Sáng sớm ngày tiếp theo, nhiều người còn đang trong mộng đẹp, Tĩnh Viễn tướng quân Ngu Nguyệt Trác đã mang binh ra khỏi kinh thành tiến đến biên giới phía Đông Bắc.
Khi A Manh tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không còn hơi ấm, bị cái lạnh làm giật mình.
Hồi lâu mới nhận thức, khi nàng còn chưa tỉnh, nam nhân kia đã rời đi.
A Manh có chút buồn vì mình ngủ quá say, nhưng đây cũng là chuyện lực bất tòng tâm. Độc trong người còn chưa loại bỏ hoàn toàn, tinh thần cũng còn chút mệt mỏi, tuy không đến mức ngủ mười canh giờ một ngày như trước kia, nhưng so với người bình thường, nàng cũng ngủ đến sáu canh giờ mới tỉnh, hơn nữa, tối qua bị kích thích bởi nỗi buồn ly biệt, nàng bị nam nhân kia ép buộc cả đêm, dù không kịch liệt, nhưng cũng làm thân thể nàng mệt mỏi.
A Manh đem mặt vùi vào trong chăn.
“Tiểu thư, người đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh…” A Manh buồn bã nói, sau đó hít một hơi thật sâu, dũng cảm đem chăn xốc lên, vén rèm giường lên, nghênh đón ánh nắng mặt trời.
Chờ A Manh rửa mặt, mặc quần áo, ngồi bên bàn cơm chuẩn bị ăn bữa sáng, Hoa Yêu Nhi mặt mày yêu mị bưng một cái khay đến, đi lại uốn éo, cử chỉ phong lưu, quả thực khiến người nhìn không dời mắt được. Trừ Tri Xuân, các nữ nhân trong phòng đều xem thường nàng ta, trong thâm tâm thầm nghĩ, nơi này không có nam nhân, nàng ta làm bộ cho ai xem?
A Manh nhìn chằm chằm cái eo nhỏ như rắn của Hoa Yêu Nhi, thầm nghĩ nàng ta xoay người sẽ không sao chứ? Nhưng từ sự vặn vẹo của eo, có để biết được tâm tình của Hoa Yêu Nhi rất tốt.
“Phu nhân, đây là trà thuốc, có chút đắng, sẽ không uống dễ, nhưng đối với thân thể ngài sẽ có lợi.” Hoa Yêu Nhi cười nói với A Manh.
A Manh không vội vã uống trà, ngược lại, chống cằm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Yêu Nhi, đến khi Hoa Yêu Nhi sắp không giữ được khuôn mặt tươi cười, đột nhiên nói: “Hôm nay Yêu Nhi thực cao hứng nha, bởi tướng quân đã rời đi sao?”
Hoa Yêu Nhi giật mình, theo bản năng trả lời: “Sao có thể a, ta cao hứng không phải vì thân thể khoẻ mạnh của phu nhân sao? Tướng quân hiện tại không có ở đây, trong phủ không còn người tâm phúc, ta cũng thực lo lắng a, càng lo lắng tướng quân ở ngoài phải chịu khổ bôn ba, lại không rõ người phương Bắc dã man tàn ác như thế nào….” Tốt nhất là hung tàn đến mức một đao chém chết nam nhân kia mới tốt.
A Manh vẫn cười tủm tỉm nói: “Cái này thì ngươi yên tâm, tin tưởng ngoài vất vả, còn lại tướng quân hoàn toàn vô sự. Tướng quân nói, ba ngày sẽ đưa thư về một lần cho ta, ta cũng sẽ đem sự tình trong nhà viết thư cho hắn”
Hoa Yêu Nhi đờ đẫn một chú, lập tức lại cười duyên: “Ai nha, phu nhân, hôm nay trà nấu không tốt, ta đi đổi lại đã, ngài chờ một chút nha, sẽ nhanh thôi nhanh thôi.” Nói xong, lắc lắc eo nhỏ đem khay trà ra ngoài.
Trừ bỏ Tri Xuân còn mơ hồ, các nha hoàn khác trong phòng đều không nhịn được mà trộm cười, trong lòng có chút đồng tình với phu nhân luôn nhớ giáo huấn Hoa Yêu Nhi, dù tướng quân không ở đây, nàng ta cũng không thể làm càn, cần phải nhớ rõ, người ở phủ tướng quân không thể làm càn được!
A Manh bình tĩnh ăn bữa sáng.
Ăn xong, bà vú đem bé con đang ngủ ôm lại.
A Manh ôm con trai, lúc này, con trai đang mở to đôi mắt đen láy nhìn mọi vật xung quanh, không biết bé con có nhìn rõ ràng được gì hay không, nhưng nhìn bé có tinh thần như vậy, A Manh cũng vui vẻ, hơn nữa, nhìn khuôn mặt trắng noãn của con trai, càng nhìn lại càng thấy giống tướng quân, khiến cho A Manh thấy, dù nam nhân nhà mình đã rời đi, nhưng nhìn con cũng thấy đỡ nhớ.
“Con trai ngoan a, cha con rời đi rồi.” A Manh hôn con trai một chút, hung hăng cướp đi nụ hôn đầu đời của con trai, cười tủm tỉm nói: “Về sau, nương thương con a, cam đoan sẽ dạy dỗ con thành một thanh niên chính trực.”
Bé con nha một tiếng, A Manh tự động coi đó là đồng ý với mình, vui vẻ ôm con tản bộ trong viện.
Sau khi Ngu Nguyệt Trác xuất chinh, vì trong phủ toàn là phụ nữ và người già, A Manh liền phân phó quản gia đóng cửa từ chối tiếp khách.
Trước cửa phủ tướng quân bỗng trở nên hiu quạnh, trừ bỏ một số bằng hữu thân cận, còn những người khác đều biết giữ thể diện, nam chủ nhân phủ tướng quân đi vắng, sẽ không ở thời điểm này đến phủ chơi.
Đương nhiên, đóng cửa từ chối tiếp khách cũng không có nghĩa là không ai đến cửa, thậm chí còn vì lý do người nào đó không ở đây, người không mời mà đến lại có thật nhiều.
Đêm dài yên tĩnh, A Manh đứng trước cửa sổ trong phòng ngắm trăng, dưới ánh trăng mông lung, hoa trong vườn không có nét xinh đẹp như bên ngoài, mà tất cả đều im lặng chìm trong bóng đêm, giống như ngay lập tức bóng đen này sẽ nuốt chửng chúng ta.
Trong không khí chợt bay đến múi máu tươi.
A Manh dùng tay áo che mũi, cụp mí mắt không rõ cảm xúc trong đó, chỉ có nàng biết bàn tay giấu trong tay áo đã ướt nhẹp mồ hôi, cũng không phải thờ ơ như bên ngoài.
Đến khi không còn âm thanh nào nữa, A Manh mới kêu lên: “Yêu Nhi!”
Thân ảnh lung linh nhẹ nhàng của Hoa Yêu Nhi xuất hiện dưới ánh trăng khiến nàng cảm giác được hương vị thánh khiết, không giống như vẻ kiều mị ban ngày.
“Phu nhân, sao còn chưa ngủ?” Hoa Yêu Nhi nói, chớp mắt, cười: “Gần đây trong phủ thường xuyên có một vài con chuột đi trộm gạo bị sa lưới, phu nhân nên đi ngủ sớm chút, chuyện đánh chuột này không cần người lo lắng.”
Nghe Hoa Yêu Nhi đem mạng người so sánh với chuột, lại một lần nữa A Manh được thưởng thực kiến thức giang hồ không đem mạng người để vào mắt, khiến ngực nàng có chút bị đè nén. Nhưng tất cả mọi người, khi chưa tận mắt trông thấy, đều tìm cớ để an ủi chính mình, đều là bọn họ tự tìm hoạ, nếu bọn họ không chết, người chết chắc chắn là nàng, dù lòng không thoải mái, nhưng trọng yếu vẫn là mạng sống bản thân mình.
“Lại là người bên kia sao?” A Manh hỏi, tuy chán ghét việc giết người, nhưng mỗi lần nàng đều hỏi rõ ràng, trong lòng có chút hiểu rõ đại khái.
Thân là người nhà quân nhân, A Manh đã đến thời gian thể nghiệm thân phận nguy hiểm của mình. Trước tiên không cần nói đến kẻ thù quốc gia muốn đoạt tính mạng của nàng để gây đả kích đến Ngu Nguyệt Trác đang đánh giặc ngoài kia, muốn xem khi nàng gặp hoạ thì Ngu Nguyệt Trác sẽ có phản ứng như thế nào, tiếp là kẻ thù của Ngu Nguyệt Trác – điểm này A Manh thật sự cảm thấy mình bị oan uổng quá đi, rõ ràng là vì ngày xưa Ngu Nguyệt Trác gây thù chuốc oán, vậy mà bọn họ lại chạy đến gây phiền toái cho nàng là sao??? Chẳng lẽ đều là những người trên giang hồ, lại đi bắt nạt một nữ tử tay chói gà không chặt là sao???
“Là người bên Thanh Môn.” Hoa Yêu Nhi thẳng thắn nói.
“Thanh Môn…” A Manh gãi gãi đầu, đột nhiên hỏi: “Nói rõ ràng cho ta tình huống hiện tại của Thanh Môn!”
Nghe thế, Hoa Yêu Nhi có chút kinh ngạc, ở trong lòng nàng, A Manh là một nữ tử được nuông chiều từ nhỏ, không có kiến thức, làm sao hiểu được chốn giang hồ ngập tràn ân oán, nàng tin tưởng Ngu Nguyệt Trác cũng không muốn nàng ta nói nhiều, để nàng biết được thế lực của Thanh Môn trên giang hồ thì nàng sẽ bị kinh ngạc.
“Ngài muốn biết… Được rồi, ngài không được nói cho ai biết là ta nói nhé!” Hoa Yêu Nhi muốn nhận được sự cam đoan.
A Manh thập phần rộng rãi cam đoan: “Đây là đương nhiên.”
Biểu hiện ngoài mặt của Hoa Yêu Nhi là vừa lòng, nhưng trong lòng lại cất giấu ý nghĩ ác ma, hầu hạ A Manh lâu như vậy, nàng hiểu được Ngu Nguyệt Trác có bao nhiêu trân trọng bao bọc nữ nhân này, coi trọng nữ nhân này còn hơn sinh mạng hắn. Mà A Manh thoạt nhìn thập phần bé nhỏ, chắc chắn không chịu nổi đả kích, giống như trời sinh đã được nuông chiều, điều này khiến việc A Manh được Ngu Nguyệt Trác sủng ái quá mức làm nàng ta cực bất bình. Cùng là nữ nhân, nhưng đãi ngộ thật khác biệt quá đi!
“Chắc ngài cũng biết Thanh Môn là dựa vào nhị tiểu thư Hà phủ, nàng ta vốn là thiếu chủ Thanh Môn, cũng được sủng ái nhất, hiện giờ nàng ta chỉ là thiếu chủ, tương lai khi chưởng môn mất đi, nàng ta sẽ thay chỗ. Đều là con gái nhà gia thế, không thể không nói Hà Tiêm Hoa thực là người may mắn, nhưng nửa đời sau nàng ta không may mắn như ngài rồi.” Hoa Yêu Nhi dựa vào cửa sổ, thanh âm tan trong bóng đêm, tê dại đến tận xương, “Chỉ vì một nam nhân, lại có kết cục như thế, ta không thể không nói rằng, nàng ta thực ngu ngốc, mà nam nhân của ngài cũng thực độc ác!”
A Manh ngu ngốc hỏi một câu: “Tại sao nàng ta lại ngu ngốc?”
Hoa Yêu Nhi trợn mắt nhìn nàng một cái, “May mắn Hà Tiêm Hoa đã gả đến phía nam, bằng không nghe câu này của ngài, nhất định nàng ta sẽ tức hộc máu mà chết.”
A Manh sờ sờ mũi, thập phần vô tội nói: “Làm sao ta lại đang chọc tức nàng ta? Không phải là ta đang muốn biết nàng ta thế nào để ta được yên tâm sao?”
Chờ khi hiểu được ý tứ trong câu nói kia, Hoa Yêu Nhi nhịn không được mà cười rộ lên, ôm bụng cười như một kẻ điên.
Chờ cười xong, Hoa Yêu Nhi lau nước mắt trên khoé mắt, tiếp tục nói: “Nàng ta không tốt cũng không thể trách được, lần trước sau chuyện bệnh hoa liễu của Tam công tử bên đó, thanh danh Hà gia đã bị đả kích. Đương nhiên, chuyện này đối với cả gia tộc Hà gia mà nói, chỉ là lỗi của hậu bối thôi, sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ của Hà gia, không thể phá huỷ chuyện người Hà gia cấu kết với giang hồ làm chuyện tham ô buôn lậu. Nam nhân của ngài không phải muốn chém đứt cánh chim của Hà Tiêm Hoa để đối phó với Thanh Môn sao? Không biết ai lại đem chuyện mấy năm qua của Thanh Môn đào ra, trong đó có những chứng cứ liên quan đến việc Hà gia có nhúng tay vào, đương nhiên khiến cho Thánh Thượng tức giận, khiển trách Hà gia, lập tức sa thải một số triều thần Hà gia, khiến Hà gia tổn thất không nhỏ. Mà hiện tại Thanh Môn thì… Trên võ lâm, được coi như đã giải tán.”
“Vậy Hà Tiêm Hoa đâu?”
“Hà Tiêm Hoa ư? Nàng ta hiện tại võ công đã bị phế, bị Hà gia gả cho con trai trưởng của một gia đình ở phía nam, xem như là đã bị Hà gia bỏ rơi rồi.”
“Hả? Võ công bị phế? Một năm trước, khi chúng ta gặp nàng ta, trừ việc nàng ta bị ngươi chọc tức đến ói máu, không phải là còn sức muốn giết ta sao?” A Manh tiếp tục hỏi.
Hoa Yêu Nhi khinh bỉ nhìn nàng một cái, sẵng giọng: “Không phải là vì nam nhân của ngài sao? Hắn chỉ cần nói một câu, những người khác đều như gà lên máu, chạy đến ép buộc Hà Tiêm Hoa, ta thấy mà còn không đành lòng. Còn nữa, nàng ta coi như đã bị Cổ Âm Đạt làm phiền, nàng ta muốn lợi dụng hắn, cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị lợi dụng ngược lại, nếu như nam nhân của ngươi muốn, đều có thể áp lên nàng ta cái tội danh phản quốc thông đồng với địch, như vậy không chỉ nàng ta, toàn bộ Hà gia đều bị liên luỵ. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng ta rời kinh thành, trở thành nữ nhân bình thường không võ công, nói không chừng còn có thể hạnh phúc, nghe nói nam nhân kia đối với nàng ta rất tốt, với thân phận trưởng nữ Hà gia, cũng không ai có thể bắt nạt nàng ta được.”
A Manh im lặng một chút, rồi nói: “Vậy là quá tốt cho nàng ta rồi!”
“… Uy, không phải ngài nên đồng tình với nàng ta sao?” Hoa Yêu Nhi đen mặt nói.
A Manh bình tĩnh nhìn nàng, “Đồng tình cho người không đáng thương làm gì, nàng ta hại ta thảm như vậy, sao có thể đồng tình với nàng ta được?” Độc trên người nàng tuy không phải do Hà Tiêm Hoa tự tay tạo ra, nhưng nàng ta bắt tay với Hoa Tự Ngọc để đối phó mình, cho dù thế nào thì cũng là người hại mình.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện, hai nữ nhân đồng thời hoảng sợ, Hoa Yêu Nhi thiếu chút nữa tung ra độc châm, cuối cùng khi nhìn rõ gương mặt trắng bệch dưới ánh trăng mới thu tay lại.
Hoa Yêu Nhi vỗ vỗ ngực, gắt giọng: “Nhất Dạ đại ca, ngươi không biết làm thế có thể hù chết người sao?”
Nhất Dạ bình tĩnh không nhìn nữ nhân đang vỗ ngực kia, cứng nhắc nói: “Phu nhân, có một người chạy thoát, là nữ nhân.” Sau đó, quay sang nhìn Hoa Yêu Nhi.
Hoa Yêu Nhi bị đả kích vì cái nhìn đó, tức giận, gào lên: “Ngươi nhìn ta làm gì? Hiện tại ta rất là an phận, không có gây chuyện gì cả, cái gì cũng không làm!”
"Hoa Tự Ngọc." Nhất Dạ lạnh lùng nói.
"Cái gì?" Hoa Yêu Nhi ngẩn ngơ.
Hôm này lại được một hôm A Manh phản ứng nhanh nhẹn, vội nói: “Ngươi nói người trốn thoát là Hoa Tự Ngọc?” Sau đó, nhận được cái gật đầu của Nhất Dạ, A Manh nhìn về phía Hoa Yêu Nhi, tay khoát lên vai nàng, nói thâm tình: “Yêu nhi a, sư tỷ ngươi đến đây, mau kêu nàng về ăn cơm đi.”
"Uy!"
Hoa Yêu Nhi đen mặt, tuy không hiểu lời trêu chọc của A Manh, nhưng cũng đoán đó không phải lời hay, nàng đem lời nói của A Manh suy nghĩ một vòng, mới nhận ra, không phải là kêu nàng ra trận đối phó với sư tỷ mình đấy chứ?
Hoa Yêu Nhi kiên quyết mặc kệ, đáng thương nói: “Phu nhân a, ta không phải là đối thủ của sư tỷ a, sư tỷ ta là đệ tử chân truyền của sư phụ, ta chỉ là râu ria thôi, nếu chống lại sư tỷ ta, ta còn bị độc đến tận xương tuỷ! Ngài nhẫn tâm về sau không nhìn thấy Yêu Nhi sao? Cho dù ngài có lúc ngu ngốc, nhưng Yêu Nhi vẫn muốn sống để hầu hạ ngài cả đời…” Vì mạng nhỏ, cho dù hy sinh tự do cả đời cũng không sao cả.
A Manh: “=_=! Hình như ta nghe ngươi nói ta ngu ngốc…”
“Không không không, nhất định là phu nhân nghe lầm, phu nhân thông minh lanh lợi như vậy, làm sao có thể ngu ngốc được?”
A Manh không để ý đến nữ nhân đáng thương đang nắm vạt áo mình, nhìn về phía Nhất Dạ, “Hiện tại nàng ta thế nào rồi?”
Nhất Dạ bình tĩnh nói: “Khi nàng ta ngã từ trên bờ tường xuống, thuộc hạ tiếp nàng ta hai chiêu, mười chiêu đấu nội lực là có thể giải quyết nàng ta, nhưng độc của nàng ta lại có tác dụng khắc chế thuộc hạ.”
Nghe vậy, A Manh nhíu mày trầm ngâm. Hiện tại, nam nhân nhà nàng đi vắng, không thể như trước kia chuyện gì cũng giao cho hắn xử lý, nên chỉ có thể trông chờ vào bản thân mình thôi.
Hoa Yêu Nhi ở một bên dựng lỗ tai lắng nghe, thấy Nhất Dạ sửng sốt, ánh mắt chuyển như chớp.
Một hồi im lặng trôi qua, Hoa Yêu Nhi không chịu nổi nữa.
“Phu nhân, ta thấy có chút kỳ quái, vì sao buổi tối mọi người đều ngã từ trên tường xuống? Chẳng lẽ tường của phủ tướng quân là nơi bất khả xâm phạm sao?” Hoa Yêu Nhi nói, sau đó cũng tự phủ định, “Nếu thật sự như vậy, ta thấy thực ngu ngốc, với khinh công của Yến Phi tử, sẽ không có việc ngã bờ tường gây nên chuyện cười đến rụng răng như thế…”
Yến Phi tử có khinh công tuyệt vời, là hiệp nữ không môn không phái trong chốn giang hồ, tuổi trẻ đã nổi tiếng khắp thiên hạ về khinh công, không ai dám coi khinh nữ nhân không môn không phái này. Mấy hôm trước khi Yến Phi tử đến, đã dính mệt ở trên bờ tường, khiến cho nữ nhân khinh công tuyệt đỉnh nào đó cuối cùng đành ôm thương tích mà về, khiến cho người ta không thể không đồng tình. Mà lý do Yến Phi tử đến phủ tướng quân, chính là tìm phiền toái cho A Manh, báo thù cho mình, Yến Phi tử là bằng hữu của một trưởng lão Thanh Môn, bằng hữu bị Ngu Nguyệt Trác làm hại, giờ Ngu Nguyệt Trác xuất chinh, mà võ công hắn lại cực cao, không đến gây sự với hắn được, liền đem chủ ý đánh lên người nhà Ngu Nguyệt Trác.
Mà nguyên nhân mọi người đều tìm A Manh tạo phiền phức, là vì thanh danh Ngu Nguyệt Trác sủng thê đã lan truyền trong giang hồ, khiến mọi người đều coi trọng việc có thể đả kích được Ngu Nguyệt Trác chính là làm nhục vợ hắn. A Manh nằm im cũng trúng đạn!
Đối mặt với nghi vấn của Hoa Yêu Nhi, Nhất Dạ tuy sắc mặt không chút thay đổi, nhưng vẫn là tò mò, mà A Manh thì trên mặt bình tĩnh trong lòng gượng cười, vẻ mặt vô tội nói: “Các ngươi hỏi ta, làm sao ta biết? Phải chăng là tường nhà ta có thể phân biệt được người tốt cùng người xấu???”
"..."
Hoa Yêu Nhi không thể tin nàng.
Nhất Dạ không phản ứng, nhưng bất kể là người bình thường thì đều sẽ không tin.
“Được rồi, mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, miễn bắt được chuột là tốt rồi, có tác dụng là tốt, không cần suy tính nhiều.” A Manh vẫy vẫy tay phá vỡ trầm tư của hai người, dù sao cả đời họ cũng sẽ không nghĩ được nguyên nhân là do miệng quạ đen của mình, một thiếu nữ nằm không cũng trúng đạn, nàng sao không thể có bản lĩnh tự bảo vệ bản thân? Là vậy đi.
Biết kẻ hại mình khổ sở chịu nhiều đau khổ - Hoa Tự Ngọc đã xuất hiện, A Manh cũng cảnh giác vài phần. Có thể nói, trong nhiều người như vậy, nàng đặc biệt cảnh giác với Hoa Tự Ngọc dù chưa từng gặp lần nào, riêng việc ngay cả Hoa Yêu Nhi cũng kiêng kị với độc của nàng ta cũng đủ khiến nàng lo sợ rồi.
Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, A Manh cảm thấy tốt nhất nàng nên chuẩn bị cẩn thận một chút.
Giao mọi việc cho Nhất Dạ cảnh giác xong, A Manh để hắn lui xuống, sau đó nhìn chằm chằm Hoa Yêu Nhi nở nụ cười ngọt ngào, cười đến nỗi yêu nữ của Thiên Âm cung cũng phải run sợ, đến nỗi nghĩ là vị tiểu thư này có vấn đề gì đó.
“Phu, phu nhân, phiền ngài không nên cười với ta như vậy, nam nhân của ngài mà biết sẽ chọc mù mắt ta!” Hoa Yêu Nhi hoảng sợ nói.
A Manh xem thường nói: “Vào đây, ta hỏi ngươi chuyện này.”
Hoa Yêu Nhi vội phi vào cửa sổ, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, xem ra một chương cũng không thể kết thúc được, ngày mai sẽ cố gắng xem có kết thúc được hay không!
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, xem ra là gần hết truyện rồi, cảm xúc của các nàng thế nào? Các nàng muốn kết thúc thế nào? Dù ta không thể thay đổi, nhưng vẫn muốn biết suy nghĩ của mọi người về truyện! Comt nhé, yêu cả nhà nhiều lém nuôn ý! moa