Hiền Thê Xui Xẻo

chương 112

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời tiết kinh thành tháng sáu như một cái lồng hấp lớn, hấp chín người dưới ánh mặt trời, chỉ cần trong chốc lát, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Người gác cổng phủ tướng quân ra mở cửa, liền nhìn thấy trước cửa có một cô nương mặc một thân quần áo màu xanh mộc mạc, trong tay mang theo một hòm thuốc cổ xưa, đầu tóc đen dài đơn giản vấn một cây trâm. Nhưng thời tiết nóng bức như thế mà cô nương kia không có lấy một giọt mồ hôi trên mặt, khiến cho người ta có cảm giác thanh sảng, sạch sẽ.

Nhìn thấy nàng, người gác cổng nhiệt tình hô to: “Dung cô nương, ngài đã đến rồi, mời vào mời vào.”

Dung Nhan gật đầu với người gác cổng, bước chân vào phủ tướng quân.

“Phu nhân nhà ngươi sao rồi?”

“Hôm nay phu nhân vẫn chưa đi đâu, đang chờ Dung cô nương đến.”

"Ân, cám ơn."

Dung Nhan thản nhiên nói một tiếng, rồi bước vào Toả Lan viện, chỉ lưu lại người gác cổng đang vui tươi hớn hở nói lời cảm tạ “Dung cô nương khách khí.”

Trong Toả Lan viện, giữa phòng khác sáng ngời, chính giữa phòng có một tấm thảm màu đỏ, một bé con mặc áo ngắn đơn bạc đang ngồi trên đó, mở đôi mắt đen láy như hạt nhãn nhìn người cách đó không xa, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn, nhìn như một chiếc bánh bao đại thọ, khiến cho người người thích mê.

"Tể tể, lại đây, nơi này có bao bao ~~ "

A Manh cầm trong tay một cái bánh bao, cười tủm tỉm nói với bé con trên thảm, dụ dỗ.

Tầm mắt bé con nhìn theo miếng bánh bao kia, sau đó kêu một tiếng “bao bao”, lại đứng lên, hai chân ngắn ngủn lảo đảo bước tới. Nhưng chưa đi được mấy bước, bé con lại ngã, đặt mông ngồi trên thảm, nhưng bé con lại bất chấp đau, sử dụng cả tay chân, lắc lắc đi đến phía mẫu thân nhà mình.

Khi bé con đến trước mặt, A Manh vội nhảy sang bên cạnh, rời đến một phương hướng khác, sau đó cả giận nói: “Tể tể, không được dừng, phải đi đến, nếu không sẽ không có bao bao.” Nói xong, đem bánh bao giấu sau người.

Không thấy bánh bao, bé con mở to mắt nhìn, sau đó nghi hoặc xem xét, sau khi tìm hoài mà không thấy, rốt cuộc nhịn không được mà mếu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt vòng quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ cảm xúc thực đáng thương, trong khi mẫu thân bé con còn chưa có phản ứng, đám nha hoàn xung quanh đã đau lòng muốn chết.

“Tiểu thư, ngài đưa cho tiểu chủ tử đi.” Tri Xuân đau lòng nói: “Không cần lại bắt nạt tiểu chủ tử nữa.”

Bình tĩnh như Tri Hạ cũng nói theo: “Không cần vì tiểu chủ tử giống tướng quân mà bắt nạt bé, cẩn thận khi tướng quân trở về sẽ bắt nạt lại ngài.”

“Uy!” A Manh đen mặt, “Ta là đang dạy con đi đúng đường mà!”

Chỉ có Hoa Yêu Nhi đứng một bên bưng mâm ô mai là thực sảng khoái: “Thật là, phu nhân đang nựng tiểu chủ tử mà.” Nhìn bé con có khuôn mặt giống vị tướng quân kia đến mấy phần đang lộ ra biểu tình uỷ khuất, trong lòng nàng ta thực vui vẻ, so với việc chọc tức nam nhân kia còn thích thú hơn.

Nghe lời nàng ta nói, toàn bộ nha hoàn trong phòng đều đống loạt khinh thường, đừng tưởng các nàng không biết nữ nhân này hận tướng quân đến mức nào, nhưng lại không dám chính diện đối mặt, cho nên chỉ có thể YY (tưởng bở) trong lòng.

A Manh liếc nàng ta một cái, đem bánh bao giấu trưng ra, quơ quơ trước mặt bé con, lập tức bé con vui vẻ bò lên, nghiêng ngả lảo đảo bước đến phía nàng, một phen nhào vào lòng nàng, bàn tay mập mạp bắt được bánh bao, liền đưa lên miệng nhỏ nhắn cắn cắn gặm gặm, khiến cho bánh bao bám dính trên mặt bé.

“… Đứa nhỏ này giống ai vậy?” A Manh đen mặt hỏi.

Tri Xuân kinh ngạc: “Tiểu thư, không phải là tiểu chủ tử giống ngài sao?”

Tri Hạ bình tĩnh đáp: “Tiểu thư, không cần nghi ngờ, tính cách tiểu chủ tử giống hệt người!”

Hoa Yêu Nhi vui vẻ nói: “Chỉ cần không giống Ngu tướng quân, cái gì cũng tốt!” Không giống Ngu Nguyệt Trác, như thế thì không lo bị hại chết, cái gì cũng tốt.

"..."

Khi Dung Nhan đến, liền nhìn thấy một bé con có khuôn mặt giống tướng quân đang cầm một chiesc bánh bao trong móng vuốt của bé, cố gắng cắn, khuôn mặt đỏ bừng, thập phần khả ái. Bé con nhìn thấy nàng, đôi mắt to đen cười tít lên, đáng yêu kêu một tiếng: “Di~~”

Thần sắc Dung Nhan bình tĩnh, thả hòm thuốc sang một bên, sau đó rửa sạch tay trong chậu mà nha hoàn bưng đến, lại lau sạch nước trên tay, rồi ôm bé con vào lòng, nắm lấy cổ tay bé, bắt mạch cho bé.

“Hôm nay sao A Nhan đến sớm vậy? Rãnh rỗi sao?” A Manh phân phó nha hoàn xong, hỏi.

Dung Nhan gật đầu, thản nhiên đáp, đã kiểm tra xong. Trước khi Dung Nhan thả bé con ra, bé con đột nhiên quay sang, dùng cái miệng nhỏ còn bám đầy bánh bao, hôn lên mặt nàng một cái, sau đó cười hớn hở đi đến chỗ A Manh, bổ nhào vào lòng nàng chuyên tâm gặm bánh bao.

A Manh ôm lấy con, chọc chọc cái mũi nhỏ, nói: “Chỉ cần có bánh bao cho con, ai con cũng thích được!”

Dung Nhan cười cười, nói: “Vậy lại hay!” Nói xong, ý bảo A Manh đưa tay ra để nàng bắt mạch cho A Manh.

Qua một năm điều trị, hiện tại thân thể của A Manh đã khôi phục rất tốt, lượng chất độc còn lại trong thân thể đã hoàn toàn được thanh lọc ra ngoài, mà cục cưng cũng thực khoẻ mạnh.

Khi Dung Nhan nói như thế với A Manh, đương nhiên là A Manh vô cùng cao hứng, nhịn không được mà hung hăng hôn lên khuôn mặt bé con đang gặm bánh bao trong lòng, không để ý đến biểu tình mê mang của con trai, cười toe toét với Dung Nhan: “A Nhan, thật sự là cảm ơn ngươi.”

Ánh mắt Dung Nhan ấm áp, nhưng thanh âm lại không mang theo cảm xúc biến hoá gì: “Không cần cảm tạ, vừa vặn có thể quay sang chăm Thanh Thanh.”

Nói đến Diêu Thanh Thanh, A Manh quan tâm hỏi: “Hiện tại nàng thế nào rồi, nghe nói đang nghén lợi hại, làm cho Tam công tử vất vả tìm kiếm mẹo chữa trị, khiến nhiều người trong kinh đều lấy việc này mà chê cười, hại Thanh Thanh không còn mặt mũi gặp người khác!”

Dung Nhan vẫn bình tĩnh nói: “Nàng thực ra rất hạnh phúc, nhưng là bị Tam công tử sủng đến vậy, cho nên mới nghĩ là bị ép buộc.”

“Nói vậy cũng đúng a!” A Manh phụ hoạ, cùng Dung Nhan nói tiếp: “Trước kia tuy Thanh Thanh cũng là một cô nàng ngốc lớn mật, nhưng cũng không kiêu ngạo như hiện tại, ta cảm thấy, đều là vì được người trong phủ Tĩnh vương sủng quá mức, nghe nói Thái phi còn thập phần sủng ái nàng, Vương phi cùng Thế tử phi cũng chiếu cố nàng, người trong phủ Tĩnh vương không ai dám sẵng giọng với nàng, so với khi ở Diêu gia còn thoái mái hơn, hiện tại nàng đang mang thai một ‘viên ngọc’, lại còn quý giá hơn, nghe nói, Tam công tử sợ thân thể nàng không được thoải mái, ngay cả thị nữ hầu hạ cũng không cần…”

“Tam công tử thật sự là nam nhân tốt a!” Hoa Yêu Nhi ở một bên ca ngợi.

Dung Nhan liếc một cái, Hoa Yêu Nhi lập tức câm miệng.

A Manh không nhìn thấy hành động của hai người này, cười tủm tỉm nói: “Tam công tử cũng là người đã có gia đình, nam nhân có gia đình rồi không nên để trong lòng. Ngươi cũng không hy vọng Thanh Thanh lại tìm người đến bán ngươi đi đến một sơn cốc nào đó chứ?”

Hoa Yêu Nhi: = phun máu =! Các ngươi thực là!!!

Sau khi kiểm tra thân thể xong, A Manh cho nha hoàn hầu hạ đi ra ngoài, chỉ để lại Hoa Yêu Nhi cùng Dung Nhan, sau đó đặt con trai đang ngơ ngác gặm bánh bao xuống thảm sạch sẽ để bé tự chơi.

“A Nhan, ta có chuyện muốn cầu xin ngươi.” A Manh cẩn trọng nói.

"Nói."

Đối với sự lưu loát rõ ràng của Dung Nhan, A Manh cực kỳ vui vẻ, sau đó nói lại chuyện xảy ra trong phủ tướng quân gần đây, đặc biệt là chuyện của Hoa Tự Ngọc tối hôm qua, trong lòng A Manh cực kỳ bất an, sau đó liền nghĩ đến Dung Nhan. Nàng đánh giá, Dung Nhan đối với độc của Thiên Âm cung còn hiểu biết nhiều hơn Hoa Yêu Nhi là đệ tử chính thống, hẳn có thể đối phó với Hoa Tự Ngọc, cho nên, nàng muốn Dung Nhan hỗ trợ tạo chút giải độc để phòng ngừa mọi chuyện.

Dung Nhan im lặng nghe A Manh nói, mà Hoa Yêu Nhi ở một bên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dung Nhan. Trong lòng Hoa Yêu Nhi, Dung Nhan là nữ tử cực kỳ thần bí, rõ ràng là thân phận thứ nữ bình thường, từ nhỏ đã bị đưa vào cung làm y nữ, nhưng độ uyên bác cũng như bản lĩnh y thuật của nàng thực làm nàng ta kinh hãi, đặc biệt, ngay cả các loại độc xưa nay chưa từng truyền ra ngoài mà đệ tử Thiên Âm cung chính thống như nàng ta có khi còn không hiểu bằng Dung Nhan. Nhưng dù nàng ta có tìm hiểu thế nào, cũng không tra ra được một tin tức nào cả, người này sống như một thứ nữ của một gia đình bình thường, không có chút nào đáng ngờ. Rất là sạch sẽ - nhưng lại mang cho người ta cảm giác không thực, càng khiến người ta phải phòng bị.

Có thể nói, Dung Nhan trong cảm nhận của Hoa Yêu Nhi là một kẻ thần bí nguy hiểm gần bằng Diêm Ly Trần.

Nói đến Diêm Ly Trần, Hoa Yêu Nhi có chút thở dài vì tôn sư nàng. Một năm trước, Diêm Ly Trần ở trong địa cung của Thiên Âm cung mà không ra, trong giang hồ đồn đãi, người này đoán chừng đã gặp nguy hiểm ở Thiên Âm, mà vì việc này, trong giang hồ lại hoài nghi, phải chăng hắn đang đi tìm một nữ tử mà trước giờ hắn chưa từng từ bỏ ý định tìm kiếm, nhưng núi tuyết mịt mờ, làm sao có thể tìm thấy người?

Nhìn khuôn mặt của Dung Nhan, lặng như mặt nước hồ thu, không một tia gợn sóng, Hoa Yêu Nhi không khỏi nghĩ, tại sao một nam nhân như Diêm Ly Trần lại để nữ nhân như vậy trong lòng? Nhưng nhìn quá trình bọn họ ở chung, dường như có chút không giống, lạnh lùng đến đáng sợ.

Quả nhiên, công lực yêu nữ của nàng ta quá thấp, thật sự muốn làm rõ chuyện của hai con người nguy hiểm này a!

"Ta lưu lại."

Hoa Yêu Nhi đang mải suy nghĩ, nghe nói thế, nhất thời trừng mắt, ngơ ngác mà kinh ngạc nhìn người vừa nói.

A Manh vui vẻ nói: “Thật chứ? Nhưng như thế… ngươi có tiện hay không?”

“Không có gì không tiện.” Dung Nhan thản nhiên nói: “Dù sao hiện tại cũng chỉ có một mình, ở đâu chẳng thế. Thiên Âm cung xưa nay ra tay tàn nhẫn, trả thù mạnh mẽ, Hoa Tự Ngọc nhất định sẽ không dễ dàng mất hy vọng.”

Người “xuống tay tàn nhẫn” – Hoa Yêu Nhi vội kháng nghị: “Uy uy uy, ngươi nói không đúng rồi, chúng ta là yêu nữ dụng độc, chuyên đi lại trên giang hồ như thế không phải là bình thường sao?”

Dung Nhan thản nhiên uống trà, không quan tâm nàng.

A Manh buồn bực: “Lại nói, vì sao Hoa Tự Ngọc lại hận ta đến thế a? Ta không cướp nam nhân của nàng ta mà – Yêu Nhi, ngươi nhìn ta làm gì? Ngu Nguyệt Trác là nam nhân của ta, từ nhỏ ta đã nhận thức chàng, đã quyết định phải kết hôn với chàng, là sư tỷ ngươi muốn cướp nam nhân của ta chứ?” A Manh hợp tình hợp lý nói.

Hoa Yêu Nhi đen mặt: “Ngài thực không có sự e lệ của trưởng nữ gia tộc!”

“Cảm ơn sự khích lệ!” A Manh bình tĩnh tiếp nhận.

Giựt giựt khoé miệng, Hoa Yêu Nhi quyết định không cùng kẻ da mặt dày như A Manh so đo, nói: “Sư tỷ ta chính là giận chó đánh mèo. Trước kia việc tướng quân cưới ngài, đã khiến sư tỷ có lý do độc chết ngài cả trăm lần rồi, nhưng sư tỷ ta là người thích trốn sau lưng hành động, cho nên hai năm nay ngài mới có thể bình an như vậy. Tiếp đó là lần ngài trúng độc, nam nhân của ngài giận đến mức treo thưởng cho sát thủ sát lâu nào lấy được mệnh của sư tỷ ta, khiến cho sư tỷ bị thương nặng đến nỗi phải bỏ trốn, người bình thường mà gặp chuyện này, đều là hận ngài đến chết đi được, cho nên, không cần nghĩ ngợi gì nữa.”

“… Quả nhiên là không biết xấu hổ giận chó đánh mèo, thực sự là phong cách của Thiên Âm cung các ngươi!”

"Uy!"

Cứ thế, Dung Nhan trở thành khách của phủ tướng quân.

Có Dung Nhan ở đây, A Manh an tâm hơn nhiều, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “A Nhan ngươi đi đâu vậy? Ngươi không có võ công, không thể chống lại Hoa Tự Ngọc, để ta an bào một vài thị vệ âm thầm bảo vệ ngươi.”

“Không cần.” Hiếm khi Dung Nhan nở nụ cười, “Người muốn ta chết rất nhiều, nhưng giờ ta cần phải sống thật tốt.” Nhìn thấy A Manh mở to hai mắt, bộ dáng kinh ngạc, trong lòng Dung Nhan có chút ảo não, không nên nói này nọ với A Manh, A Manh hẳn là giống Thanh Thanh, chỉ cần tự tại sống an nhàn là được rồi, thù hận của nàng, nỗi đau của nàng, để tự nàng gánh là được rồi.

Không hiểu sao, nhìn thấy Dung Nhan như vậy, đột nhiên trong lòng A Manh lại thấy chua xót, nhịn không được ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Tuy ta không hiểu nỗi lòng của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn nói, ta cũng sẽ không kể cho ai nghe cả. Ta cùng Thanh Thanh đều muốn ngươi được hạnh phúc.”

Dung Nhan vỗ vỗ bả vai nàng, không nói gì nữa.

Chờ khi nàng rời đi, A Manh tiến lên ôm lấy bé con đang nằm phơi bụng trên thảm ngủ mê man sau khi đã ăn xong bánh bao, cho nha hoàn bưng nước đến rửa mặt mũi chân tay cho bé, xong ôm con về phòng ngủ trưa.

Khi Ngu Nguyệt Trác không có ở đây, nàng được toàn quyền cùng con ăn, cùng con ngủ, hiện tại tình cảm của con trai với nàng rất tốt, có đôi khi không thấy nàng, đều khóc tìm nàng, đến nỗi Diêu thị cùng em chồng phải khổ sở một phen. May mắn, vì có bé con nên mọi người mới không còn thời gian tâm trí quan tâm lo lắng đến Ngu Nguyệt Trác đang ở chiến trường.

A Manh ôm con trong lòng, nhẹ nhàng cọ cọ trước ngực con trai, ngửi hương sữa từ người bé, trong lòng không khỏi nhớ nhung, nhẹ nhàng nỉ non: “Ngu Nguyệt Trác, bao lâu nữa chàng mới về, ta nhớ chàng….”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio