Ninh Khiết nghe được câu nói tự tán dương mình của Hạ Thiên mà cảm thấy dở khóc dở cười, lúc này đã đến khi nào rồi, hắn còn có tâm tình đó sao?
- Thứ đó có hữu hiệu không?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi một câu.
- Tất nhiên rất hữu hiệu, thứ này tôi điều chế, sao không hiệu quả cho được?
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên:
- Nhưng hiệu quả rất tốt, vì vậy tôi chỉ cần dùng một nửa, còn lại một nửa.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục bổ sung:
- Vợ quỷ keo kiệt, chị đừng nên dùng thứ này, đây là xuân dược dành cho đàn ông, nếu phu nữ dùng vào sẽ biến thành les.
- Tất nhiên tôi sẽ không dùng.
Ninh Khiết có chút dở khóc dở cười, nàng sao lại phải dùng xuân dược? Đừng nó thứ này dành cho đàn ông, nếu dùng cho phụ nữ thì nàng cũng không muốn động vào.
- Thôi được, vì vấn đề an toàn, tôi nên cất kỹ.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn cầm lấy bình thuốc chuẩn bị lên lầu, sau đó lại nghĩ ra một chuyện:
- Đúng rồi, vợ quỷ keo kiệt, tôi sẽ lập tức dùng xuân dược và hấp thu âm hỏa, chị nhớ nó rõ với vợ Vi Nhi và chị Isabella, đừng cho bất kỳ kẻ nào vào phòng tôi, còn nữa, các chị cũng đừng vào.
- Tôi biết rồi.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải hỏi:
- Vì sao chúng tôi không thể vào? Trước kia mỗi khi cậu hấp thu âm hỏa thì tôi đều ở bên cạnh hộ pháp, chúng tôi không vào, nếu cậu gặp vấn đề gì thì phải làm sao?
- Vợ quỷ keo kiệt, vì các chị quá đẹp, đặc biệt là dáng người của vợ Vi Nhi quá tốt, vì vậy các chị đừng nên vào phòng, đừng để tôi nhìn thấy, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt chân thành:
- Đây chính là xuân dược lợi hại nhất trên đời, đàn ông bình thường dùng vào sẽ động tình như dã thú, dù gặp người phụ nữ nào cũng nhào đến. Nhưng tôi không phải là đàn ông bình thường, lực khống chế cực mạnh, nhưng dù sao tôi cũng ăn quá nhiều, cũng phải khống chế cả âm hỏa trong người, nếu tôi nhìn thấy phụ nữ xấu thì hoàn toàn có thể khống chế được, nhưng nếu tôi gặp các chị, sợ rằng sẽ khó thể áp chế, như vậy tất cả tâm huyết sẽ uổng phí, cho nên các chị đừng nên vào.
- Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ không vào, chúng tôi sẽ ở bên ngoài trông coi. Còn nữa, chồng cũng nên đóng chặt cửa lại.
Ninh Khiết lập tức đồng ý, sau khi nghe xong nguyên nhân thì nàng cũng thật sự không dám vào, một người đàn ông ăn xuân dược siêu cấp gặp người đẹp sẽ thế nào, điều này dù là người bình thường cũng có thể nghĩ ra được.
Hạ Thiên không nói điều gì nữa, hắn lên lầu, vào phòng ngủ, đóng chặt cửa, khoanh chân ngồi xuống, sau đó lấy ra ngân châm đâm hơn chục cái lên người. Lúc này âm hỏa được hắn khống chế chợt phóng ra, khí tức lạnh như băng, khoảnh khắc sau những luồng khí tức này đã muốn phóng về phía nửa thân thể còn lại, giống như muốn thôn phệ toàn thân.
Dù nó hấp thu rất dễ dàng nhưng thật sự không dễ như vậy, chủ yếu là âm hỏa quá mạnh mẽ, sau khi âm hỏa và dương khí dung hợp vào nhau thì luồng chân khí này là cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn khủng bố hơn cả băng hỏa linh khí trong cơ thể Hạ Thiên. Nếu hắn muốn dùng băng hỏa linh khí hấp thu toàn bộ, tất nhiên không thể làm một lần là xong, vì vậy chỉ có thể tiến lên từng bước.
Hạ Thiên lẳng lặng ngồi dưới đất, nếu bên cạnh có người thì sẽ thấy hắn giống như đang ngồi ngủ, tuy ngủ như vậy có vẻ quái dị nhưng ngoài điều đó ra thì thật sự không thấy có bất kỳ điều gì đặc biệt. Chỉ có mình hắn hiểu, lúc này trong cơ thể mình đang có một cuộc chiến cực kỳ dữ dội giữa hai loại chân khí, tuyệt đối không yên tĩnh. Bây giờ hắn hầu như muốn che đậy tất cả cảm giác với thế giới bên ngoài, tập trung tất cả tinh lực vào vấn đề dung hợp chân khí.
Thời gian dần trôi qua, vô tình đã là sáng ngày hôm sau, Ngải Vi Nhi và Isabella đang canh giữ ngoài phòng, Ninh Khiết khoanh chân ngồi ngoài phòng khách, nàng vừa vận công bảo trì tinh lực vừa dùng cảm giác nhạy cảm của mình để cảm nhận tất cả những gì xung quanh, nếu có uy hiếp gì đến gần thì nàng sẽ biết ngay.
Cũng may từ tối qua đến bây giờ còn chưa có chuyện gì phát sinh, dù sao nơi này cũng là khu biệt thự xa hoa, nếu là bình thường thì khả năng có người gây sự là không lớn, bây giờ điều Ninh Khiết lo lắng nhất chính là có cừu nhân lợi dụng cơ hội đến ám toán, như vậy sẽ phiền toái.
Lúc này biệt thự 118 khu Hồ Hương Tuyết rất yên tĩnh, mà Thanh Phong Sơn ở phương xa cũng rất im ắng.
Ánh sáng mặt trời vào mùa đông chiếu lên Thanh Phong Sơn, điều này làm cho Thanh Phong Sơn vốn xanh mướt mắt chợt trở nên cực đẹp, đáng tiếc là hôm nay tuy có ánh mặt trời nhưng lại là mùa đông, hơn nữa khung cảnh này là buổi sáng, lúc đó có hơi lạnh, vì vậy cảnh đẹp thế này chỉ có vài người được thưởng thức, vì mọi người đa số vẫn còn trốn trong chăn.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng nõn làm cho gương mặt tuyệt mỹ càng thêm xinh đẹp kinh tâm động phách, cặp mắt xinh đẹp của nàng lại bắn ra hàn quang lạnh như băng đủ để triệt tiêu ánh mặt trời ấm áp, giống như cây cối bên cạnh cũng có thể cảm nhận được hàn ý trên người nàng mà run lên cầm cập.
Tuy nàng có sự lạnh lùng đủ để làm cho tất cả mọi người phải rút lui, nhưng nếu lúc này có người gặp nàng thì nhất định sẽ thừa nhận, Thanh Phong Sơn này tuy đẹp nhưng người phụ nữ hắc y này đủ để làm cho Thanh Phong Sơn phải ảm đạm, lúc này nàng là phong cảnh đẹp nhất của Thanh Phong Sơn.
Người phụ nữ hắc y đứng lẳng lặng, một lúc lâu vẫn chưa cất bước bỏ đi, nếu như nói nàng đứng đây ngắm cảnh thì thực tế chỉ cần nhìn ánh mắt sẽ biết, nàng chẳng có hứng thú gì với khung cảnh nơi đây. Nàng chỉ đứng như vậy, không làm gì, nếu ánh mắt của nàng không chuyển động thì sợ rằng sẽ chẳng khác gì một bức tượng mỹ nữ tuyệt sắc, tất nhiên trên đời này sợ rằng cũng không có pho tượng nào được đẹp như vậy.
Lại mười phút nữa trôi qua, người phụ nữ hắc y chợt chuyển động, nàng đột nhiên tiến về phía trước một bước, sau đó biến mất một cách cực kỳ quỷ dị trên sườn núi, may mà lúc này không có người chứng kiến, nếu không sẽ cho rằng mình thấy quỷ.
- Thì ra trên thế giới này cũng còn tồn tại Càn Khôn Đại Trận, hèn gì không có ai tìm được ngươi.
Người phụ nữ hắc y lầm bầm, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Thanh Phong Sơn đã biến đổi:
- Nguyệt Thanh Nhã, hai mươi năm, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại.
Một giọng nói động lòng người từ giữa không trung truyền xuống:
- Tiểu Mị, lên đây đi, ta đang chờ ngươi.
Người phụ nữ hắc ý chợt phóng lên không với một tư thế duyên dáng vô hạn, nàng bay thẳng lên đỉnh núi, một lát sau đã đến đỉnh Thanh Phong Sơn.
Đỉnh Thanh Phong Sơn là một vùng bằng phẳng, rõ ràng đã được tu sửa, rất sạch sẽ, trên đỉnh núi là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp mặc áo bào trắng.
Người phụ nữ hắc y đến cách người phụ nữ áo bào trắng ba thước thì dừng lại, sau đó nàng cứ đứng lặng như vậy để nhìn, người phụ nữ áo bào trắng cũng không nói lời nào, hai người cứ lẳng lặng nhìn đối phương như vậy.
Tin chắc lúc này dù bất kỳ ai nhìn thấy các nàng đều không khỏi không thừa nhận đây là hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, dù là bất kỳ người phụ nữ nào khác được thấy tình cảnh này sẽ cực kỳ tự ti mặc cảm, các nàng sinh ra giống như chỉ để làm trăng sáng để lấn át tất cả các vì sao chung quanh.
Điêu đáng tiếc duy nhất chính là vẻ đẹp của các nàng lúc này không được người ngoài thưởng thức, trên đỉnh Thanh Phong Sơn lúc này ngoài các nàng ra thì chẳng còn ai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tiểu Mị, ngươi vẫn giống như hai mươi năm trước, không có gì thay đổi.
Người phụ nữ áo bào trắng mở miệng phá vỡ khung cảnh yên ắng, giọng điệu của nàng rất ôn hòa, thật sự rất cảm khái.
- Nhưng ngươi lại không giống như hai mươi năm trước.
Giọng điệu của người phụ nữ hắc y vẫn lạnh như băng, giống như còn có chút phẫn nộ:
- Hai mươi năm trước ngươi là đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Môn, cũng là vị đệ tử trẻ tuổi và có hy vọng nhất, là tương lai của cả Phiêu Miểu Tiên Môn. Sau khi ngươi được công nhận làm môn chủ thì vinh dự là đệ nhất mỹ nữ, ngươi là một người mà đàn ông phải ao ước, tất cả đàn ông chỉ là kiến hôi, ngươi căn bản không quan tâm đến bọn họ, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ ngươi là một con phàm nhân ti tiện, đã bị ô uế thân thể.
Người phụ nữ hắc y nói đến đây thì hầu như không khống chế được mà rống lên:
- Nguyệt Thanh Nhã, sao ngươi lại như vậy? Ngươi quên thân phận của mình rồi sao? Ngươi là thượng tiên cao cao tại thượng, sao ngươi có thể cùng ở chung với đám thường nhân? Thậm chí còn ở chung với loại đàn ông thấp hèn ti tiện như Hạ Thiên?