Hang thí luyện bởi vì điều kiện vị trí kết hợp mà tạo thành một nơi kỳ lạ, u hồn trong hang kỳ thực không phải linh hồn gì cả, chẳng qua là một sinh vật nguyên tố ám do tự nhiên tụ thành mà thôi.
Những sinh vật nguyên tố ám này cho dù bị tiêu diệt thì sẽ một lần nữa tụ hợp lại trong hang, muốn tiêu diệt chúng hoàn toàn thì chỉ cần phá hỏng hơi đặc biệt này là được.
Từ rất lâu trước kia hoàn cảnh nơi này được phát hiện có tác dụng kích thích thức tỉnh nên mới được tộc khắc tô xem là hang thí luyện.
Bé long bảo bảo đang ngủ, cánh hai bên khép sát vào người, đuôi rũ xuống, hai chân trước ôm viên đá quý, Tạ Loan cúi đầu nhìn phần lưng vì hô hấp mà có chút phập phồng của ấu long.
Hắc long bảo bảo này sợ đám sinh vật nguyên tố ám không có ý thức đang hoạt động trong hang, vì thế đến tận bây giờ vẫn chưa thức tỉnh được sức mạnh của chủng tộc.
Theo như lời Ma Đa, ấu tể này rất kháng cự việc tiến vào hang, thế nhưng ở thế giới bên kia, Tạ Loan nhìn thấy lúc trưởng thành, ánh mắt của bé rõ ràng có màu vàng.
Trong quá trình lột xác, không biết ở thế giới tuyến kia hắc long bảo bảo này đã trải qua chuyện gì.
Nghĩ tới ở bên đó, khi ông cụ không còn, ấu tể có lẽ phải sinh sống một mình, trong lòng Tạ Loan thì nó nghiêng nhiều về trải nghiệm không tốt hơn.
“Sau khi thức tỉnh thì có phải Áo Ny có thể khống chế sức mạnh của mình tốt hơn không?” Ý nghĩ này không có căn cứ, Tạ Loan chỉ nghĩ là có ảnh hưởng nhất định mà thôi.
Ma Đa cũng không phải không suy nghĩ đến chuyện này, ông trả lời: “Có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ một chút, nhưng không có cách nào…”
Nghe thấy nửa câu đầu, Tạ Loan liền gật đầu, chỉ cần biết thực sự có ảnh hưởng là được rồi.
Hang thí luyện nằm gần bờ biển mễ nỗ đặc sau khi biết chuyện thức tỉnh trong tộc khắc tô, hôm sau Tạ Loan liền đi tới hang động kia một chuyến, thăm dò tình huống.
Không chỉ trên hòn đảo lơ lửng này, trên những đảo khác cũng có những nơi kỳ lạ như vậy.
Cửa vào cùng cửa ra đều có cự long biến về hình thái nhân loại trông coi, Tạ Loan đặc biệt tới hỏi thăm thì biết hang thí luyện không có quy định cấm người ngoài tiến vào, bố trí trông coi chỉ đề phòng ấu tể gặp chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Trong hang này ngoại trừ sinh vật nguyên tố ám thì không có gì khác, bình thường thì sẽ không có ngoại tộc nào muốn tiến vào, vì thế căn bản không cần thiết lập quy củ.
Lúc Tạ Loan tới hỏi, cự long chịu trách nhiệm canh giữ dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn anh.
Đụng phải những sinh vật nguyên tố ám kia đối với các chủng tộc khác có lẽ không sao, thế nhưng đối với nhân loại được tinh tế công nhận là năng lực thuộc về cấp D, cấp bậc yếu nhất thì vẫn có chút ảnh hưởng tiêu cực.
“Tình cảnh của Áo Ny có chút giống em.” Lúc từ hang động bên bờ biển quay trở về, Tạ Loan giơ cao ấu tể nặc khắc tư khoác áo trùm đang vùi trong lòng mình lên cao một chút, để mình đối diện với con ngươi xanh nhạt của đối phương.
Những lời này Tạ Loan không dùng ngữ khí nghi vấn mà là trần thuật, nói xong câu này, anh đưa tay nhéo nhéo chiếc sừng nhỏ trên đầu con nặc khắc tư.
Lúc nào con nặc khắc tư này mới không cần tránh né ánh mắt người khác nữa chứ? Nếu không che giấu thân phận, trong tinh tế sẽ có rất nhiều người dùng ác ý đối xử với nó, như vậy có thể đưa tới một loạt mâu thuẫn mà Tạ Loan không muốn thấy.
Sau khi kết hợp những tin tức biết được lại, Tạ Loan tin tưởng chủng tộc nặc khắc tư không làm ra chuyện tổn hại tới thế giới này, thế nhưng chỉ mình anh tin tưởng là không đủ, cần có chứng cớ xác thực mới có thể thuyết phục những người khác.
Kết cục ở thế giới tuyến khác cơ bản cũng là quân đoàn Ya Yi hủy diệt thế giới, thế nhưng Tạ Loan thông qua tháp đồng hồ xuyên tới đó thì chưa chắc nó sẽ có kết cục như vậy.
Tạ Loan đã thay đổi rất nhiều chuyện, quan trọng nhất là anh đã làm Ya Yi không còn căm ghét thế giới này nữa.
“Ư ô.”
Thấp giọng kêu một tiếng, con nặc khắc tư bị thanh niên bóp sừng nhích tới gần người trước mắt hơn, con ngươi xinh đẹp mở to, đầu lưỡi vươn ra liếm môi thanh niên.
Hiện giờ là mùa thu, cách mùa đông cũng không còn bao lâu, Tạ Loan nhớ rõ mình đã đáp ứng qua tháng một năm sau sẽ tổ chức sinh nhật cho con nặc khắc tư này.
“Sinh nhật em ngô…” Vừa vặn bị Ya Yi biến về hình thái trưởng thành hôn, tay trái Tạ Loan bị đối phương kéo lên chạm vào chiếc sừng đã lộ ra trên đầu.
Cứ vậy liếm hôn môi thanh niên trước mắt một hồi, con nặc khắc tư này mới nâng mắt, đối diện với ánh mắt Tạ Loan, dùng âm thanh trầm thấp hỏi: “Sinh nhật?”
Từ đôi mắt đối phương cảm nhận được sự chuyên chú đặc biệt, đồng thời cũng cảm nhận được sự coi trọng, phản ứng của Tạ Loan chậm đi nửa nhịp.
Đối phương không hiểu nghĩa của từ sinh nhật, Tạ Loan nghĩ một chút, cảm thấy không nói trước thì sẽ bất ngờ hơn, vì thế anh lắc đầu, tận lực tỏ ra bình thường trả lời: “Ừm… không có gì đâu.”
Phát hiện thanh niên muốn bỏ qua đề tài này, Ya Yi cũng không truy hỏi, tầm mắt rũ xuống nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay trái thanh niên, con ngươi khẽ híp lại.
Phát hiện con nặc khắc tư này rũ mắt nhìn tay trái mình, Tạ Loan theo phản xạ khẽ giật giật ngón tay đang đeo nhẫn, lúc một lần nữa bị Ya Yi ngẩng đầu nhìn chăm chú, anh rốt cuộc không nhịn được áp tới gần hôn lên khóe mắt xinh đẹp của đối phương.
Mặc dù muốn giải thích là đôi mắt này quá đẹp nên Tạ Loan mới muốn làm vậy, thế nhưng thực sự thì ánh nhìn chăm chú của đối phương thực sự có chút phạm quy.
Bị hôn cũng không chớp mắt, Ya Yi chăm chú nhìn thanh niên tóc đen đang hôn mình, lúc muốn động thì bởi vì nghe Tạ Loan nói ‘đừng động’ mà lập tức dừng lại tất cả động tác, không nhúc nhích đứng im tại chỗ.
Ngay cả chiếc đuôi màu bạc ở sau lưng cũng kiềm chế không nhúc nhích, bởi vì được thanh niên hôn, con nặc khắc tư hiện giờ rất muốn bổ nhào về phía con mồi nhưng bởi vì yêu mến mà không thể không thuận theo, con ngươi cũng co rút mãnh liệt.
Sở dĩ Tạ Loan nói đừng động đương nhiên là vì anh biết nếu mình không nói vậy, quyền chủ đạo rất nhanh sẽ bị đối phương chiếm cứ.
Hôn khóe mắt một chút, sau đó dời xuống phần gò má trắng nõn cùng khóe môi, chờ làm xong chuyện này, Tạ Loan thấy Ya Yi mặc dù không nhúc nhích nhưng con ngươi chăm chú nhìn mình đã hơi co rút, nó làm Tạ Loan có chút áy náy.
Anh làm vậy nhưng lại không cho phép đối phương cử động, hình như có chút quá đáng…
Bởi vì chút áy náy này, Tạ Loan suy nghĩ một giây rồi quyết định đưa tay sờ chiếc đuôi bạc nghe lời hoàn toàn không động đậy chút nào kia.
Hiện giờ Tạ Loan đã biết ý nghĩa của việc chạm vào đuôi tộc nặc khắc tư, sờ xong, thấy con ngươi đối phương vẫn còn co rút, Tạ Loan thấp giọng ho khan một tiếng: “Chúng ta về thôi.”bg-ssp-{height:px}
Những lời này rõ ràng là có ý cho qua chuyện, nói xong Tạ Loan đưa hai tay tới, tỏ ý bảo Ya Yi biến về hình thái ấu tể nhảy vào lòng mình.
Mà thấy con nặc khắc tư này thực sự ngoan ngoãn làm theo ý mình, áy náy trong lòng Tạ Loan lại nhiều thêm vài phần.
Ôm con nặc khắc tư trùm áo khoác quay trở về, Tạ Loan thầm nghĩ, chờ đến sinh nhật đối phương, anh sẽ chuẩn bị món quà thực giá trị xem như bồi thường vậy…
Vừa mới ôm con nặc khắc tư trở về căn nhà ở tạm mấy hôm nay, từ xa xa Tạ Loan đã nhìn thấy hắc long bảo bảo đập đập cánh bay lượn trước cửa nhà, hơn nữa còn nhìn dáo dác xung quanh.
Tạ Loan nhớ lúc mình ra cửa ấu long vẫn chưa tỉnh lại, rất có thể bé nghĩ rằng anh đã rời đi.
“Áo Ny.” Thấy hắc long bảo bảo vẫn chưa nhìn thấy mình, Tạ Loan liền chủ động gọi tên bé, đồng thời đặt ấu tể nặc khắc tư lên vai trái.
“À.”
Lập tức từ cửa nhà đập cánh bay vút vào lòng thanh niên, sau khi được Tạ Loan ôm lấy, bé mơi rụt cánh lại, ngoan ngoãn nằm rạp trong lòng anh.
“Tôi nói cậu chỉ đi ra ngoài một hồi, nhưng mà Áo Ny cứ khăng khăng muốn ở ngoài cửa chờ cậu về.” Liếc nhìn ấu tể bay vào lòng thanh niên, Ma Đa chống gậy đi ra.
Vết thương của ấu tể được thanh niên này phụ trách băng bó đổi thuốc, lần đầu tiên ngoại trừ ông có người nguyện ý tiếp cận chăm sóc, thái độ lại rất tỉ mỉ ôn nhu, ấu long tự nhiên muốn thân cận đối phương, chuyện phát triển như vậy Ma Đa cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thực sự đã đợi một hồi.
Tạ Loan gật đầu với ông cụ, sau đó đưa tay xoa cằm ấu long, sau đó được bé cúi đầu cọ cọ lòng bàn tay anh đáp lại.
Dò xét xong tình huống ở hang thí luyện, Tạ Loan đi vào khoảng mười mấy giây, đại khái cảm nhận được phản ứng phụ của nơi này đối với nhân loại.
Chính là lúc bị sinh vật nguyên tố ám kia chạm vào người sẽ có cảm giác cứng ngắc như bị đóng băng, cộng thêm hoàn cảnh trong hang làm nhân loại bình thường cảm thấy lạnh buốt, ngoài ra thì không còn vấn đề gì nữa.
Sau khi trở lại Tạ Loan liền nói chuyện này với ông cụ, anh biểu thị ngày mai mình muốn dẫn Áo Ny tới hang thí luyện.
“Tôi sẽ không cưỡng ép bé tiến vào.” Trong lòng đã có kế hoạch đại khái, Tạ Loan hướng cự long cao tuổi cam kết.
Nghe Tạ Loan nói vậy, điều băn khoăn lớn nhất trong lòng Ma Đa cũng được gạt bỏ, ông gật đầu: “Được rồi.”
Hôm sau, Tạ Loan liền ôm hắc long bảo bảo đi ra cửa, hoàn toàn không nói mình định đi nơi nào, chờ đến khi tới gần hang thí luyện, ấu long trong lòng Tạ Loan mới có phản ứng.
Có chút bất an giật giật cánh rồng, bất quá bởi vì được thanh niên ôm nên phản ứng của bé cũng chỉ vậy mà thôi.
Tạ Loan trấn an vỗ về phần lưng ấu long, thẳng đến khi ôm hắc long bảo bảo đi tới trước cửa hang, Tạ Loan mới đặt ấu long xuống bên cạnh hai vị cự long phụ trách trông coi.
“Áo Ny ở bên ngoài chờ ta, ta đi một chút rồi quay lại.” Ôn hòa nói xong câu đó, không đợi hắc long bảo bảo phản ứng, Tạ Loan đã đứng dậy đi vào hang.
“À?”
Bị nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau khi kịp phản ứng, ấu long mới lập tức ngẩng đầu phát ra tiếng kêu, thế nhưng bóng dáng thanh niên đã dần dần biến mất ở phần cửa hang tối tăm, biến mất khỏi tầm mắt bé.
Biết nơi này là nơi nào, nếu là bình thường, hắc long bảo bảo tuyệt đối sẽ không tới gần nơi này, sinh vật nguyên tố ám hệt như bóng người ở trong hang làm bé rất sợ hãi, chỉ thấy một lần liền không muốn thấy lần thứ hai.
Thế nhưng nghe lời đợi ở bên ngoài một hồi, hắc long ấu tể vẫn không thấy thanh niên từ bên trong đi ra, điều này làm bé bắt đầu nông nóng vung vẫy đuôi.
Thanh niên là nhân loại, mà trong tình huống không trang bị vũ khí thì nhân loại chỉ là sinh vật rất nhỏ yếu.
Cho dù không được học kiến thức này, thế nhưng từ khoảng thời gian tiếp xúc, hắc long bảo bảo dựa vào năng lực của mình cũng có thể cảm nhận được.
“Ông nói xem một nhân loại đang yên đang lành tự nhiên chạy vào cái hang này làm gì, muốn hành xác à?” Lần thứ hai thấy Tạ Loan tiến vào hang thí luyện, một trong hai người canh cửa nhịn không được nói với đồng bạn: “Chốc nữa bị đông thành băng côn thì lại phiền chúng ta chạy vào cứu nữa.”
Bất quá nhắc tới thì người canh giữ như bọn họ kỳ thực cũng không có nghĩa vụ giải cứu, bọn họ chỉ cần thường ngày kiếm tra nơi này, hơn nữa đảm bảo ấu tể tiến vào hang không gặp chuyện ngoài ý muốn là được.
Tiến vào trong hang, Tạ Loan cẩn thận né tránh không để sinh vật nguyên tố ám trong hang chạm vào mình, thế nhưng bởi vì số lượng quá nhiều nên tránh né cỡ nào vẫn vô tình đụng trúng.
Đám sinh vật nguyên tố ám này mặc dù không biết suy nghĩ nhưng chúng sẽ luôn tiến tới gần những vật thể có sinh mạng tiến vào trong hang, Tạ Loan né tránh một lúc, hiện giờ ngày càng có nhiều sinh vật nguyên tố ám tiến tới vây quanh anh.
Thời gian càng lâu thì lại càng khó né tránh, bất quá nếu thực sự không chịu được thì có thể bảo con nặc khắc tư trên vai dùng dị năng không gian đưa anh ra ngoài, Tạ Loan đã sớm chuẩn bị cho tình huống này.
Theo thời gian đưa đẩy, rốt cuộc Tạ Loan bị nhóm sinh vật nguyên tố ám dồn vào một góc, bên cạnh có một khe rỗng đủ cho một người chui qua, cũng không thể xem là tuyệt lộ.
Chờ đám sinh vật này tiếp tục vây tới gần hơn thì sẽ chui qua, Tạ Loan bình tĩnh chờ đợi, thế nhưng lúc đám sinh vật này sắp tiếp cận anh thì một âm thanh vang lên trong hang.
“À….”
Một con hắc long đập cánh vọt tới chỗ thanh niên đang bị đám bóng đen vây quanh, căn cứ theo bản năng chiến đấu của chủng tộc, nó dùng móng trước xé nát địch nhân.
Thế nhưng công kích vật lý bình thường không có tác dụng quá lớn, phát hiện vài lần công kích không có hiểu quả, hắc long bảo bảo đang chiến đấu nhanh chóng phà ra hơi thở rồng, ngọn lửa nóng rực đột nhiên xuất hiện chiếu sáng cả hang động tối tăm.
Mặc dù chỉ là ấu long nhưng tư thái bảo hộ thanh niên phía sau của bé hung mãnh hệt như cự long vậy.