Khi thấy người này thì vẻ mặt đám người cục công an chợt biến đổi, có chút bất an, cũng có vài người đã hạ súng xuống. Nguyên nhân rất đơn giản, người này tuy không phải là thủ trưởng trực tiếp của bọn họ nhưng là chủ tịch thành phố Nhạc Nam, Đường Dịch Danh.
Đám người của cục công an có thể không quan tâm đến mệnh lệnh của Hào Hồng Quang, vì Hào Hồng Quang dù sao cũng chỉ là phó cục trưởng cục công an tỉnh, có câu nói quan huyện không bằng quan đang trông nom, Hào Hồng Quang tuy có chức vị cao nhưng dù sao cũng là người của cục công an tỉnh, sẽ không thường xuyên trú ở đây. Lữ Kính Tùng cũng giống như vậy, cục an ninh quốc gia và cục công an cũng không có quan hệ lệ thuộc, hơn nữa pháp luật không trách số đông, nhiều người cùng đắc tội với hai người, bọn họ sẽ cảm thấy vấn đề không quá lớn.
Nhưng Đường Dịch Danh thì khác, người này là chủ tịch thành phố Nhạc Nam, bất cứ lúc nào cũng có thể triệt tiêu chức vụ của bọn họ. Lời nói cho bọn họ về làm ruộng của chủ tịch thành phố cũng không phải chỉ là nói suông, vị chủ tịch này thật sự có thể vứt bỏ bát cơm của bọn họ bất cứ lúc nào. Những năm nay thứ gì là quan trọng nhất, nói trắng ra thì bát cơm là quan trọng nhất.
- Còn chưa mau buông súng?
Đường Dịch Danh nổi giận gầm lên.
Lúc này ai cũng buông súng, tất nhiên đám người của cục an ninh quốc gia thì ngoại lệ.
- Buông súng ra.
Lữ Kính Tùng lúc này mở miệng nói, dù sao hắn cũng không muốn rơi vào tình huống phải nổ súng.
- Chủ tịch Đường, cục công an tỉnh có lệnh để chúng tôi đưa Tạ Thân Quốc về tỉnh, anh xem có vấn đề gì không?
Hào Hồng Quang đi về phía Đường Dịch Danh rồi hỏi.
- Cục trưởng Hào, tôi biết rõ vụ này, mà vụ án này để cho cục công an tỉnh ra mặt điều tra sẽ thích hợp hơn.
Đường Dịch Danh khẽ gật đầu nói.
- Cục trưởng Hào...
Lữ Kính Tùng khẽ nhíu mày.
Hào Hồng Quang khoát tay, hắn khẽ nháy mắt với Lữ Kính Tùng, mà Lữ Kính Tùng cũng hiểu ý, không tiếp tục lên tiếng.
- Chủ tịch Đường, vì để tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, tôi định sẽ áp giải phạm nhân đi vào ngay lúc này, phiền anh giải quyết những phiền toái ở đây.
Hào Hồng Quang còn nói thêm.
- Không có vấn đề, phối hợp điều tra với cục công an tỉnh chính là nghĩa vụ của tất cả mọi người thành phố Nhạc Nam.
Đường Dịch Danh rõ ràng rất dễ nói chuyện.
- Tôi cũng không muốn làm chậm trễ thời gian.
Hào Hồng Quang bắt tay với Đường Dịch Danh, sau đó hắn vung tay:
- Đưa người đi.
Tạ Thân Quốc nhanh chóng bị áp tải lên xe của cục công an tỉnh, Hào Hồng Quang cũng nhanh chóng lên xe đưa Tạ Thân Quốc rời đi, mà Lữ Kính Tùng cũng nhanh chóng đi theo.
Vì Đường Dịch Danh xuât hiện, hơn nữa Tạ Thân Quốc được người của cục công an tỉnh mang đi, cũng không phải là người của cục an ninh quốc gia đưa đi, vì vậy mà phía cục công an thành phố Nhạc Nam bên này cũng không có hành vi chống đối, đoàn người của cục công an tỉnh cũng nhanh chóng rời khỏi cục công an thành phố Nhạc Nam. Chỉ sau mười phút thì đoàn xe chợt giảm tốc độ, sau đó dừng hẳn lại.
Những người khác ở trên xe, chỉ có Hào Hồng Quang xuống xe, mà xe của Lữ Kính Tùng cũng dừng ở bên đường, sau đó hắn mở cửa đi về phía Hào Hồng Quang.
- Cục trưởng Hào, vụ án này do người của cục an ninh quốc gia phụ trách, đây là mệnh lệnh của tổ trưởng Hạ.
Lữ Kính Tùng đi thẳng vào vấn đề:
- Anh nên giao Tạ Thân Quốc cho tôi.
- Lữ tiên sinh, tôi hiểu ý anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể xin chỉ thị của Hạ tiên sinh, xem có thể hợp tác phá án với cục công an tỉnh chúng tôi không?
Hào Hồng Quang nở nụ cười cực kỳ ôn hòa:
- Theo tôi biết thì Hạ tiên sinh rất bận rộn, cũng không có thời gian quan tâm đến vụ án này, mà trong hệ thống công an lại có rất nhiều mối liên hệ với Tạ Thân Quốc này. Ví dụ như hôm nay ở cục công an có người muốn giết Tạ Thân Quốc mà cũng có người muốn cứu ra, nếu chúng ta để cho Tạ Thân Quốc ở lại chỗ này, cũng không thể nào đảm bảo sự an toàn. Tuy cục an ninh quốc gia không có người của Tạ Thân Quốc nhưng Nhạc Nam dù sao cũng là địa bàn của người này, khó bảo toàn không xảy ra chuyện, vì vậy tôi nghĩ Lữ tiên sinh cũng không hy vọng Tạ Thân Quốc gặp chuyện không may trong tay mình, nếu không thì anh sẽ khó thể nào nói rõ với Hạ Thiên.
- Cục trưởng Hào, đến cục công an tỉnh phá án cũng không có vấn đề, nhưng vụ án này dù sao cũng là tổ trưởng Hạ tự mình chỉ đạo, vì vậy phải do chúng tôi chủ đạo.
Lữ Kính Tùng suy nghĩ rồi nói.
- Lữ tiên sinh, thật ra Hạ Thiên chỉ vì báo thù cho cô gái tên là Thẩm Vân phải không? Vì vậy anh phải phá vụ án này, thật ra nguyên nhân là như vậy, nhưng Tạ Thân Quốc có liên quan quá rộng, không phải chỉ là vụ án kia mà thôi.
Hào Hồng Quang cười nói:
- Thật ra tôi cảm thấy chúng ta cũng không cần nói người nào làm chủ đạo, anh cần tư liệu về vụ án của Thẩm Vân kia, chúng tôi cần tư liệu về những vụ án khác, chúng ta cứ làm việc theo nhu cầu, không cần can thiệp vào chuyện của nhau, anh thấy sao?
Lữ Kính Tùng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
- Được, cứ như vậy, tôi sẽ sắp xếp, sau đó chúng ta cùng đi đến cục công an tỉnh.
- Cám ơn Lữ tiên sinh.
Hào Hồng Quang có chút mừng rỡ, hắn bắt tay với Lữ Kính Tùng:
- Còn có một chuyện cần làm phiền Lữ tiên sinh, tôi lo lắng trên đường sẽ gặp phiền phức. Tạ Thân Quốc biết rất nhiều chuyện, trên đường đi sợ rằng sẽ có kẻ muốn cứu hắn hoặc muốn giết người diệt khẩu, nhân thủ của tôi không đủ, vì vậy vấn đề an toàn cũng cần nhờ cục an ninh quốc gia trợ giúp để đề phòng.
- Điều này không có vấn đề, tôi sẽ sắp xếp nhân thủ bảo vệ cả hành trình.
Lữ Kính Tùng đồng ý ngay:
- Nhưng chúng ta cần phải chờ một lát, tôi cần sắp xếp mới được.
- Không có vấn đề, chúng ta có thể dừng lại một lúc.
Hào Hồng Quang gật đầu nói.
Lữ Kính Tùng cũng không nói gì nữa, hắn nhanh chóng quay lại xe, bắt đầu sắp xếp nhân thủ của cục an ninh quốc gia, cuối cùng hắn báo cáo tình huống hiện tại cho Mộc Hàm. Sau khi nghe Mộc Hàm nói có thể tùy cơ ứng biến thì hắn thở phào một hơi, hắn biết rõ Mộc Hàm coi như thỏa mãn với những biểu hiện hôm nay của mình.
...
Hạ Thiên cuối cùng cũng thức dậy, nhưng hắn bị điện thoại đánh thức, tất nhiên bây giờ cũng không còn sớm, đã là một giờ chiều. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Chồng, Dao Dao đã đến chưa?
Điện thoại nối thông, âm thanh non mềm của Diệp Mộng Oánh chợt vang lên.
- Vợ Dao Dao?
Hạ Thiên ngây người, hắn nhìn lên giường, không phát hiện Dao Dao mà cũng chẳng có vợ quỷ keo kiệt, không biết Ninh Khiết đi đâu rồi:
- Vợ Mỹ nữ tỷ tỷ, vợ Dao Dao sắp đến tìm tôi sao? Sao tôi không biết?
- Chồng, cậu cần dược liệu, tôi đã chuẩn bị đủ cho cậu, những thứ đó tôi cũng không thể nào nhanh chóng mang sang cho cậu, chỉ có thể nhờ Dao Dao đưa đi mà thôi. Đặc biệt là bên trong có một cây sâm ngàn năm, để cho người khác đưa đi cũng không an toàn.
Diệp Mộng Oánh giải thích:
- Sáng nay Dao Dao đã xuất phát, tôi cũng không hỏi cô ấy đi như thế nào, nhưng cậu yên tâm, hôm nay cô ấy sẽ đến.
- À, thật ra cũng không quá gấp, mỹ nữ tỷ tỷ cũng không cần lo, tối nay đến cũng được, không có vấn đề.
Hạ Thiên an ủi Diệp Mộng Oánh một câu.
- À, tôi cúp điện thoại trước, tôi còn phải đi tham gia hoắc nham.
Diệp Mộng Oánh dịu dàng nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mặc quần áo thức dậy, hắn đi xuống lầu và phát hiện phòng khách có chút quạnh quẽ, ngoài Liễu Vân Anh thì không còn ai khác.
- Anh rể, anh thức dậy rồi à?
Liễu Vân Anh ngồi trong phòng khách lấy điện thoại ra chơi game rất nhàm chán, khi thấy Hạ Thiên đi xuống thì nàng vội vàng bắt chuyện:
- Ninh Khiết để em báo cho anh biết, chị ấy và cô gái nước ngoài Caroline đang đi chơi hồ Nguyệt Lạc, có lẽ còn đi ngắm Thần Sơn, đến tối mới về.
- À, còn những người khác đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Anh Phong cùng cha mẹ đã đi rồi, bọn họ đi tỉnh thành, nói là thi thể của Thẩm Vân đã bị cảnh sát tỉnh đưa đi, vụ án do cục công an tỉnh tiếp nhận, mà những thủ hạ cục an ninh quốc gia của anh rể cũng đã đến tỉnh thành.
Liễu Vân Anh nhanh chóng nói:
- Chị Phỉ Phỉ cũng về tỉnh thành, vốn chị ấy định nói với anh một tiếng, nhưng anh đang ngủ, chị ấy bảo em nhắn lại.
- Nói như vậy thì bọn họ đi hết rồi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Liễu Vân Anh:
- Sao em còn chưa đi?
- Anh rể, anh cứ như vậy mà đuổi em đi sao?
Liễu Vân Anh có chút buồn bực.
- Tất nhiên.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Em không phải là chị của mình, em ở lại làm gì?
Liễu Vân Anh thiếu chút nữa đã bị những lời của Hạ Thiên làm cho nghẹn chết, một lúc lâu sau nàng mới lầm bầm:
- Em cũng sẽ không tố cáo với chị là anh ở đây yêu đương vụng trộm, anh gấp cái gì?
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, Liễu Vân Anh tiếp tục mở miệng:
- Anh rể cứ yên tâm, em sẽ đi ngay, chị Phỉ Phỉ nói em về tỉnh thành, trước tiên em sẽ điện thoại hỏi thăm, không biết đã lên đường chưa.
Liễu Vân Anh lập tức điện thoại cho Hào Phỉ Phỉ, sau đó nàng cúp điện thoại và có chút buồn bực:
- Chị Phỉ Phỉ nói đã đến tỉnh thành, vậy em ngày mai sẽ đi.
- Tùy em, anh ra ngoài đi ăn đây.
Hạ Thiên đang định đi ra khỏi cửa thì dừng bước:
- Kỳ quái, Em Chân Dài sao không có trong phòng?
Hạ Thiên xoay người lên lầu đẩy cửa phòng ngủ của Dạ Ngọc Mị, hắn phát hiện bên trong rỗng tuếch, điều này làm hắn có chút buồn bực, người phụ nữ này lại chạy đi đâu? Không phải hẹn hò cùng Hàn Minh Phi đấy chứ?
- Người này sẽ là vợ của mình mà bây giờ bắt đầu đi hẹn hò với kẻ khác, đúng là Em Chân Dài cần ăn đòn, xem ra chân dài cũng không tốt, vì rất dễ chạy mất.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn biến mất rong phòng của Dạ Ngọc Mị, hắn cũng không quan tâm, đi ăn trước rồi nói sau.
...
Khi đoàn xe của cục công an tỉnh chỉ còn cách tỉnh thành hai mươi kilomet thì phía trước và phía sau đầy xe, vài chiếc xe cảnh sát phải dừng lại.
Đoạn đường này bình thường có rất ít xe, hai bên đều là đồng ruộng, xung quanh không có nhà cửa, rất quạnh quẽ, nhưng bây giờ có nhiều xe thế này, rõ ràng là có vấn đề.
- Đi xem có chuyện gì xảy ra?
Hào Hồng Quang ngồi trong xe phân phó, vẻ mặt hắn có chút âm trầm, sáng nay xuất phát từ thành phố Nhạc Nam đã bị kẹt xe hai lần, nhưng không có gì phát sinh, đường đi khá thuận lợi, nhưng bây giờ sắp đến tỉnh thành thì có vấn đề.
- Cục trưởng Hào, phía trước có một cây cầu nhỏ bị sập, xe đều khó qua lại, công nhân đang tu sửa một con đường khác, nói rằng sẽ mất nửa giờ mới đi qua được.
Một viên thủ hạ của Hào Hồng Quang nhanh chóng quay lại báo cáo tình huống.