Là một chiếc hộp bảo bối chứa mấy chục viên đá quý hoặc viên đá xinh đẹp lớn nhỏ bất đồng, chiếc hộp này đối với người lớn cũng có trọng lượng nhất định, đối với ấu tể thì không thể nghi ngờ là nặng trĩu.
Cả quá trình hắc long bảo bảo dùng thân mình đẩy chiếc hộp tới, Tạ Loan đều nhìn thấy, mà hiện giờ ấu long đang đập cánh vây quanh anh làm anh nhớ tới một chuyện khác.
Sau khi bỏ đá quý vào trong hộp, bé vẫn luôn đập cánh bay vòng vòng như vậy, khi đó bé trông có vẻ rất vui sướng.
“Cho ta à?” Cúi đầu nhìn chiếc hộp được đẩy tới trước mặt mình, Tạ Loan ngồi xổm xuống đối diện với con ngươi hổ phách của ấu long, chậm rãi hỏi.
“À~”
Phát ra âm thanh, hắc long bảo bảo mở chiếc hộp, để Tạ Loan thấy thứ được chứa bên trong.
Cả chiếc hộp đầy ắp, mặc dù không phải đều là đá quý nhưng mỗi viên đều có hình dáng rất đẹp, rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cự long.
Cố ý đặt những viên đá quý dễ nhìn nhất ở trên cùng, hắc long bảo bảo ngậm lấy một viên đá quý màu vàng nhạt tiến tới gần thanh niên thêm vài bước.
Đặt viên đá vào lòng bàn tay Tạ Loan, hai chân trước của ấu long cũng vươn tới, nửa người đè trên tay Tạ Loan.
Hành động này cũng rất quen thuộc, lần đầu gặp ấu long, bé cũng dùng thân mình đè lên viên đá quý mà anh cho bé như vậy.
Dùng thân mình đè lên viên đá quý có liên quan với thiên tính chủng tộc, cũng không lâu lắm, hắc long bảo bảo nhích tới trước một chút, dùng phần bụng ấm áp của mình đè lên tay Tạ Loan.
Còn là ấu tể, dáng người vẫn chưa trưởng thành nên bụng ấu long thoạt nhìn có hơi tròn, cộng thêm phần vảy ở bụng ấu long khá mềm mại, chạm vào có cảm giác rất thoải mái.
Cứ vậy cả người hắc long bảo bảo đều đè lên tay, Tạ Loan chỉ dùng một tay là không đủ, vì thế anh đưa nốt tay còn lại qua, hiện giờ đang dùng hai tay nâng ấu long đang nằm sấp.
Duy trì tư thế này một hồi, Tạ Loan dùng một tay ôm ấu long vào lòng, tay kia thì niết niết viên đá quý vàng nhạt, cúi đầu hỏi: “Buổi sáng mấy hôm nay Áo Ny chạy đi tìm những viên đá quý này à?”
“À.”
Ấu long vùi trong lòng thanh niên vẫy vẫy đuôi, đôi cánh cũng hơi nâng lên, chăm chú nhìn Tạ Loan.
Những viên đá xinh đẹp lớn nhỏ màu sắc bất đồng kia là do hắc long bảo bảo tìm được ở bờ biển, không phải biển chân chính nhưng được cự long gọi là bờ biển ‘Mễ Nỗ Đặc’ này có thể tự nhiên tạo thành những viên đá xinh đẹp.
Phần lớn đều là những viên đá xinh đẹp nhưng không có giá trị, đá quý tương đối hiếm.
Lúc ban đầu hắc long bảo bảo tới bờ biển này cũng vì muốn tìm đá quý, thế nhưng trong quá trình vô tình bị nham thạch sắc bén rạch bị thương cánh nên mới quay về sớm.
Tạ Loan không biết long bảo bảo này đi đâu tìm đá quý, thế nhưng mấy ngày nay vẫn luôn thấy dáng vẻ dính đầy bụi đất của bé lúc quay trở về chứng tỏ quá trình thu thập cũng không tính là ung dung, ấu long rõ ràng đã rất cố gắng.
“Thế nhưng không phải Áo Ny rất thích những viên đá quý này sao, thích thì cứ giữ đi.” Lúc ôn hòa nói những lời này, Tạ Loan nâng tay vuốt ve sống lưng ấu long, mặc dù phần lưng là vảy rồng cứng rắn lạnh như băng, sờ vào có cảm giác giống như chạm vào ngọc thạch.
Tạ Loan vừa nói vậy, hắc long bảo bảo vốn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh liền giật giật, đôi cánh đập đập một cái.
“Nhận đi.” Cự long cao tuổi ở bên cạnh quan sát lên tiếng: “Nếu cậu không nhận thì Áo Ny sẽ không cao hứng.”
Dù sao thì ấu tể thu thập hộp bảo vật này tặng cho đối phương chính vì muốn đối phương cao hứng.
Bởi vì rất thích nhân loại này nên mới nguyện ý tặng đá quý, cự long Ma Đa dễ dàng hiểu được ý tưởng của ấu tể nhà mình.
Quả thực giải thích này rất phù hợp với phản ứng của hắc long bảo bảo đang ôm trong lòng, Tạ Loan liền khẽ gật đầu với cự long cao tuổi, đặt viên đá quý vàng nhạt cầm trong tay vào chiếc hộp, sau đó đậy nắp lại, ôm lấy chiếc hộp.
“Vậy ta nhận.” Đối với ấu long đang dùng con ngươi hổ phách nhìn mình chằm chằm, Tạ Loan dùng hành động biểu thị mình tiếp nhận món quà này.
Muốn ấu tể cao hứng hơn, Tạ Loan liền bồi thêm một câu: “Đá quý Áo Ny tìm được rất dễ nhìn, ta rất thích.”
Bất kể là có giá trị hay không, mỗi viên đều là công sức của ấu long, phần tâm ý này chính là điều đáng trân quý nhất.bg-ssp-{height:px}
“À, à…”
Đập đập cánh phát ra âm thanh, con ngươi hổ phách của ấu long tựa hồ cũng lóe sáng như đá quý, sau đó bé khép cánh lại, vùi mình làm ổ trong lòng Tạ Loan.
Nhiệt độ cơ thể của nhân loại cao hơn cự long, nhiệt độ từ giác quan cảm nhận được làm cự long càng lúc càng thích vùi mình trong lòng bàn tay hoặc lồng ngực Tạ Loan.
Mỗi khi làm ổ liền nằm rất lâu, được Tạ Loan ôm trong lòng làm ấu long có cảm giác gần giống như ngủ trên đống đá quý, rất rất cao hứng.
Bỏ chiếc hộp đá quý vào túi không gian, Tạ Loan cúi đầu nhìn long bảo bảo đã sắp ngủ trong lòng mình, giơ tay vỗ nhẹ lên người bé: “Để tháo băng vải xem xem còn cần đổi thuốc nữa hay không rồi Áo Ny ngủ tiếp.”
Nghe Tạ Loan nói vậy, hắc long bảo bảo nghe lời mở mắt, hơn nữa còn tự giác giang phần cánh bị thương để thuận tiện cho hành động của Tạ Loan.
Vết thương trên cánh đến hôm nay đã lành hẳn, một tay không tiện hành động, Tạ Loan tạm thời đặt hắc long bảo bảo lên bàn, sau đó bắt đầu cởi băng vải.
Lau sạch tầng thuốc mỡ bôi trên cánh rồng, theo dự liệu nhìn thấy miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, phần vảy bị bong cũng một lần nữa mọc ra, phần cánh của bé đã khôi phục trạng thái khỏe mạnh.
Nâng chiếc cánh bên trái, Tạ Loan dùng lực sờ một chút lên vị trí vốn bị thương. Quan sát phản ứng của hắc long bảo bảo, bé vẫn nằm sấp không hề chống cự, có thể xác nhận là không có vấn đề, Tạ Loan hơi híp mắt nói với ấu long: “Tốt rồi.”
Kiểm tra xong thì có thể ngủ, hắc long bảo bảo gần nhất không ngủ trên giường mình, Tạ Loan ngược lại cũng nguyện ý để bé vùi trong lòng mình ngủ, vì thế lúc này liền chủ động giang tay.
Đang định đập cánh bay vào lòng thanh niên, thế nhưng vừa mới nhúc nhích cánh thì hắc long bảo bảo nhớ ra một chuyện, trước khi bay vào lòng Tạ Loan, bé bay vào phòng mình.
Hôm nay ấu tể muốn ngủ trong ổ của mình à?
Mới vừa nghĩ vậy thì Tạ Loan thấy hắc long vừa bay vào phòng ngậm viên đá phỉ thúy xanh biếc trong miệng bay tới, một đường đập cánh bay vào lòng anh, lúc này ấu long không ngậm viên đá nữa mà dùng hai chân trước ôm lấy, rồi dùng tư thế đó vùi trong lòng Tạ Loan, sau đó dần dần khép mắt lại.
Chỉ chốc lát sau hắc long bảo bảo liền ngủ say, cho dù là ngủ hai chân trước của ấu long vẫn vững vàng ôm lấy viên đá.
Mặc dù chỉ là ấu tể nhưng biểu hiện của bé hệt như cự long đang bảo hộ bảo vật của mình vậy.
Cũng tới hôm nay Tạ Loan mới biết ấu long này không phải không thích viên đá quý mà anh đưa, là đặc biệt rất thích.
Ấu long dùng chiếc hộp bảo bối nhỏ này để chứa những viên đá mình tìm được làm quà tặng cho anh, bởi vì viên phỉ thúy xanh biếc kia là anh cho nên mới để riêng ở bên ngoài.
Đưa cả chiếc hộp bảo bối cho anh, hiện giờ hắc long bảo bảo không còn hộp để đựng đá quý nữa…
Sau này anh phải mua cho ấu long một cái hộp khác mới được, đến khi đó mua thêm vài loại đá quý đủ màu sắc, Tạ Loan thầm lên kế hoạch.
Trong những ngày qua ở tạm trong nhà, Tạ Loan đã trò chuyện thuyết phục ông nội ấu long, anh nói mình là hội trưởng một phân hội bảo dưỡng ấu tể, anh có ý muộn muốn ấu long này vào ở phân hội mình.
Vấn đề khống chế sức mạnh của ấu long cần phải giải quyết, vài hôm trước thương tích chưa khỏi nên Tạ Loan muốn bé nghỉ ngơi nhiều hơn, hiện giờ đã lành hẳn thì chờ ấu long thức giấc là có thể tiến hành thử nghiệm.
Ôm ấu long đã ngủ, Tạ Loan đối diện với con ngươi màu vàng của cự long cao tuổi, mấy hôm nay anh vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi đối phương.
“Ánh mắt của ấu tể sau khi trưởng thành sẽ biến hóa màu sắc sao?” Sợ đánh thức ấu long, Tạ Loan tận lực hạ thấp giọng mình.
Người ngoại tộc không biết chuyện này cũng bình thường, Ma Đa cũng không quá bất ngờ với nghi hoặc của thanh niên trước mắt, đơn giản trả lời: “Ấu tể của chủng tộc chúng ta cần phải thông qua thí luyện u hồn mới có thể chân chính thức tỉnh huyết mạch, ký hiệu thức tỉnh của hắc long chính là kim đồng, Áo Ny… vẫn không thể thức tỉnh.
Cần phải tiến vào hang thí luyện, tiêu diệt ‘u hồn’ tồn tại bên trong.
Thứ u hồn kia sợ lửa, đối với cự long trời sinh có thể vận dụng lửa mà nói, cho dù là ấu long thì cũng không khó tiêu diệt đám u hồn kia, thế nhưng hắc long bảo bảo này chống cự tiến vào hang, bé từng tiến vào một lần nhưng rất nhanh sau đó liền bay ra ngoài.
Cũng không phải giống như đám người ngoài nói loạn, bởi vì đồng dạng là thuộc tính ám nên ấu long không muốn tiêu diệt những thứ u hồn kia.
Mà bởi vì, hắc long bảo bảo rất sợ thứ tồn tại trong cái hang tối tăm đó.