Hình Danh Sư Gia (Nạp Thiếp Ký 3)

chương 231: phóng thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạnh Thiên Sở nhìn ả hồ li giảo hoạt trước mắt, không nói gì. Thật ra dù hắn không quay đầu cũng biết tam phu nhân lúc này có biểu tình và tâm lí như thế nào.

Rời xe phòng giam một chút, Chu Hạo khẽ hỏi: "Tam phu nhân này sao lại muốn thiếu gia bắt Miêu Triết mà bản thân không chịu nói thẳng ra vậy?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Nếu ả nói ra, thì cái đuôi hồ li đã lộ ra rồi."

Đang nói chuyện, ngục tốt bước lại thưa: "Sư gia, có một người tên là Thư Khang xin gặp ngài, đã chờ rất lâu rồi."

Mạnh Thiên Sở nghe thế cả mừng, hỏi: "Đến luôn rồi à? Tốt, là điều hay, dẫn y vào đi, mang đến phòng khách, ta sẽ đến ngay."

Mạnh Thiên Sở nói chuyện với Thư Khang trong phòng khách một chút thì Thư Khang rời khỏi.

Mạnh Thiên Sở đi qua lại trong vườn một hồi, bọn Chu Hạo ở bên cạnh quan sát hắn, biết hắn nhất định là đang suy gẫm, cho nên không ai làm phiền. Cứ như thế, đại khái đi qua lại chừng tàn một nén nhang, hắn dừng lại, mắt lộ ra vẻ hưng phấn, hai tay vỗ vào nhau nói: "Cứ làm như vậy!"

Tam phu nhân lúc này cũng đi qua lại trong phòng giam, thấy hai ngục tốt đi qua liền gọi lại, thái độ hòa hoãn hỏi: "Vừa rồi nghe nói sư gia định thả chúng ta ra, có thể hỏi hai vị đại gia là chừng nào chúng ta có thể đi?"

Một trong hai ngục tốt liếc xéo tam phu nhân, giọng nói nhát gừng: "Không biết." Sau đó hai người bỏ đi thẳng.

Tam phu nhân nhìn bóng lưng dần khuất của họ, ủ rũ dùng tay gõ nhẹ vào thanh chắn của phòng giam. Lúc này, Vương Dịch từ xa đi tới, tam phu nhân nhìn thấy liền lớn tiếng ogị lại. Kỳ thật thì Vương Dịch cũng định đi tìm ả, thấy ả gọi mình, liền đi ngay lại, muốn nghe xem ả định nói gì trước.

Tam phu nhân hỏi: "Vừa rồi chẳng phải là định thả chúng tôi sao? Sao còn chưa thả nữa? Phòng giam này quá ẩm thấp, tôi sợ tứ phu nhân có thân thể yếu ớt và lão gia chúng tôi chịu không nổi."

Vương Dịch cười thầm, nhìn dáng vẻ sốt ruột của tam phu nhân, chẳng nhận ra điểm gì là giả vờ cả.

Vương Dịch đáp: "Sư gia nói rồi, lời vừa rồi của cô cũng có chút lý, tuy không biết hung thủ chân chính là ai, nhưng mà sư gia nhận thấy không phải là đại phu nhân, do đó các người tạm thời ở đây thêm một thời gian nữa, chừng nào để cho các người tư do thì chúng ta tự nhiên sẽ đến thả các người thôi."

Tam phu nhân nghe thế à một tiếng, Vương Dịch quay người định đi, ả liền cười hi hi nói: "Có thể giúp dùm không, tôi muốn gặp Tuyết nhi, người khác đều khỏe, tôi không cần lo, chỉ có muội ấy là tôi cả ngày không gặp rồi, tôi lo lắm."

Vương Dịch nhìn nhìn tam phu nhân, đáp: "Để ta đi hỏi sư gia trước."

Tam phu nhân vội nói: "Ngài dù gì cũng là bộ đầu, có điểm này sao lại phiền tới sư gia chứ? Ngài đồng ý cũng vậy thôi mà?"

Vương Dịch nghĩ thầm: ta tuy không thông minh như ngươi, nhưng cùng đừng coi Vương Dịch ta là thằng ngốc chứ. Ta còn không biết mục đích của ngươi muốn gặp tứ phu nhân là gì sao?

Vương Dịch cố ý làm ra vẻ rất hài lòng với lời nói của tam phu nhân. Ả thấy vậy liền nói: "Kỳ thật tôi rất kính phục người như Vương bộ đầu, ngài anh hùng hiệp nghĩa, là nam nhân trong nam nhân."

Vương Dịch giả vờ khiếm tốn xua tay, nói: "Được rồi, ta làm gì tốt như tam phu nhân nói vậy, chỉ có điều tứ phu nhân tối qua ho một đêm, mới vừa ngủ xong, chờ cô ta tỉnh ta sẽ tới gọi cô."

Tam phu nhân nghe Vương Dịch nói thế, gật đầu hài lòng, lên tiếng: "Vậy thì ngài cứ đi lo chuyện của ngài, Tiểu Tiểu không quấy rầy nữa."

Vương Dịch kỳ thật đến với mục đích là báo ả tạm thời không thể đi, không ngờ ả lại chủ động hỏi điều đó, cho nên thuận nước đẩy thuyền nói luôn.

Y lại đến phòng của tứ phu nhân, Mạnh Thiên Sở và mọi người đều có ở đó. Tả Giai Âm mang theo thuốc đã sắc sẵn đến cho tứ phu nhân. Mọi người ở trong phòng nói chuyện. Tứ phu nhân dù gì cũng đã uống thuốc có hại một thời gian dài, uống thuốc của Tả Giai Âm mới có hai lần, cho nên chỉ hồi phụ được một chút, ngồi trên giường nói chuyện với mọi người.

Vương Dịch ra hiệu Mạnh Thiên Sở ra ngoài nói chuyện, sau đó đem chuyện tam phu nhân muốn gặp tứ phu nhân báo cho hắn hay.

Sau khi nói xong, Mạnh Thiên Sở và Vương Dịch cùng nhìn nhau cười lớn, Tả Giai Âm nghe vậy đi ra thấy hai người đàn ông đứng đó có vẻ tâm đắc như vậy, cảm thấy từ khi phu quân mình tiếp nhận án mạng này tới giờ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cao hứng như vậy.

Tả Giai Âm bước đến cạnh họ, nói: "Vừa rồi nghe Huýnh Tuyết nói án của mọi người có tiến triển, có phải là vì thế mà cao hứng không?"

Mạnh Thiên Sở thu nụ cười, nói: "Ta nghĩ ắt vậy, hi vọng tối nay có thể về nhà ngủ ngon một giấc rồi."

Tả Giai Âm nghe hắn nói thế, cũng mừng cho cả nhà, hỏi: "Hay là tối nay mọi người cùng đến ăn cơm đi, đã lâu không thấy chàng cao hứng như vậy. Hơn nữa, mọi người phụ chàng cực khổ lâu như vậy, cũng cói như có chút công lao, chàng nghĩ sao?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Cái đó tự nhiên tốt quá rồi, chúng ta chia nhau hành động, nàng về nhà chuẩn bị cơm rượu thật ngon cho chúng ta, chúng ta hiện giờ đi làm đây."

Vương Dịch mỉm cười cảm tạ Tả Giai Âm, sau đó cùng Mạnh Thiên Sở đến các phòng giam.

Sau khi ăn trưa, Vương Dịch đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng giam của tam phu nhân, nhìn thầy trên bàn còn để thức ăn, biết là ả chưa ăn chút gì. À ta an tĩnh ngồi trên ghế, tư thế rất đoan chính, hai tay đặt trên hai đùi, mắt nhìn lên tường phía trước mặt, mặt không có chút biểu hiện gì, không đoán ra là ả đang nghĩ gì.

Vương Dịch ho khan một tiếng. Tam phu nhân nghe tiếng động, quay đầu lại, nhận ra y, trên mặt cuối cùng cũng có chút biểu hiện, đó là nụ cười mỉm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đó là nụ cười ngoài da động đậy mà thịt chẳng cười.

Tam phu nhân bước đến trước mặt Vương Dịch, nói: "Tuyết nhi ngủ giấc này xem ra là rất ngon a."

Vương Dịch đáp: "Kỳ thật cô ta đã sớm tỉnh rồi, không đi gọi cô là nhân vì cô ta nói không muốn gặp cô, cộng thêm gần đây sức khỏe cô ta càng lúc càng không ổn, nói năng khó khăn, cho nên không gọi cô."

Tam phu nhân ra vẻ rất cả kinh, hỏi: "Sao lại không muốn gặp tôi?"

Vương Dịch ngẫm nghĩ, đáp: "Đại khái là sợ cô nhìn thấy bộ dạng cô ta hiện tại sẽ đau lòng, cho nên không để cô gặp là hơn, dù sao cũng đều là tỷ muội tốt của nhau."

Tam phu nhân nghe thế làm ra vẻ rất đau lòng, dùng khăn tay lau khóe mắt, hỏi: "Muội ấy đến hai ngày rồi, có phải là nhất mực không uống thuốc không? Muội ấy không thể ngừng uống thuốc được đâu."

Vương Dịch vội gật đầu, đáp: "Ta và tam phu nhân cùng nghĩ giống nhau, xem ra hai ngày nay sư gia vì chuyện tra ra hung thủ mà quên mất tứ phu nhân. Rốt cuộc là tam phu nhân có lòng rồi, vậy làm sao bây giờ đây? Hay là cô cho ta biết, thuốc tứ phu nhân để ở đâu để ta đi lấy."

Tam phu nhân ngẫm nghĩ, đáp: "Có câu này tôi không biết có nên nói không, nhưng vì sức khỏe của tứ phu nhân, tôi không sợ kỵ húy gì hết, nàng ta uống thuốc tuy nhất mực do đại phu nhân phối chế, nhưng tôi nghĩ người thường không thể tìm được chỗ đại phu nhân đặt ở đâu đâu. Nếu mà ngài tin tôi, hãy để tôi về lấy cho."

Vương Dịch nghe thế cao hứng nói: "Kỳ thật ta cũng đang có ý đó, không nói ra là sợ cô nghĩ này nọ, ta làm sao lại không tin cô chứ? Hơn nữa tất cả chúng ta đều không có ý tứ này."

Tam phu nhân nghe thế, hỏi: "Ý của ngài là Mạnh sư gia cũng nghĩ thế?"

"Cái đó tự nhiên, sư gia vừa nói cho ta, rằng không để cho các người đi có thể sẽ khiến cô trách, do đó sư gia không đến, e sẽ nhìn thấy vẻ thất vọng của cô."

Tam phu nhân mỉm cười, nói: "Làm gì có chuyện đó? Vậy chúng ta chừng nào đi?"

Vương Dịch đáp: "Ta đi chuẩn bị xe ngựa, sau đó đến tiếp cô, chỉ là phải đưa cô đi cửa sau, vì những người khác đều bị giam ở đây, nếu để họ nhìn thấy cô đi, e rằng sẽ um sùm cả lên."

Tam phu nhân nói: "Đúng là Vương bộ đầu thật chu đáo, tôi ở đây đợi ngài vậy."

Xe ngựa đưa tam phu nhân đến cửa lớn Miêu gia. Cửa lớn đóng chặt, hai ngày nay không người nên đóng tuyết rất dày, trên mặt tuyết thỉnh thoảng thấy dấu chân chó hoặc dấu gì đó, thậm chí có hai con chim ăn thịt thấy người đến vội bay lên tường, đứng xa xa nhìn không chịu rời đi.

Tam phu nhân bước xuống xe, một làn gió lạnh thổi tốc vào mặt, ả không khỏi rùn mình. Người đánh xe thấy ả đã xuống xe vội đưa xe đi thẳng, toàn bộ con đường chỉ còn lại mình ả đứng đó. Ả ngẩn đầu nhìn bầu trời mông lung, tuyết lại bắt đầu đổ, đậu bám đây đó lên tóc lên trán của ả.

"Tiểu Tiểu". Một giọng nói khiến ả giật mình như tỉnh lại từ trong mộng. Theo hướng âm thanh, ả nhìn thấy một người đứng ở góc tường. Ả cười, đưa tay ngoắc. Người đó chạy lại trên tuyết, lảo đảo chạy đến cạnh ả, suýt té xuống, khiến ả phải nhanh tay chụp lấy.

Tam phu nhân nhìn vào mắt người đó, dáng vẻ rất kinh động: "Huynh sao lại đến đây?" Người đến chẳng phải ai khác, chính là Thư Khang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio