Lâm Hiểu Ninh nghe thấy thầy giáo bảo mình xuống ngồi cạnh Lâm Hữu Kỳ thì tươi cười đáp: “Vâng ạ.” rồi đi xuống phía cuối lớp
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh đang đi đến gần thì vội thu ánh mắt hung hãn của mình lại.
Sau đó, anh rất ga lăng mà kéo ghế cho Lâm Hiểu Ninh ngồi.
Lâm Hiểu Ninh hơi bất ngờ trước hành động này của Lâm Hữu Kỳ.
Nhưng còn bất ngờ hơn là khi cô vừa ngồi xuống ghế, Lâm Hữu Kỳ liền kéo ghế của mình lại gần ghế của cô.
Lâm Hiểu Ninh thấy hơi hoang mang, liền đưa mắt nhìn quanh lớp.
Thấy các bạn học sinh đều nhìn lên trên bảng, không chú ý đến mình và Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiết học bắt đầu.
Thầy chủ nhiệm ở trên bục giảng giảng bài, Lâm Hiểu Ninh ngồi bên dưới nhìn thầy, còn Lâm Hữu Kỳ thì nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh dù đã nắm rõ kiến thức trên bảng nhưng vẫn chăm chú lắng nghe nên không biết rằng Lâm Hữu Kỳ đang nhìn mình.
Còn Lâm Hữu Kỳ càng nhìn Lâm Hiểu Ninh thì lại càng say sưa.
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng đã nhìn thấy cảnh Lâm Hữu Kỳ ngắm nhìn Lâm Hiểu Ninh từ vữa nãy.
Nhưng thầy không nhắc anh mà đợi anh chủ động dừng việc nhìn ngắm cô em gái của mình lại.
Tuy nhiên, thầy đợi mãi mà Lâm Hữu Kỳ vẫn còn nhìn Lâm Hiểu Ninh không rời.
Nếu không phải Lâm Hiểu Ninh là em gái của Lâm Hữu Kỳ, thầy nhất định đã tưởng rằng anh đang thích thầm cô bạn cùng bàn của mình rồi.
Một lúc sau.
Thấy ánh mắt Lâm Hữu Kỳ vẫn còn dính chặt trên người Lâm Hiểu Ninh, thầy chủ nhiệm thật sự không chịu nổi nữa.
Nhưng vì Lâm Hữu Kỳ học tốt, hành động nhìn ngắm Lâm Hiểu Ninh của anh cũng không làm ảnh hưởng tới các bạn học khác nên thầy chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lâm Hữu Kỳ, chú ý nhìn lên bảng đi em.”
Lâm Hiểu Ninh vừa thấy thầy nhắc đến tên Lâm Hữu Kỳ thì quay lại nhìn anh.
Không ngờ, cô lại thấy anh đang nhìn mình chằm chằm.
Còn Hữu Kỳ bị thầy nhắc nhở thì mới ý thức được hành động của mình quá lộ liễu.
Lại thấy Lâm Hiểu Ninh quay lại nhìn mình, anh liền ngại ngùng quay đầu nhìn lên bảng.
Thầy chủ nhiệm suy nghĩ một lát rồi lại nhắc nhở: “Lâm Hữu Kỳ, nếu em không chú ý lên bảng thì thầy sẽ đổi chỗ ngồi đấy.” Ý của thầy là nếu Lâm Hữu Kỳ không chú ý học hành, thầy sẽ đổi chỗ, không cho Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ ngồi cạnh nhau nữa.
Lâm Hữu Kỳ biết ý nên liền gật đầu, nói: “Vâng.
Từ nay em sẽ chú ý.”
Thầy giáo nghe vậy thì mới tiếp tục giảng bài.
Đến giờ ra chơi.
Rất nhiều bạn nữ chạy xuống chỗ của Lâm Hiểu Ninh để làm quen.
Mà người dẫn đầu nhóm bạn nữ đến gặp Lâm Hiểu Ninh chính là Ngô Hải Mộng.
Lâm Hữu Kỳ vốn đợi giờ ra chơi đến để cùng Lâm Hiểu Ninh đọc sách.
Vậy mà các bạn nữ lại đi đến rồi vây quanh Lâm Hiểu Ninh nên anh đương nhiên không vui.
Tuy nhiên, Lâm Tuấn Trì đã từng dặn anh rằng nên cho Lâm Hiểu Ninh có không gian riêng, không nên lúc nào cũng dính lấy cô mà nên để cô có thời gian trò chuyện với những người bạn khác thì cô mới thấy thoải mái.
Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ dù không vui khi Lâm Hiểu Ninh nói chuyện cùng người khác nhưng vẫn không làm phiền cô mà chỉ im lặng ở bên cạnh cô, nhìn cô nói chuyện với các bạn học.
Nhưng bỗng nhiên, một bạn nữ lại nói với Lâm Hiểu Ninh: “Cậu thi được hạng hai, còn Lâm Hữu Kỳ thì thi được hạng nhất.
Hai người đúng là anh em có khác, đều học giỏi như nhau.” Bạn học nữ đó nhiệt tình khen Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ.
Không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe xong thì liền nổi giận, lớn tiếng: “Chúng tôi không phải anh em!”
Mấy bạn học sinh giật mình, liền quay lại nhìn Lâm Hữu Kỳ bằng ánh mắt sợ sệt.
Lâm Hữu Kỳ lại hung dữ nói: “Cái gì mà anh em đều học giỏi như nhau? Tôi và Lâm Hiểu Ninh không có quan hệ huyết thống, chuyện cậu ấy học giỏi chẳng có liên quan gì đến mối quan hệ giữa chúng tôi cả.”
Mấy bạn học sinh thấy Lâm Hữu Kỳ to tiếng thì bị dọa cho đứng hình.
Lâm Hiểu Ninh bất ngờ trước hành động của Lâm Hữu Kỳ nên nhất thời không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Mấy bạn học sinh vốn đang bị Lâm Hữu Kỳ dọa sợ, bây giờ nghe thấy tiếng chuông trường thì liền vội bảo với Lâm Hiểu Ninh: “Đến giờ vào lớp rồi, bọn mình về chỗ đây.” Nói xong, các bạn liền nhanh chóng trở về chỗ ngồi để không phải đối mặt với Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ lúc này mới nhận ra vừa rồi mình mất bình tĩnh nên to tiếng.
Anh quay lại nhìn Lâm Hiểu Ninh, trong lòng hơi lo lắng rằng cô cảm thấy khó chịu trước hành động hung dữ của mình.
Lâm Hiểu Ninh lúc này đang nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Thấy anh quay lại nhìn mình, Lâm Hiểu Ninh liền hỏi: “Cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi nóng thế?”
Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Nhưng anh còn chưa kịp trả lời câu hỏi của cô thì Lương Hiên đã đi đến rồi gọi: “Lâm Hiểu Ninh!”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy có người gọi tên mình nên quay lại.
Còn Lâm Hữu Kỳ thấy Lương Hiên lại đến tìm Lâm Hiểu Ninh thì vô cùng giận dữ.
Lương Hiên lúc này lại chỉ chú ý đến Lâm Hiểu Ninh nên không để ý đến thái độ của Lâm Hữu Kỳ.
Vừa rồi, khi mới đến giờ ra chơi, Lương Hiên đã muốn đến tìm Lâm Hiểu Ninh nói chuyện.
Nhưng vì mấy bạn nữ đến vây quay Lâm Hiểu Ninh nên Lương Hiên không có cơ hội tiếp cận.
Bây giờ mấy bạn đó về chỗ rồi, anh mới có thể đến gặp cô.
Tuy nhiên, vì đã đến giờ vào lớp, Lương Hiên nghĩ giáo viên chắc sắp lên lớp rồi nên liền vội vàng đi đến, đưa cho Lâm Hiểu Ninh một cây bút rồi nói với cô: “Đây là chiếc bút mà lần trước cậu cho tớ mượn, bây giờ tớ mới có cơ hội trả.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì liền nhớ ra lần trước trong giờ kiểm tra, mình đã cho Lương Hiên mượn bút.
Bây giờ Lương Hiên trả lại, Lâm Hiểu Ninh liền nở một nụ cười xã giao rồi nhận lấy bút về.
Lương Hiên lại cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhiều lắm.
Nếu không nhờ có cậu thì hôm ấy tớ không biết nên làm thế nào nữa.”
“Không có gì.” Lâm Hiểu Ninh vừa đáp xong, giáo viên đã lên đến cửa lớp.
Vì thế, cô liền nhắc Lương Hiên: “Giáo viên đến rồi, cậu mau về chỗ đi.”
Lương Hiên nghe vậy thì gật đầu.
Anh vốn đang muốn nói gì đó với Lâm Hiểu Ninh nhưng giáo viên đến rồi nên lại thôi, đành phải tiếc nuối trở về chỗ ngồi.
Giáo viên rất nhanh đã đi lên bục giảng.
Tất cả học sinh trong lớp đều đứng dậy chào giáo viên, sau đó mới ngồi xuống.
Lâm Hiểu Ninh đương nhiên cũng đứng dậy chào.
Nhưng sau khi chào giáo viên xong rồi ngồi xuống ghế, cô lại phát hiện ra Lâm Hữu Kỳ đang nhìn chằm chằm vào chiếc bút ở trên tay cô bằng ánh mắt hung tợn, giống như anh đang muốn bẻ gãy chiếc bút ngay lập tức.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy Lâm Hữu Kỳ thật kỳ lạ.
Vừa nãy có người nói cô và anh là anh em thì anh cũng tức giận.
Bây giờ Lương Hiên trả bút lại cho cô mà anh cũng tức giận.
Tuy nhiên, thấy Lâm Hữu Kỳ tức giận như thế, Lâm Hiểu Ninh lại không cảm thấy bực mình hay chán ghét, ngược lại còn muốn dỗ dành anh, làm cho anh hết giận.
Lâm Hiểu Ninh phát hiện ra bản thân dường như đối xử với Lâm Hữu Kỳ càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng bao dung.
Thế nhưng, cô cảm thấy nếu mỗi lần anh tức giận, mình lại dỗ dành anh thì anh sẽ ngày càng không biết điều, sẽ ngày càng nổi giận vô cớ hơn.
Vì thế, Lâm Hiểu Ninh quyết định lần này sẽ không dỗ dành anh nữa.
Chỉ là không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên lại đứng dậy, xin phép giáo viên: “Thưa cô, em ra ngoài có chút việc.”
Cô giáo thấy người xin phép ra ngoài là Lâm Hữu Kỳ - học sinh giỏi nhất trường thì liền đồng ý ngay.
Còn Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ xin ra ngoài thì đang thắc mắc anh muốn làm gì.
Kết quả ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ lại nói với Lâm Hiểu Ninh: “Đưa bút cho tôi.”
Lâm Hiểu Ninh không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn đưa chiếc bút trên tay mình cho Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ nhận lấy chiếc bút rồi đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, anh quay về lớp, nhưng trên tay đã không còn chiếc bút mà Lâm Hiểu Ninh đưa cho.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì đang định hỏi Lâm Hữu Kỳ rằng bút ở đâu.
Nhưng không ngờ, Lâm Hữu Kỳ vừa về chỗ ngồi thì đã nói thầm với Lâm Hiểu Ninh: “Tôi vứt chiếc bút kia đi rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì trố mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi hỏi anh: “Tại sao lại vứt?”
Lâm Hữu Kỳ không trả lời.
Lâm Hiểu Ninh thấy anh như vậy thì càng muốn hỏi anh cho rõ ràng, nhưng vì cô giáo đã bắt đầu giảng bài nên cô không tiện nói chuyện.
Thế là cô quay mặt lên bảng, quyết định chú tâm vào việc học đã, đợi đến giờ ra chơi sẽ hỏi tội anh sau.
Không nghĩ rằng, Lâm Hữu Kỳ thấy thái độ của Lâm Hiểu Ninh như vậy thì lại tưởng rằng cô giận mình.
Anh hoang mang không biết làm thế nào.
Cuối cùng, nhân lúc giáo viên không để ý, anh vội vàng ngồi sát lại gần Lâm Hiểu Ninh rồi nắm lấy tay cô.
Lâm Hiểu Ninh đang chăm chú nghe giảng, đột nhiên lại bị nắm tay thì thoáng giật mình, liền quay lại nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ lại ghé vào tai cô rồi nói với giọng thành khẩn: “Xin lỗi… Tôi không nên vứt bút của cậu đi.
Cậu đừng giận nữa.
Tôi đền cho cậu chiếc bút khác được không?”