Lâm Hiểu Ninh vốn dĩ không tức giận.
Bây giờ lại nghe thấy Lâm Hữu Kỳ thành khẩn xin lỗi, còn muốn đền bút cho mình, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy nhiên, vì đang ở trong giờ học nên Lâm Hiểu Ninh đương nhiên không dám cười, cũng không dám nói nhiều lời.
Đối với lời xin lỗi của Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh chỉ có thể gật đầu, đáp lại qua loa rằng: “Không sao.” rồi tiếp tục nhìn lên bảng nghe giảng.
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh có vẻ lạnh nhạt thì lại nghĩ rằng cô vẫn còn giận mình.
Vì thế, suốt cả tiết học anh chỉ biết ngồi nghĩ cách làm cho Lâm Hiểu Ninh vui.
Đến giờ ra chơi.
Lâm Hữu Kỳ định tiếp tục xin lỗi Lâm Hiểu Ninh thì Ngô Hải Mộng lại dẫn theo mấy bạn nữ đến nói chuyện với cô.
Mặc dù giờ ra chơi trước, mấy cô bạn này đã bị Lâm Hữu Kỳ dọa sợ nhưng vẫn rất nhiệt tình đến tìm Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh lại lo rằng mấy cô bạn này sẽ lỡ lời làm Lâm Hữu Kỳ nổi nóng nên liền rủ họ ra ngoài nói chuyện.
Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh rời đi, bỏ anh bơ vơ ngồi trong lớp học thì sự hoang mang trong lòng anh đã lên đến đỉnh điểm.
Anh muốn đuổi theo cô, nhưng lại sợ làm phiền tới cuộc trò chuyện giữa cô và mấy bạn nữ nên đành thôi.
Anh nghĩ đợi đến giờ vào lớp rồi nói chuyện với cô cũng được.
Ai ngờ, đến lúc chuông vào lớp vang lên được khoảng nửa phút, Lâm Hiểu Ninh và mấy bạn nữ mới về đến cửa lớp.
Đến lúc Lâm Hiểu Ninh về đến chỗ ngồi thì giáo viên cũng đã vào lớp nên Lâm Hữu Kỳ chẳng kịp nói được một lời nào với cô.
Trong tiết học, Lâm Hữu Kỳ nhân lúc giáo viên không chú ý mà bắt chuyện với cô.
Kết quả, cô lại nhíu mày, sau đó nói với anh: “Đang trong giờ học, đừng nói chuyện riêng.”
Lâm Hữu Kỳ bị nhắc nhở thì cũng không dám nói thêm gì nữa.
Anh lại ôm hy vọng đến giờ ra chơi để xin lỗi Lâm Hiểu Ninh.
Thế nhưng, mấy bạn nữ lại đến tìm cô.
Sau đó, cô lại cùng các bạn nữ ra ngoài nói chuyện rồi đến lúc vào lớp mới trở về.
Mà cô vừa vào lớp thì giáo viên cũng tới.
Vì thế, Lâm Hữu Kỳ lại chẳng thể nói được lời nào với cô.
Đến giờ ra chơi tiếp theo.
Mấy bạn nữ lại đến rồi kéo Lâm Hiểu Ninh ra ngoài.
Lâm Hữu Kỳ thật sự không nhịn nổi nữa.
Anh muốn giữ Lâm Hiểu Ninh lại.
Thế nhưng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Hiểu Ninh khi đi chung với mấy cô bạn, Lâm Hữu Kỳ lại không có can đảm để giữ cô lại.
Anh sợ rằng nếu mình giữ cô, cô sẽ cảm thấy phiền phức, cảm thấy ghét anh.
Lại nghĩ đến khi ở cạnh mấy cô bạn kia, Lâm Hiểu Ninh trông rất vui vẻ, Lâm Hữu Kỳ liền lo sợ: Có khi nào từ nay trở đi… Lâm Hiểu Ninh sẽ bỏ mặc mình để đi chơi với mấy người bạn đó không?
Lâm Hữu Kỳ càng nghĩ lại càng sợ.
Anh cảm thấy bây giờ Lâm Hiểu Ninh đang giận anh, vì thế khả năng cô định bỏ mặc anh là rất cao.
Lại nhớ đến lý do Lâm Hiểu Ninh giận anh là vì anh đã vứt cây bút mà Lương Hiên đưa cho cô, Lâm Hữu Kỳ liền bắt đầu bừng bừng lửa giận.
Anh siết chặt nắm đấm, đưa mắt tìm kiếm Lương Hiên trong lớp học, muốn đến đánh cho Lương Hiên một trận.
Tuy nhiên, nghĩ đến Lâm Hiểu Ninh bây giờ đã chuyển đến lớp mình, Lâm Hữu Kỳ sợ rằng nếu mình đánh Lương Hiên, Lâm Hiểu Ninh sẽ biết.
Vì thế, anh đành nhịn, tạm tha cho Lương Hiên lần này.
Trong lúc đó.
Lâm Hiểu Ninh đang vui vẻ nói chuyện cùng mấy bạn nữ.
Bỗng nhiên, một bạn nữ hỏi cô: “Hiểu Ninh, cậu đã đọc tiểu thuyết [Tôi thích nam phụ] chưa?”
Lâm Hiểu Ninh đáp: “Chưa.” Mấy bạn nữ liền tỏ vẻ không thể tin nổi mà hỏi: “Cậu chưa đọc tiểu thuyết đó sao? Tiểu thuyết đó dạo này đang nổi lắm đấy!”
Lâm Hiểu Ninh từ khi xuyên tới đây chỉ chú tâm vào học tập chứ chưa có thời gian đọc truyện hay xem phim.
Thấy mấy bạn nữ nói bộ tiểu thuyết [Tôi thích nam phụ] kia nổi tiếng, Lâm Hiểu Ninh liền hỏi: “Cốt truyện của bộ tiểu thuyết đó như thế nào vậy?”
Cô bạn Ngô Hải Mộng nhanh nhảu trả lời: “[Tôi thích nam phụ] là một bộ tiểu thuyết thể loại xuyên sách, kể về cô gái tên Tô Huệ Hoa sau khi gặp tai nạn thì xuyên sách, trở thành nữ chính trong một bộ tiểu thuyết.
Tuy nhiên, sau khi xuyên sách, nữ chính không yêu nam chính mà lại yêu nam phụ.
Vì thế nên tên của bộ tiểu thuyết này mới là [Tôi thích nam phụ]”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây đơ người.
Gặp tai nạn rồi xuyên sách.
Trở thành nữ chính.
Không yêu nam chính mà lại yêu nam phụ.
Trời ạ!
Lâm Hiểu Ninh gào thét trong lòng: Sao nữ chính Tô Huệ Hoa này giống mình vậy?
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ tới đây thì lại giật mình.
Cô vừa có suy nghĩ là mình và Tô Huệ Hoa giống nhau.
Mà Tô Huệ Hoa không yêu nam chính mà lại yêu nam phụ.
Vậy cô nghĩ mình và cô ấy giống nhau chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc cô đang tự thừa nhận rằng mình cũng yêu nam phụ rồi hay sao?
Lâm Hiểu Ninh nhận ra điều này thì liền vội vàng tự trấn an bản thân.
Cô thừa nhận là cô có chút thích Lâm Hữu Kỳ, nhưng nếu nói là yêu thì chưa phải.
Hơn nữa, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy có thể là bản thân chưa yêu đương bao giờ, bây giờ đột nhiên lại gặp được người tốt như Lâm Hữu Kỳ nên mới cảm nắng một chút thôi.
Đợi một thời gian nữa chắc cô sẽ hết rung động với anh rồi.
Lâm Hiểu Ninh nghĩ như vậy thì cảm thấy nhẹ lòng hẳn.
Nhưng lúc này, Ngô Hải Mộng lại thở dài rồi nói: “Tác giả của [Tôi thích nam phụ] thật là quá đáng!”
Mấy cô bạn nghe vậy thì gật đầu, ủng hộ: “Đúng đó!”
Lâm Hiểu Ninh thấy kỳ lạ nên liền hỏi: “Sao mấy cậu lại nói tác giả quá đáng vậy?”
Ngô Hải Mộng liền đáp: ‘Hôm qua, tác giả đã đăng một bài viết lên tài khoản mạng xã hội.
Tác giả viết rằng sắp tới, nữ chính Tô Huệ Hoa sẽ phải trả giá?”
“Trả giá?” Lâm Hiểu Ninh ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là nữ chính làm chuyện gì xấu nên phải trả giá sao?”
Ngô Hải Mộng lắc đầu, đáp: “Nữ chính không làm chuyện gì xấu.
Nhưng tác giả nói rằng vì cô ấy đi ngược lại nguyên tác, không yêu nam chính mà lại yêu nam phụ nên bắt buộc phải trả giá.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì ngẩn người.
Không yêu nam chính mà yêu nam phụ nên phải trả giá?
Mấy cô bạn đứng bên cạnh lúc này cũng bất bình lên tiếng: “Yêu nam phụ thì sao chứ? Tác giả đúng là ác quá mà! Mấy hôm trước mình còn khen tác giả viết truyện ngọt, vậy mà đùng cái hôm qua tác giả lại báo tin rằng truyện sắp ngược.”
“Tác giả đúng là ác ghê! Còn bảo nữ chính phải trả giá ư? Đi theo tình yêu thì có gì mà phải trả giá chứ? Thương nữ chính.”
“Thương nữ chính thật! May mà tác giả nói rằng truyện sẽ kết đẹp, nữ chính và nam phụ nguyên tác sẽ về với nhau.
Nếu không, tớ nhất định sẽ đốt nhà tác giả.”
“Đúng đó! Nhưng mà không biết là tác giả định làm gì với nữ chính nhỉ? Không phải cho cô ấy mắc bệnh nan y hay là gì chứ?”
“Chắc không phải đâu.
Mắc bệnh nam y thì làm sao mà kết HE được.”
“Ừ nhỉ… Vậy thì…”
Mấy cô bạn xôn xao bàn luận về tình tiết của tiểu thuyết.
Lâm Hiểu Ninh đứng nghe nhưng lại chẳng thể nào tập trung nghe nổi.
Lúc này, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác lo lắng khó tả.
Đến lúc tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Lâm Hiểu Ninh vội vàng đè ép cảm giác lo lắng đó xuống rồi bước vào lớp.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ, cảm giác lo lắng đó lại vùng dậy, khiến cho Lâm Hiểu Ninh bắt đầu cảm thấy có chút sợ sệt.
Lỡ như… Mình sẽ giống như Tô Huệ Hoa thì sao?
Không thích nam chính mà lại thích nam phụ, đi ngược lại với nguyên tác rồi bị trừng phạt.
Lâm Hiểu Ninh càng nghĩ thì lại càng cảm thấy lo sợ.
Trong suốt tiết học, cảm giác lo sợ cứ thỉnh thoảng lại quấy nhiễu cô.
Lâm Hữu Kỳ ở bên cạnh cảm thấy dường như Lâm Hiểu Ninh có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên anh chỉ nghĩ là cô vẫn còn giận mình nên thái độ mới khác lạ như vậy.
Đến giờ ăn trưa.
Tiếng chuông trường vừa vang lên, mấy bạn học nữ đã xuống dưới bàn cuối gặp Lâm Ninh.
“Hiểu Ninh, chúng mình đi ăn trưa với nhau nhé!”
Lâm Hữu Kỳ vốn dĩ muốn nhân lúc ăn trưa cùng Lâm Hiểu Ninh để xin lỗi cô.
Vậy mà bây giờ mấy bạn nữ lại muốn mời cô đi ăn ư?
Lâm Hữu Kỳ tức giận, lớn tiếng: “Giờ ra chơi nào mấy người cũng đến tìm Lâm Hiểu Ninh còn chưa đủ à? Tôi đã nhịn mấy người trong mấy giờ ra chơi liền rồi, vậy mà bây giờ đến giờ ăn mà mấy người vẫn đến tìm cậu ấy.
Có phải mấy người đang cố ý chọc tôi tức điên lên đúng không?”
Mấy cô bạn nghe vậy thì sợ run người.
Chỉ có Ngô Hải Mộng là vừa sợ vừa thấy thích, trong lòng không ngừng la hét: A!!! Lâm Hữu Kỳ đang ghen đúng không? Trời ạ! Cậu ấy đang muốn độc chiếm Lâm Hiểu Ninh! Ngầu quá!