Hình Danh Sư Gia (Nạp Thiếp Ký 3)

chương 230: ức tưởng chi họa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạnh Thiên Sở tiếp đó nói: "Đêm hai hài tử xảy ra chuyện, ngươi quay về nhà làm gì?"

Câu hỏi quá đột nhiên, Miêu Triết có chút chống đỡ không nổi, thân thể rúng động, lùi một bước mới đứng vững. Y không dám nhìn vào mắt Mạnh Thiên Sở, cúi đầu đáp: "Ta... ta không nói... nói dối gì ngươi, hơn nữa hung thủ giết người chẳng phải là đại phu nhân hay sao?"

Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng, nói: "Ngươi còn mặt mũi nói được câu này nữa sao! Lời ta hỏi ngươi còn chưa đáp đó. Ngươi thật cho rằng người không nói thì không ai biết sao? Muốn người ta không biết, trừ phu mình đừng làm! Câu nói của ngươi ngươi ắt biết rõ chứ?"

"Nàng ấy đã thừa nhận rồi a..."

"Lấy lòng đo lòng, người không thể thái quá vô sỉ như vậy!"

Ánh mắt Miêu Triết ngẩn ngơ, thần sắc ảm đạm, làu bàu: "Ta... ta sẽ hậu táng cho nàng ấy, sẽ khiến hậu nhân của Miêu gia biết nàng ấy là đại ân nhân của Miêu gia..."

Mạnh Thiên Sở cười cười: "Ngươi không phải không thể lâu lại hậu nhân cho Miêu gia rồi sao? Làm gì có hậu nhân để mà biết chứ?"

Miêu Triết tuyệt vọng rít lên: "Nữ nhân a...! Xem ra ả cái gì cũng nói cho ngươi biết rồi, ta cho rằng ả sẽ mang bí mật này đến lúc vào quan tài, xem ra nữ nhân sao cũng không tin được!"

"Ngươi sai rồi, bà ta không nói, chẳng ai nói cho ta biết cả."

Miêu Triết cười khổ nhìn Mạnh Thiên Sở: "Không phải là ả nói? Vậy sao ngươi biết được chứ?"

"Rất đơn giản, ta từ cử chỉ hành vi của ngươi mà suy đoán ra."

Miêu Triết kinh ngạc hỏi: "Suy đoán ra?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Đúng vậy. Dùng suy luận để đoán ra. Ngươi có muốn biết ta suy đoán ra như thế nào không?"

Miêu Triết nghe thế ngửa cổ cười mấy tiếng, trong tiếng cười tràn đầy vẻ mừng vì may: "Thì ra là ngươi không có chứng cứ! Ha ha ha, chỉ là đoán thôi! Ta không tin là người có thể dùng cái gọi là suy luận gì đó định tội ta!"

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta tự nhiên có thể định tội ngươi, chỉ là ta cảm thấy có một điều không hiểu, đó là nhị phu nhân sinh con cho người mười mấy năm trước, sao lúc đó ngươi không giết bà ta, lại chờ tới hai đứa nhỏ lớn lên rồi mới ra tay giết chết? Chẳng lẽ lúc đó ngươi không biết thân thể ngươi có bệnh, không thể làm nữ nhân mang thai?"

Miêu Triết có vẻ như rất sợ người khác nói về bệnh của mình, và dù sao đó cũng là điều mất mặt khó nói đối với bất kỳ nam nhân nào, nên y hậm hực đáp: "Ta không có bệnh, ta không có bệnh gì hết!"

"Được, cho dù ngươi không có bệnh, vậy đại phu nhân để trong phòng bà ta nhiều thuốc trị chứng không thể hành phòng của nam nhân nhữ vậy làm gì? Ngươi đừng nói là cho người dưới hoặc là quản gia uống nha. Hơn nữa, nếu như ngươi không có bệnh, vậy hài tử của tứ phu nhân đó ngươi giết làm gì? Đó dù sao cũng là ruột thịt của ngươi mà!"

Miêu Triết phẫn nộ hưa hai tay trên không trung, lớn tiếng nói: "Đó không phải là con ta, đó là dã chủng! Là dã chủng!"

"Ngươi làm sao biết đó không phải là hài tử của ngươi?"

Miêu Triết thống khổ ngồi xổm xuống đất, vùi đầu giữa hai gối, thật lâu sau mới ngẩn lên, nói: "Ta giết Linh nhi không phải vì Nhu nhi và Giác nhi không là hài tử của ta. Sau khi cưới nàng ấy về, thân thể ta không có vấn đề gì. Ta giết nàng ấy là vì nàng ấy biết ta giết hai hài tử, do đó ta không thể không giết nàng ấy."

"Bà ta làm sao biết được ngươi giết hai hài tử?"

Miêu Triết đáp: "Đều trách là do ta hay có tật nói mớ, đêm đó nàng ấy bị ta đánh nặng quá, nói thật ra thì ta làm cho các người xem, sau đó ta hơi hối hận nên đến thăm nàng ấy, sau đó không đi ngủ lại ở đó luôn. Sau đó thì vào ngày Tuyết nhi nói có quỷ đó, nàng ấy biết đại phu nhân sẽ đem đại quyền quản lý cho Tiểu Tiểu, nên nàng ấy đến tìm ta, nói đến chuyện này, bảo ta đi tìm đại phu nhân để nàng ta nắm quyền. Ta tự nhiên không thể, nàng ta liền uy hiếp ta là nếu ta không làm vậy, nàng ấy sẽ đem chân tướng nói cho các người. CHo nên, ta mới đành làm theo hạ sách này."

"Như vậy là nói thân thể của ngươi không tốt là chỉ gần đây thôi?"

Miêu Triết gật đầu, đáp: 'Chỉ sau khi cưới Tiểu Tiểu về được một tháng, ta bị bệnh nặng, sau đó phát hiện bản thân có bệnh xuất tinh sớm, liền lén nhờ Tỏa nhi hốt thuốc cho ta. Kỳ thật Tỏa nhi biết Tuyết nhi thân thể không tốt, cũng không muốn nàng ấy sớm sinh hài tử, nói là điều dưỡng một đoạn thời gian rồi hẳn hay. Thật không ngờ ta bị sự tình như vậy. Tuyết nhi là người cùng quê nàng ấy, do đó hi vọng Tuyết nhi sinh con cho ta, ta cũng nói cho ngươi hay rồi, bản thân nàng ấy không thể sinh dục."

"Vậy sau đó Tuyết nhi chẳng phải là sinh cho ngươi rồi sao? Vậy thân thể của ngươi xem ra không có vấn đề gì a."

Miêu Triết nói: "Ta lúc đó thấy Tuyết nhi sinh cho ta một đôi song thai, ta rất vui, cũng tự cho là mình không có sao, thật không ngờ là ta sai, hai hài tử đó không phải là của ta."

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Người bằng vào cái gì mà nói hai hài tử đó không phải là con ngươi?"

Miêu Triết đáp: "Nếu ta bình thường thì sao Tiểu Tiểu không thể mang thai? Ta đã xem cho nàng ấy rồi, thân thể nàng ấy rất tốt, sao không mang thai được chứ? Ta dám khẳng định, tràng đại bệnh đó không những khiến ta bị xuất tinh sớm, mà còn... mà còn mất đi năng lực sinh dục nữa..."

Mạnh Thiên Sở nghe thế đầu chợt to ra, hỏi: "Người chỉ bằng cái đó mà cho rằng hài tử của Tuyết nhi không phải là con ngươi?"

Miêu Triết đáp: "Lúc đó ta xác thật không nghĩ đến mặt này, sau nữa có một lần ta với Tiểu Tiểu nói về chuyện đó, liền hỏi nàng ấy vì sao lâu vậy mà không có động tĩnh gì. Lúc đó nàng ta đùa với ta rằng, nàng ấy chẳng có vấn đề gì, còn nói là ta đã kiểm tra qua rồi, nếu như không có mang, thì chẳng phải là nàng ấy sai, mà có thể là ta không ổn. Lúc đó ta rất bực, nàng ấy vội xin lỗi ta, nói chỉ là nói chơi, rằng Tuyết nhi đều có thể sinh con cho ta, xem ra ta không có vấn đề gì."

Mạnh Thiên Sở nghe có liên quan đến tam phu nhân, liền hỏi: "Vậy chỉ vì một câu nói chơi của tam phu nhân mà ngươi cho là thật?"

Miêu Triết hỏi lại: "Chẳng phải hay sao? Sau đó ta kiên trì uống thuốc, Tiểu Tiểu vẫn chẳng có phản ứng gì, còn Tuyết nhi? Nàng ấy đẹp, trẻ như vậy, ta càng nghĩ càng thấy có vấn đề, càng nghĩ càng thấy không ổn, cho nên..."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ngươi vì sao đợi đến khi hài tử sinh ra cả tuổi rồi mới động thủ?"

Miêu Triết đáp: "Ta nhất mực không thể khẳng định, nhưng tháng rồi thầy của Giác nhi đến nhà làm khách, nhìn thấy Tuyết nhi là muốn chảy nước dãi, ta nhìn mà thấy phát hận. Lúc đó ta không biểu hiện ra, dù gì Tuyết nhi đẹp, người ta nhìn ngươi đâu có quyền phát bực chứ. Sau đó, khi ăn cơm nha hoàn ẵm hài tử tới, tiên sinh nói một câu khiến ta tức muốn đứt hơi."

Mạnh Thiên Sở biết Miêu Triết đề cập đến Thư Khang, liền hỏi: "Tiên sinh đó nói gì mà khiến ngươi tức bực như vậy?"

Lời của Miêu Triết vừa rồi có phần run như vẫn còn giận, xem ra câu nói của Thư Khang trúng ngay đích, trực tiếp làm động tới chỗ yếu hại của Miêu Triết.

Miêu Triết trả lời: "Hắn nhìn hai hài tử, nói hai đứa tuy trông rất xinh xắn, nhưng không như Giác nhi chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra là con ta."

Mạnh Thiên Sở bây giờ đã hiểu, xem ra trước đó hắn đã đánh giá thấp cô nàng Tiểu Tiểu đó. Trước đó ả còn giả vờ vô tư cho hắn biết là không biết lão gia uống thuốc gì, hiện giờ xem ra cô nàng chẳng những là biết, mà còn rõ hơn ai hết. Mạnh Thiên Sở bấy giờ cũng rõ, trước đó hắn hỏi Tiểu Tiểu chừng nào rời khỏi Miêu gia, Tiểu Tiểu đã trả lời một câu có ý nghĩa sâu xa như vậy.

Hắn nhìn Miêu Triết ngồi rũ dưới đất, bảo: "Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi trước một chút, ta còn có chuyện rời khỏi đây, lát nữa sẽ tìm ngươi."

Miêu Triết nói ỉu xìu: "Hiện giờ ngươi thả họ về nhà đi thôi, nói cho Tỏa nhi biết trước đây ta không phải là nam nhi, để nàng ấy chịu tội thay, ta thật tế là đáng chết."

Mạnh Thiên Sở đáp: "Chờ ngươi gặp bà ta rồi tự nói đi." Nói xong, hắn cùng Chu Hạo li khai.

Đi ngang qua phòng giam của tam phu nhân, ả thấy hắn không có ý dừng lại, liền gọi giật giọng. Mạnh Thiên Sở đành từ từ dừng lại, lặng im không nói.

Tam phu nhân hỏi: "Thế nào hả? Gặp tứ phu nhân có thu hoạch gì không?"

Mạnh Thiên Sở nhìn tam phu nhân, cười nói: "Ta còn chưa có thời gian đến chỗ đó, nếu như đã tìm thấy hung thủ, ta chuẩn bị thả các người, lát nữa ngục tốt sẽ đến thả các người về."

Tam phu nhân nghe thế, hỏi ngay: "Ý của ngài là định tội thế thật à?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Người ta nếu đã nhận tội rồi, hơn nữa ta hiện giờ không tìm ra hung thủ nào khác, cứ định như vậy thôi." NÓi xong, hắn giả vờ định bỏ đi.

Quả nhiên, tam phu nhân gấp rút lên, nói: "Rõ ràng hung thủ chân chính không phải là đại phu nhân, ngài bắt lầm người rồi, ngài không phải để hung thủ chân chính tiêu diêu ngoài vòng pháp luật chứ hả?"

Mạnh Thiên Sở quay đầu lại, học theo cách nói của Tiểu Tiểu, tủm tỉm cười hỏi: "Hung thủ chân chính?"

Tam phu nhân vội đáp: "Đúng a, hung thủ thật sự."

"Vậy cô cho ta biết ai là hung thủ chân chính, ta tra không ra, nếu cô không cho ta biết, ta không có cách nào chu toàn chuyện này, đành phải thả hung thủ chân chính đi thôi, dù không muốn."

Tam phu nhân xoáy tròn ánh mắt, mím môi cười, nói: "Làm gì có chuyện ta dạy hình danh sư gia tra án chứ. Hơn nữa, ta chỉ là đoán thôi, cảm thấy xem ra còn chưa bắt được hung thủ chân chính."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio