Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

chương 1354: giằng co trước cổng cục công an

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Lữ Kính Tùng phát hiện có vài chục cảnh sát phóng ra và bao quanh nhóm người của mình, hắn vừa khó hiểu vừa bực bội, đám cảnh sát này có vấn đề sao? Chẳng lẽ muốn bị Hạ Thiên đánh mới chịu phục?

- Chúng tôi phụng mệnh đến bắt Tạ Thân Quốc, tổ trưởng Hạ Thiên tự mình hạ lệnh, tôi hy vọng các người không ngăn trở.

Lữ Kính Tùng cố nén tức giận, hắn trực tiếp đưa Hạ Thiên ra, không tin đám cảnh sát kia không sợ bị đòn.

- Đây là cục công an, không phải là cục an ninh quốc gia, các người không có tư cách ra lệnh cho chúng tôi.

Có tên cảnh sát lên tiếng:

- Chúng tôi chỉ nghe lệnh của thủ trưởng trực tiếp, đừng nói là cục an ninh quốc gia, dù là chủ tịch nước cũng đừng hòng đến đưa Tạ Thân Quốc đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vậy gọi cục trưởng của các người ra đây.

Lữ Kính Tùng cực kỳ bực bội, hắn không muốn chuyện gì cũng tìm Hạ Thiên, như vậy sẽ bị cho rằng năng lực kém. Dù sao hắn cũng là đặc công Long Tổ, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm đến đám cảnh sát bình thường.

- Muốn gặp cục trưởng của chúng tôi sao? Được.

Tên cảnh sát kia lên tiếng cười lạnh:

- Mày cầm súng bắn vào đầu đi, sẽ được gặp cục trưởng của chúng tao.

- Các người có phải muốn tôi điện thoại cho tổ trưởng Hạ Thiên không?

Lữ Kính Tùng lạnh lùng nói:

- Đám cảnh sát các người ba lần bảy lượt không chịu phối hợp, chẳng lẽ muốn bao che cho tội phạm.

- Đừng lấy Hạ Thiên ra hù dọa mà tưởng tao sợ, dù Hạ Thiên có đến đây, trừ khi giết chết tất cả, nếu không đừng hòng mang người đi.

Vẫn là tên cảnh sát kia lên tiếng.

Lữ Kính Tùng dùng ánh mắt căm tức nhìn tên cảnh sát, hắn cũng không điện thoại cho Hạ Thiên, cũng không gọi cho Mộc Hàm. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu hắn điện thoại cho Hạ Thiên đến xử lý vụ này, hắn cũng coi như không xứng với chức vụ đặc công Long Tổ.

- Tôi nhắc lại lần cuối, chúng tôi phụng mệnh đến đưa Tạ Thân Quốc đi, các anh cần có nhiệm vụ phối hợp.

Lữ Kính Tùng nói ra từng chữ rõ ràng.

- Anh phụng mệnh cấp trên, mà cấp trên của anh không phải là cấp trên của tôi, chúng tôi không có nghĩa vụ phải hợp tác với các anh.

Tên cảnh sát kia tỏ ra không chút yếu thế.

Lữ Kính Tùng lúc này đã động, động tác của hắn cực kỳ lanh lẹ, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bổ nhào đến sát bên tên cảnh sát kia, tay trái vung ra chém vào cổ tay của đối phương, tay phải lại nhanh chóng cướp lấy khẩu súng vài dí lên đầu tên kia. Lúc này hắn mới mở miệng, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo:

- Có tin ông bắn chết mày không?

Lữ Kính Tùng dù sao cũng có xuất thân từ Long Tổ, tuy hắn không mạnh mẽ bằng Hạ Thiên nhưng đánh ngã đám cảnh sát nơi đây cũng không có gì khó khăn. Hành động lần này cũng chứng thực điều đó, mãi đến khi hắn dí súng lên đầu tên cảnh sát kia, đám cảnh sát còn lại thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng đám người kia dù sao cũng là cảnh sát, không phải người thường, vì vậy phản ứng của bọn họ tuy chậm nhưng vẫn có. Lúc này Lữ Kính Tùng vừa nói xong thì vài chục khẩu súng đã chĩa vào hắn, đám cảnh sát đồng loạt rút súng chĩa vào Lữ Kính Tùng.

- Buông đội trưởng Dư ra.

- Buông súng.

...

Khi những tiếng gầm vang lên thì Lữ Kính Tùng đã trở thanh mục tiêu chĩa súng của đám người cục công an, lúc này vài người bên phía hắn cũng không chậm, bọn họ không nói gì mà nhanh chóng vây quanh hắn, súng chĩa vào đám cảnh sát ở xung quanh. Nhưng hắn chỉ mang đến bốn người mà nhân số bên cục công an thì có ít nhất là bốn mươi người, rõ ràng chỉ cần nhìn vào phương diện nhân số cũng thấy phía hắn rơi vào hoàn cảnh xấu.

- Bắn đi, bắn chết đám khốn nạn này đi, ông chết cũng không sao.

Tên đội trưởng Dư bị Lữ Kính Tùng chĩa súng vào đầu lúc này tức giận kêu lên, điều này cũng khó trách, hắn là một đội phó đội trật tự trị an, nhưng lúc này lại đột nhiên bị người ta bắt giữ trước mặt mọi người, quá nhục nhã.

- Đừng tưởng rằng mày chết tao sẽ đi cùng.

Lữ Kính Tùng dùng giọng lạnh lùng nói:

- Tao có thể khử sạch chúng mày, sau đó xử cả cục công an này, tao chỉ không muốn làm lớn chuyện mà thôi. Vì vậy nếu chúng mày thức thời giao Tạ Thân Quốc ra, mọi chuyện sẽ tốt, nếu không và muốn gây khó dễ, như vậy cũng đừng trách tao làm khó. Sự việc làm lớn ra sẽ chỉ có hại cho chúng mày, đến lúc đó chúng mày có chết cũng chỉ sợ là chết vô ích, không may còn có thể dính vào tội danh cả đời không rửa sạch.

- Hừ, mày tưởng mình là siêu nhân sao? Đừng tưởng đi theo Hạ Thiên là có thể biến thành Hạ Thiên.

Tên đội trưởng Dư mắng:

- Dù mày là Hạ Thiên, cũng đừng hòng quang minh chính đại xử lý hết tất cả cảnh sát, mày tưởng mình là ai?

Lữ Kính Tùng không nói tiếp, vẻ mặt có chút âm trầm, hắn tin nếu Hạ Thiên có ở đây sẽ xử lý tất cả ngay lập tức, mà cũng chẳng ai làm gì được. Nhưng tên đội trưởng Dư này cũng nói không sai, Lữ Kính Tùng không phải là Hạ Thiên, những gì Hạ Thiên làm được thì hắn chưa chắc làm được, nếu hai bên sống mái với nhau trong cục công an, sự việc huyên náo lớn, chỉ sợ hắn cũng khó nói.

- Tao chỉ nói một câu, nếu không thấy Tạ Thân Quốc đi ra, mày cũng đừng hòng thoát khỏi tay ông.

Lữ Kính Tùng dùng súng dí vào đầu đối phương:

- Ông cùng chờ với mày.

Lữ Kính Tùng lần này quyết tâm, không thể xin sự giúp đỡ của Hạ Thiên, phải tự mình giải quyết vụ này.

Cứ như vậy mà vài chục tên cảnh sát và vài tên đặc công của cục an ninh quốc gia cứ giằng co ở trước cổng cục công an, tuy nhân số của đám người cục công an chiếm ưu thế nhưng trong tay người của cục an ninh quốc gia có con tin, vì vậy hai bên luôn giữ thế cân bằng.

Trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt Điền Bác Phong rất âm trầm, hắn nhìn Tạ Thân Quốc mà không khỏi nhớ đến người phụ nữ vừa chết đi hôm qua. Vài ngày trước hắn còn được gặp nàng, bây giờ nàng đã là một thi thể xinh đẹp, nghĩ đến tình huống một đóa hoa chợt điêu linh mà hắn không thể nhịn được cảm giác muốn bóp chết Tạ Thân Quốc.

Nhưng hắn vẫn nhịn, không làm gì Tạ Thân Quốc, thậm chí còn bảo vệ cho đối phương.

Vì hắn biết rõ tên này là nhân vật mấu chốt, chỉ cần Tạ Thân Quốc khai ra, như vậy Bách Hoa Lâu sẽ hoàn toàn sụp đổ.

- Tổ trưởng Điền, không tốt, các anh em cục công an chúng ta đang giằng co với người của cục an ninh quốc gia, ai cũng đã rút súng, anh mau đi xem, anh quen thuộc người của cục an ninh quốc gia hơn.

Một nữ cảnh sát chạy đến dùng giọng lo lắng nói.

- Các người ra mà khuyên nhủ.

Điền Bác Phong nói với vài người quan trọng của tổ trọng án:

- Tôi phải ở nơi đây tự xem xét, để tránh xảy ra vấn đề.

- Vâng, tổ trưởng.

Vài người của tổ trọng án nhanh chóng đi ra.

Điền Bác Phong thấy nữ cảnh sát kia còn chưa đi ra thì cũng nói một câu:

- Cô cũng đi ra.

- Vâng!.

Nữ cảnh sát kia chợt lên tiếng sau đó xoay người đi ra, nhưng mới đi được hai bước thì ối một tiếng rồi ngã xuống.

- Cô không sao chứ?

Điền Bác Phong vội vàng đi đến kéo cô cảnh sát lên.

- Không có gì, cám ơn tổ trưởng Điền.

Nữ cảnh sát đứng lên, sau đó chợt vung một quyền vào sau gái Điền Bác Phong. Lúc này Điền Bác Phong chợt chóng mặt, cơ thể lay động nhưng không ngã xuống, nhưng lúc này một đấm nữa lại rơi xuống gáy, Điền Bác Phong cuối cùng cũng hôn mê.

Nữ cảnh sát nhanh chóng tìm ra chìa khóa trên người Điền Bác Phong, sau đó nàng mở còng tay còng chân cho Tạ Thân Quốc, lại khẽ nói:

- Mau, theo tôi đi.

Tạ Thân Quốc nhanh chóng bước đến bên cạnh Điền Bác Phong, hắn lấy súng của đối phương, lại nói một câu:

- Tôi lấy phòng thân.

Nữ cảnh sát không nói gì thêm, rõ ràng nàng và Tạ Thân Quốc đã sớm quen biết, nàng xoay người đi phía trước dẫn đường. Nhưng khi nàng vừa đi đến cửa thì Tạ Thân Quốc đã đánh vào sau gáy nàng, nàng không kịp kêu một tiếng, chỉ có thể trực tiếp ngã xuống đất.

Tạ Thân Quốc tiến lên bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhưng hắn vừa đi được hai bước thì dừng lại, phía trước chợt xuất hiện bốn năm khẩu súng chĩa vào hắn, người cầm đầu chính là phó cục trưởng Hào Hồng Quang cục công an tỉnh, sau lưng là những thủ hạ mang xuống từ tỉnh thành.

- Nếu cử động sẽ bị bắn chết.

Hào Hồng Quang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Thân Quốc:

- Ném súng xuống.

Tạ Thân Quốc tỏ ra chán nản, hắn buông tay, súng rơi xuống đất.

- Đùng!

Một tiếng súng vang lên.

- Á!

Tạ Thân Quốc chợt kêu thảm thiết, chân trái khẽ gập và quỳ xuống, máu tươi chảy tràn ống quần, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt căm tức nhìn Hào Hồng Quang:

- Họ Hào kia, muốn gì?

- Mày muốn chạy trốn, tao không kịp ngăn cản, chỉ có thể bắn một cái vào chân.

Hào Hồng Quang thản nhiên nói, sau đó nhìn thủ hạ bên cạnh:

- Bắt hắn lại, sau đó cầm máu, đừng để cho hắn mất máu quá nhiều mà chết.

- Vâng, cục trưởng Hào!

Hai người lên tiếng, sau đó bắt đầu hành động.

Vài phút sau.

- Giải hắn ra ngoài.

Hào Hồng Quang xung trận lên trước, hắn đi đầu, mười mấy tên cảnh sát cục công an tỉnh đi theo sau cùng áp giải Tạ Thân Quốc ra ngoài cục công an. Lúc này ngoài cổng cục công an, vài chục tên cảnh sát vẫn vây quanh bốn người cục an ninh quốc gia vào giữa.

- Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Hạ súng xuống.

Hào Hồng Quang tức giận quát.

- Cục trưởng Hào, tôi vâng lệnh của tổ trưởng Hạ đến đây đưa Tạ Thân Quốc đi, nhân viên của các anh lại cản trở, có ý gì?

Lữ Kính Tùng lạnh giọng hỏi.

- Lữ tiên sinh, việc này có chút hiểu lầm.

Hào Hồng Quang vội vàng giải thích, sau đó nhìn đám cảnh sát cục công an thành phố Nhạc Nam:

- Hạ súng xuống, nghe thấy không?

- Cục trưởng Hào, chúng tôi chỉ muốn nghe lệnh thượng cấp.

Một tên cảnh sát lên tiếng, mà đám người còn lại cũng không nói gì, cũng không buông súng.

- Thế nào? Cục công an này muốn độc lập sao?

Một âm thanh tức giận từ ngoài cửa truyền vào:

- Đám cảnh sát cục công an thành phố Nhạc Nam nghe cho rõ đây, nếu không buông súng, sau này cút khỏi cục công an, về nhà làm ruộng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio