi cạn sạch chén rượu đỏ, "Hy vọng tiểu Mặc cùng Triệu Mạt Thương không cần có nguy hiểm. "
Chu Hào dập tắt tàn thuốc, đứng lên, liếc hắn, đi tới cửa, lại dừng lại, Chú không có khả năng làm cho các nàng có chuyện, đương nhiên, anh cũng vậy."
Nhìn anh của mình đi ra ngoài, Chu Nghiễn lại rót một ly rượu, lui về phía sau dựa vào ghế sa lon, ngữ khí khinh thường, "Cắt.... Em cũng vậy. "
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình Lại nói, cuối cùng một việc, giải quyết xong rồi liền không sai biệt lắm kết thúc văn rồi. . . Bất quá. . . Hiện tại ta rất hoài nghi ta có thể hay không ở sinh nhật ta ngày đó kết thúc văn a. . . ╭(╯^╰)╮ hết thứ ba. . .
Editor có lời muốn nói: Truyện cũng sắp kết thúc rồi nha còn mười mấy chương nữa thôi, hì hì