Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

chương 156

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor:nhozram

Beta:chuckychut

Chương

Bước từ trên xe xuống, ngẩng đầu nhìn dòng chữ "Viện kiểm sát tối cao", Triệu Mạt Thương bỗng cảm thấy có chút mê muội.

Không nhớ đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy ba chữ "Viện kiểm sát", càng đừng nói tới "Viện kiểm sát tối cao". Mà nay cô lại muốn tới đây, một lần nữa bắt đầu giấc mơ của mình.

Triệu Mạt Thương cúi đầu, nhìn tay mình, lại nắm thành quyền, hít sâu một hơi rồi bước vào.

Cho đến khi đi tới văn phòng của cục trưởng cục công tố, Triệu Mạt Thương mới ngừng lại, do dự vài giây, nâng tay gõ cửa.

"Mời vào." Cửa không đóng chặt, trong phòng rất nhanh truyền tới giọng của một người đàn ông, Triệu Mạt Thương đẩy cửa đi vào, một người đàn ông mặc tây trang đang ngồi ở bàn làm việc, trên bàn hình như là...... Tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung?

Nhìn rõ ba chữ "Lộc Đỉnh Ký" trên bìa sách, Triệu Mạt Thương hơi nhíu mày, ông ta không bỏ sót cái nhíu mày này của cô, có chút xấu hổ đem quyển sách dẹp vô, vội ho khan hai tiếng, "Cô là Triệu Mạt Thương đi."

"Vâng." Triệu Mạt Thương đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi, khí thế trên người lại làm cho ông ta âm thầm ngạc nhiên, nghĩ đến thân phận của cô, cũng liền bình thường trở lại, "Là như vậy, tôi là cục trưởng cục công tố, Lưu Thư Trình, cô có thể gọi tôi là Cục trưởng Lưu."

Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng vẫn bất mãn đối với việc ông ta xem tiểu thuyết võ hiệp trong giờ làm việc, lại thấy ông ta yêu cầu mình gọi ông là Cục trưởng Lưu, không khỏi bất mãn hơn, trên mặt vẫn như trước bình tĩnh, "Cục trưởng Lưu, vụ án công trình OW lúc trước có thể cho tôi mượn tài liệu xem không?"

Vừa mới đến, Triệu Mạt Thương đã muốn tiếp xúc với tài liệu, Lưu Thư Trình ngẩn người, tiện đà lắc đầu, đứng dậy, đi đến một ngăn tủ lấy ra phần tài liệu, "Không hổ là cháu gái của Triệu Đình Hành."

"Ông biết chú của tôi?" Triệu Mạt Thương nhíu mày, nghĩ lại, tuổi tác của Lưu Trình Thư với chú của cô cũng không sai biệt lắm, làm cộng sự cũng coi như có thể.

"Đúng, năm đó ở Viện kiểm sát Kinh đô đã từng là cộng sự, sau đó ông ta bị điều đến đây, đúng lúc tôi cũng vậy." Lưu Thư Trình đưa tập tài liệu cho Triệu Mạt Thương, "Đây chính là tài liệu cô muốn ."

"Cám ơn." Triệu Mạt Thương tiếp nhận tài liệu, nói tiếng cảm ơn, do dự vài giây, vẫn là nghiêm túc mở miệng hỏi, "Lúc trước tại sao lại phán quyết như vậy?"

Lưu Thư Trình vẫn thản nhiên cười, nhìn Triệu Mạt Thương, "Khả năng là đang chờ cô đi."

Triệu Mạt Thương như trước duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cùng Lưu Thư Trình nhìn nhau vài giây, gật gật đầu, "Tôi không quấy rầy nữa, xin hỏi văn phòng ở đâu?"

"Ra khỏi phòng này, đi thẳng về phía trước, căn thứ tư." Lưu Thư Trình đối với thái độ của cô không chút bất mãn, rất hòa ái cười với cô, "Có vấn đề gì cứ hỏi tôi, hay là hỏi những người khác cũng được, tầng này đều là phòng làm việc của cục công tố."

"Tốt, cám ơn." Triệu Mạt Thương lễ phép nói cám ơn, cầm tài liệu gật gật đầu, "Tôi đây về phòng trước."

"Đi đi." Lưu Thư Trình gật đầu, nhìn Triệu Mạt Thương đi ra ngoài, lúc này mới ngồi xuống, hai chân bắt chéo cầm cuốn tiểu thuyết lên, khóe môi nhếch lên, có chút không đứng đắn cười, trong mắt xẹt qua một chút chờ mong.

Triệu Mạt Thương...... Có phải hay không sẽ kéo dài huyền thoại năm đó của Triệu Đình Hành? Hắn chờ xem.

Vào văn phòng của chính mình, Triệu Mạt Thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy bình tĩnh đối diện với Lưu Thư Trình như vậy, cũng không thể hiện cô thật sự bình tĩnh. Dù sao đây cũng là lần đầu cô đến Viện kiểm sát tối cao nhậm chức, cô cũng không biết nên lấy tâm trạng gì đối mặt với họ, dù sao các kiểm sát trưởng ở Viện kiểm sát tối cao cũng rất ít người đi bằng con đường như cô, sợ là sẽ bị nói đi cửa sau.

Nghĩ đến đây, Triệu Mạt Thương nhịn không được thở dài, nhìn quanh văn phòng, cũng coi như vừa lòng. Văn phòng đã được dọn qua một lần, thoạt nhìn thập phần sạch sẽ gọn gàng, Triệu Mạt Thương trực tiếp ngồi vào ghế công tác, vừa muốn mở tài liệu, nghĩ nghĩ, cầm di động nhìn thời gian, gọi điện thoại cho Thương Mặc.

Hắc đạo phía Nam lắng xuống, Thương Mặc ngược lại nhàm chán. Bởi vì việc cần chính nàng đến giải quyết quá ít, đa số chỉ cần nàng ra quyết định, để cho bên dưới đi làm là được, dù sao Thanh Long Bang cũng khá hoàn thiện. Huống hồ Uông Minh và Lệnh Hồ Huyên còn đang nằm viện, Thương Mặc thật ngại nếu lúc này chạy đến Kinh Đô với Triệu Mạt Thương, vì thế chỉ có thể chán đến chết, ở biệt thự ngẩn người.

Cuộc gọi này của Triệu Mạt Thương, vừa lúc làm cho Thương Mặc đã muốn nhàm chán đến buồn ngủ lấy lại tinh thần.

"Bảo bối......" Cười tủm tỉm nhận điện thoại, Thương Mặc làm nũng với Triệu Mạt Thương, "Đã đến Viện kiểm sát rồi sao?"

"Ừ." Vừa nghe đến âm thanh của Thương Mặc, cảm giác không biết làm sao liền biến mất, Triệu Mạt Thương thả lỏng thân mình, ôn nhu hỏi, "Em đang làm gì?"

"Ô a......" Thương Mặc vốn đã ngồi lên giường tính đi ngủ do dự, ngoan ngoãn trả lời, "Vừa tính đi ngủ."

Triệu Mạt Thương nhất thời hết chỗ nói, một hồi lâu mới nói, "Hiện tại là mười giờ sáng đó Tiểu Đản, buồn ngủ chờ lát ăn cơm trưa rồi ngủ tiếp."

"Nhàm chán thôi......" Thương Mặc nằm ngã lên giường, hữu khí vô lực oán giận, "Cũng không có việc gì làm, năng lực bọn họ đều rất tốt, em nhàm chán quá......"

Lắc đầu, đối với Thương Mặc rảnh rỗi liền kiếm mình làm nũng rất bất đắc dĩ, âm thanh của Triệu Mạt Thương ôn nhu lại một ít, "Vậy em cũng không thể cả ngày ngủ nha."

"A, chờ Uông Minh và Huyên tỷ xuất viện, em đi thăm chị được không?" Thương Mặc ngồi dậy, hai mắt sáng lên, "Đến Viện kiểm sát làm thực tập sinh được không?"

"Phốc......" Triệu Mạt Thương bị nàng chọc cười ra tiếng, thể xác và tinh thần càng thả lỏng, không nói gì, trong lòng lại đầy ý cười, cười đủ, mới mở miệng, "Chờ chị quen thuộc với nơi đây, liền nghiên cứu nha."

Cái người này đường đường là Bang chủ Thanh Long Bang lại muốn lại đây làm tiểu thực tập sinh, thật sự là đáng yêu.

"Hắc hắc......" Thương Mặc sờ sờ đầu, nghe được lời nói cố tình hống mình của Triệu Mạt Thương, tâm tình vốn cảm thấy nhàm chán đến buồn bực nhất thời trở thành hư không, kéo cái chăn qua, chân để trên giường lắc lư, "Vậy chờ bọn họ xuất viện, em sẽ đến thăm chị."

"Ừ." Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, "Chị chờ em."

"Hắc hắc, tốt." Thương Mặc lại cười một trận cười ngây ngô, Triệu Mạt Thương lẳng lặng nghe tiếng cười của nàng, khóe môi hơi gợi lên, ngọt ngào thõa mãn.

"A, vậy hiện tại chị đang làm gì?" Hơn nửa ngày cũng không nghe động tĩnh của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc có chút ngượng ngùng nói, "Đang bận?"

Thở dài, Triệu Mạt Thương ngồi thẳng thân mình, lắc đầu, "Tính xem tài liệu của vụ án công trình OW."

"Nga nga......" Thương Mặc gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói, "Vậy chị gặp qua cục trưởng rồi? Có khi dễ chị không?"

Nghe vậy lại cười khẽ ra tiếng, Triệu Mạt Thương nghĩ đến vẻ mặt lúc này của Thương Mặc, đáy lòng một trận ôn nhu, "Ngốc, Tiểu Đản, thế giới này trừ em ra không ai có thể khi dễ chị."

"Ô, em mới không có khi dễ chị." Thương Mặc than thở nói, "Đều là chị khi dễ em."

Hiện tại ngay cả thủ hạ của nàng đều thay đổi, một đám đều giúp đỡ Triệu Mạt Thương giám sát nàng, cái này muốn bẩm báo cho Bang chủ phu nhân, cái kia cũng muốn bẩm báo cho Bang chủ phu nhân, thật sự là quá xấu rồi!

"Hử?" Triệu Mạt Thương lên tiếng nói, "Chị khi dễ em?".

"A, không có." Thương Mặc lập tức phủ nhận, lảng sang chuyện khác, "Chị muốn mở lại vụ án đó?"

"Đúng vậy." Triệu Mạt Thương lên tiếng, nghĩ đến chính mình không nên trong thời gian làm việc cùng người yêu nói chuyện điện thoại lâu như vậy, đầu ngón tay sờ tập tài liệu kia, "Chị xem tài liệu trước nha, tan tầm gọi điện cho em."

"Được." Thương Mặc thực ngoan lên tiếng, "Chị làm việc đi."

Tắt điện thoại, Thương Mặc nằm trên giường hồi lâu, đứng dậy đến bệnh viện làm phiền Linh Lung và Lệnh Hồ Huyên.

Sau sự kiện lần này của Khúc Lưu Thông, Linh Lung và Lệnh Hồ Huyên càng ngày càng ngọt ngào, cả ngày lẫn đêm đều tay trong tay, trừ phi có việc nhất định chứ tuyệt không buông ra, làm cho Thương Mặc - người tạm thời được tính là người cô đơn, đang rất là hâm mộ và ghen tị. Lúc này đi vào, liền nhìn thấy Linh Lung đang cẩn thận cầm chén nước đút Lệnh Hồ Huyên uống, bộ dáng chuyên chú kia, làm cho Lệnh Hồ Huyên một trận ấm áp, cũng làm cho Thương Mặc hâm mộ.

Nếu là Triệu Mạt Thương ở đây, nàng tội gì phải hâm mộ họ như thế.

"Thiếu chủ......" Linh Lung buông chén, thấy Thương Mặc tiến vào, hô một tiếng, tay như trước vẫn nắm lấy tay Lệnh Hồ Huyên, không chút phật lòng. Thương Mặc gật gật đầu, tràn đầy ý cười nói với Lệnh Hồ Huyên, "Hôm nay khá hơn chút nào không?"

"Khá hơn nhiều." Lệnh Hồ Huyên cảm thấy kinh ngạc với câu hỏi này của Thương Mặc, sau đó rất nhanh sáng tỏ, nhìn Thương Mặc cười, "Thiếu chủ muốn đi Kinh đô?".

"Ngạch...... Khụ......" Tâm tư lại dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, Thương Mặc có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, sờ sờ đầu, "Em chỉ là quan tâm chị thôi."

"Ha ha......" Lệnh Hồ Huyên nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến, "Kỳ thật Thiếu chủ có thể đi Kinh đô, dù sao phía Nam đã yên ổn. Thiếu chủ đi phương Bắc, còn có thể điều tra tình huống của Lang Thương Bang."

Mắt liền sáng lên, Thương Mặc nhìn Lệnh Hồ Huyên, "Có đạo lý!"

Nàng như thế nào không nghĩ tới có thể lấy cớ này để đi Kinh đô, hơn nữa đi Kinh đô còn có thể chơi Cận Phi Hàn cùng Tào Minh Nghĩa, như vậy sẽ không còn chuyện không thú vị nữa.

"Thiếu chủ là bị thương thế của tôi và Uông Minh dọa đến đi." Ánh mắt Lệnh Hồ Huyên ôn nhu nhìn Thương Mặc, "Kỳ thật thật sự không có gì, không phải lỗi của em."

"Ừm...... Ừ." Thương Mặc ngượng ngùng sờ đầu, "Em đây...... Em đây qua một thời gian sẽ đi Kinh đô."

Mà lúc này, Lệ bí thư đang ở thành phố X, cũng vừa nhận được tin Triệu Mạt Thương nhậm chức kiểm sát trưởng ở Viện kiểm sát tối cao, chân mày liền siết chặt lại, đôi mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Triệu Mạt Thương tốt nhất không nên làm việc gì ngu ngốc, bằng không đừng trách hắn không khách khí. Trước đó là nể mặt mũi của Triệu Đình Vĩ mới không hạ độc thủ, nếu là lúc này Triệu Mạt Thương lại không thức thời như vậy thì......

Nghĩ đến đây, Lệ bí thư thả cái ly trên tay xuống, xoay người rời khỏi phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio