- Người mua nhân sâm núi có thể dùng nó để bồi bổ hoặc là chữa bệnh, nếu đã mua khá lâu thì đã sử dụng rồi, dù tìm được người cũng vô dụng.
Ngải Vi Nhi ở bên cạnh nói một câu, nàng tuy không nghiên cứu gì về vấn đề này nhưng vẫn hiểu rõ, nhân sâm núi không phải là hoa, mua về không phải để trang trí.
- Đúng vậy, vì vậy nhất định phải tìm được một cuộc đấu giá khác gần nhất, à, đây có một cuộc đấu giá, vừa xảy ra chưa được một tuần, là một củ nhân sâm núi hơn một trăm năm, chồng chỉ cần hơn năm mươi năm là được, đối phương dù dùng ngay cũng chưa hết, nếu tìm được người này thì quá tốt.
Ninh Khiết vừa tìm tòi tư liệu trên mạng vừa nói.
- Đấu giá ở đâu?
Ngải Vi Nhi lại hỏi:
- Chúng ta có thể đến hỏi thăm xem người mua là ai?
- Là đấu giá ở Cảng Thành, nhưng người ta không nói điều gì, tất cả đều được giữ bí mật.
Ninh Khiết điều tra tư liệu trên mạng.
- Điều này phải bắt buộc bọn họ phải nói.
Ngải Vi Nhi ngồi thẳng người lên:
- Cho tôi địa chỉ đấu giá, tôi sẽ đi tìm củ sâm núi kia về.
- Điều này không tốt lắm.
Ninh Khiết ngẩn ngơ, lúc này nàng đã biết Ngải Vi Nhi muốn làm gì, nói trắng ra là đi cướp sâm.
- Có gì mà không được? Nếu bọn họ không đưa sâm ra, sẽ giết sạch.
Ngải Vi Nhi cuối cùng không thèm quan tâm đến điều này, đối với một sát thủ thì nàng tất nhiên sẽ thấy điều này chẳng có gì là không bình thường, trong mắt nàng thì vì người đàn ông của mình mà giết vài người, cướp vài món đồ là việc nên làm.
- Chồng, cậu xem.
Ninh Khiết lúc này cũng không có ý nghĩ gì khác, nàng quay đầu hỏi Hạ Thiên, nàng đã biết rất rõ, Ngải Vi Nhi sẽ không nghe lời mình. Nếu Hạ Thiên không nói lời nào thì Ngải Vi Nhi sợ rằng sẽ lập tức phóng đến khu đấu giá, nếu không tốt thì đêm nay nơi đó sẽ xuất hiện sự kiện đổ máu.
- Vợ Vi Nhi, bây giờ chị nên nghỉ ngơi.
Hạ Thiên kéo Ngải Vi Nhi ngồi xuống.
- Tôi không sao.
Ngải Vi Nhi có chút quật cường:
- Trước tiên cậu chuẩn bị dược liệu, tôi và Isabella sẽ lập tức đi ra ngoài, chậm nhất là sáng mai thì chúng tôi nhất định đưa sâm núi về.
- Không cần, bây giờ chị đi là không an toàn, cũng không nhất định sẽ đưa sâm về được, hơn nữa đến ngày mai cũng quá muộn rồi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu.
- Nếu không thì tôi đi?
Ninh Khiết cuối cùng cũng chủ động xin đi, tuy nàng thấy đi cướp không có gì là tốt nhưng vì Hạ Thiên, nàng muốn đi cướp một lần.
- Các chị đều không cần phải đi.
Hạ Thiên từ chối:
- Vợ quỷ keo kiệt, đưa điện thoại cho tôi mượn, tôi muốn dùng điện thoại.
Ninh Khiết đưa điện thoại cho Hạ Thiên, nàng không nhịn được phải hỏi:
- Cậu muốn điện thoại cho ai?
Hạ Thiên không nói gì, chỉ nhanh chóng bấm vài số, số điện thoại này hắn rất quen thuộc, đã sớm ghi tạc vào trong lòng.
Điện thoại nhanh chóng được chuyển, Hạ Thiên không đợi bên kia nói điều gì mà mở miệng:
- Vợ, là tôi.
- Chồng, thật sự là cậu sao?
Giọng nói ở bên kia vừa vui sướng vừa có vẻ nức nở:
- Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?
- Vợ, tôi không sao, trước tiên đừng hỏi những điều này, còn nhớ đừng nói cho bất kỳ người nào biết tôi điện thoại cho chị, bây giờ tôi muốn chị giúp làm một việc.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Trước đây vài ngày ở Cảng Thành có một cuộc đấu giá nhân sâm một trăm năm, chị phải tìm cách lấy củ sâm núi này cho tôi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến địa chỉ này, trước tiên chị ghi lại địa chỉ đi.
- Được, chồng, cậu nói đi.
Đầu dây bên kia không phải là ai khác chính là Mộc Hàm ở thủ đô, dù sao nàng cũng là đặc công có tố chất tâm lý rất tốt, vì vậy nhanh chóng trấn định trở lại:
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Hạ Thiên nói địa chỉ của mình, sau đó nàng tiếp tục dặn dò:
- Vợ, chị nhớ đừng cho bất kỳ ai biết về điều này, cũng đừng tới tìm tôi, nếu không có gì bất ngờ thì sau này tôi sẽ tìm chị. Còn cây sâm núi kia thì nên đưa đến càng nhanh càng tốt. Đúng rồi, người mua sâm có lẽ vì muốn chữa bệnh, chị nói cho người ta biết, chỉ cần đưa nhân sâm núi cho tôi, sau này tôi sẽ đến giúp chữa bệnh, nếu không cho thì trực tiếp cướp đoạt.
- Được, tôi biết rõ, tôi sẽ đi ngay bây giờ, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm nhân sâm trăm năm đưa cho cậu.
Mộc Hàm nhanh chóng nói, nàng biết rõ chuyện này chắc chắn sẽ rất quan trọng với chồng mình, vì vậy nàng cũng không nói nhiều lời mà cúp điện thoại, nàng cố gắng áp chế niềm vui sướng vì tìm được chồng ở trong lòng, lập tức điều động nhân sự của Ám tổ, truy tìm cây sâm núi.
Lúc này Hạ Thiên cúp điện thoại, Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi:
- Chồng, cậu liên lạc với chị ấy, không sợ Tống Ngọc Mị biết sẽ gây phiền toái sao?
- Người phụ nữ chết tiệt Tống Ngọc Mị đã rời khỏi thủ đô, không còn việc gì nữa rồi, chỉ cần tìm được sâm núi thì vài ngày nữa tôi chẳng còn gì phải sợ. Hơn nữa tôi đã nói vợ tóc vàng nên giấu chuyện này, không nói cho ai khác biết, vì vậy tạm thời dù Tống Ngọc Mị thật sự ở thủ đô thì cũng chẳng biết.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, lúc này hắn thật sự có quá nhiều cố kỵ, hán phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra sâm núi, chỉ như vậy hắn mới khôi phục lại công lực với tốc độ nhanh nhất, sau đó có thể chạy đến Thanh Phong Sơn. Có lẽ như vậy có chút mạo hiểm nhưng vì thần tiên tỷ tỷ, hắn cũng phải chịu.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Vợ Vi Nhi, vợ Isabella, các chị trước tiên cứ đi nghỉ ngơi. Vợ quỷ keo kiệt, chị ở chỗ này chờ, sâm núi sẽ nhanh chóng được đưa đến, bây giờ tôi đi luyện dược liệu khác, chờ tôi làm tốt thì nhân sâm sẽ đến, sau đó tôi dùng thuốc, mọi người hộ pháp, đế tránh bị quấy rầy.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục nói chuyện với ba người Ngải Vi Nhi, hắn cầm dược liệu đi vào phòng bếp, bắt đầu quá trình luyện chế xuân dược cao cấp. Tuy luyện dược nơi này cũng chẳng tốt gì nhưng hắn làm việc thật sự không cần lửa, thực tế băng hỏa linh khí của hắn chính là thứ luyện dược, tất nhiên nếu có thêm chút lửa sẽ tốt hơn, vì vậy hắn thật sự chọn phòng bếp luyện dược.
Trong phòng khách Ninh Khiết nói với Ngải Vi Nhi và Isabella;
- Các chị cứ đi nghỉ ngơi trước, vài ngày sau đều rất quan trọng với chồng và chúng ta
- Trong nhà đã chuẩn bị sẵn thức ăn chưa?
Ngải Vi Nhi hỏi một câu.
- Không nhiều lắm, chị nhắc nhở tôi mới nhớ, thế này đi, bây giờ tôi sẽ đến siêu thị mua thêm.
Ninh Khiết nói rồi nhanh chóng ra cửa.
Chưa đến mười phút sau Ninh Khiết đã về nhà, trên tay có rất nhiều đồ ăn thức uống, còn có rất nhiều mì, có lẽ vài ngày sau các nàng cũng không cần phải ra khỏi cửa.
Lúc này Ngải Vi Nhi trực tiếp nằm ngủ trên ghế sa lông, Isabella thì vẫn còn tỉnh táo, dù sao nàng cũng không buồn ngủ như vậy.
- Chị cũng đi nghỉ đi, chỉ cần tôi ở đây là được.
Ninh Khiết nói với Isabella.
Isabella gật đầu, nàng cũng không lên lầu, cũng dựa lên ghế sa lông, chỉ một lúc lâu sau đã ngủ. Trong phòng rất ấm áp, cả hai cũng không sợ cảm lạnh.
Ninh Khiết ngồi ở phòng khách, nàng không đi vào phòng bếp, phía phòng bếp thỉnh thoảng bùng lên mùi thuốc làm nàng biết Hạ Thiên đang phối dược, nhưng nàng cảm thấy không cần phải đến xem, dù sao nàng cũng không hiểu, lại sợ quấy rầy Hạ Thiên.
Ninh Khiết ngồi trong phòng khách chưa đến một giờ thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Ninh Khiết lập tức đi ra mở cửa, sau đó nàng thấy một nam mọt nữ đứng bên ngoài.
- Chào chị, xin hỏi đây có phải là biệt thự số 118 khu Hồ Hương Tuyết không?
Khi thấy Ninh Khiết thì người đàn ông khách khí hỏi.
- Đúng vậy, hai người mang đồ đến sao?
Ninh Khiết hỏi.
- Chúng tôi phụng lệnh đưa nhân sâm núi đến, làm phiền chị cất kỹ. Mặt khác Mộc tiểu thư cũng đã đặc biệt phân phó, sau khi nhận được sâm nên điện thoại xác nhận.
Người đàn ông đưa đến một chiếc hộp tinh xảo.
Ninh Khiết mở hộp ra xem, bên trong quả nhiên là một cây sâm.
- Làm phiền các người rồi, tôi vào đây.
Ninh Khiết nhanh chóng đi vào, sau đó nàng đi vào phòng bếp:
- Chồng, cậu xem, đây có phải là nhân sâm núi cậu cần không?
Hạ Thiên tiếp nhận xem xét, hắn khẽ gật đầu, có chút hưng phấn:
- Đúng vậy, đây là sâm núi trên trăm năm, thứ này rất tốt có lẽ chừng một giờ nữa sẽ luyện chế xong.
- Chồng, người đưa đến có nói, có một vị Mộc tiểu thư chờ điện thoại xác nhận.
Ninh Khiết nói thêm.
- À, được.
Hạ Thiên biết Mộc Hàm lo lắng nên lập tức điện thoại đến xác nhận, sau đó tiếp tục ở trong sự nghiệp điều chế xuân dược vĩ đại.
Ninh Khiết cũng nhanh chóng phát hiện hai người đưa sâm đến vẫn còn đứng ngoài cửa, sau khi Hạ Thiên gọi điện thoại thì bọn họ nhanh chóng bỏ đi, điều này làm nàng thầm bội phục. Đối phương không chỉ làm việc nhanh chóng, tìm được nhân sâm chỉ sau một giờ, hơn nữa cũng rất cẩn thận.
Còn cây sâm kia rốt cuộc lấy từ đâu, Ninh Khiết không quan tâm, mà Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn đang bận luyện dược. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Dược liệu Ninh Khiết mua về cộng thêm một cây sâm núi có giá trị vài triệu đồng, tất cả được chất đống thành một ngọn núi nhỏ, nhưng ngọn núi đó bị Hạ Thiên vung tay qua và biến thành bột phấn, cuối cùng hóa thành một chất lỏng trong suốt trong bình. Lúc này coi như xuân dược siêu cấp của Hạ Thiên đã luyện chế thành công.
- Nên thử xem hiệu quả thế nào.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào kiệt tác của mình, hắn lầm bầm nói, sau đó đi ra phòng bếp, vào phòng khách.
Ninh Khiết đang ngồi chờ ở phòng khách, khi thấy Hạ Thiên đi ra thì vội vàng hỏi thăm:
- Phối dược xong chưa?
- Đã rất tốt.
Hạ Thiên nhìn bình thuốc nhỏ trên tay:
- trước tiên tôi thử xem thế nào.
- Còn phải thử sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ.
- Trước kia tôi chưa từng điều phối thứ này, vì vậy chưa dùng thử lần nào, nếu dùng quá nhiều cũng không tốt, ăn ít thì sợ rằng không đủ phản công âm hỏa. Vì vậy trước tiên tôi phải thử, xem hiệu quả thế nào, sau đó mới biết nên dùng bao nhiêu.
Hạ Thiên giải thích, sau đó hắn nhỏ một giọt nước trong suốt vào miệng, thuận thế khoanh chân lại.
Một phút sau Hạ Thiên thì thào nói:
- Quả nhiên không hổ danh là xuân dược của đệ nhất thần y, không như bình thường.