Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Đút cơm xong, hai người cũng không có hỏi hai đứa nhỏ này là làm sao mà ra đời, chỉ ăn ý mà lần lượt phân chia công việc, Lâm Tĩnh giúp đỡ làm việc nhà, còn Lôi Hồng Phi mang theo hai đứa nhỏ cùng chơi, rốt cục khiến Lăng Tử Hàn dù bất kham uể oải nhưng vẫn cố mà chống chọi cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Mùa đông luôn là mùa mà cậu dễ phát bệnh, mấy ngày qua thể xác và tinh thần đều bị căng ra, hai đứa nhỏ rất nghịch, nên cậu khó mà kiếm được thời gian để nghỉ ngơi, lúc này thư giãn, thì đau đớn đã hơn năm qua chưa từng phát tác bất chợt như bài sơn đảo hải đồng loạt ập tới.
Ngồi ở sofa nhìn Lôi Hồng Phi đang đem hai đứa nhỏ trở qua trở lại, lại nhìn con mình đang nỗ lực giãy dụa nhào tới Lôi Hồng Phi để ngăn cản y, nét mặt cậu luôn mang theo nét cười. Dần dần, cậu cảm giác có một luồng nhiệt độ bất thường nhanh chóng tăng dần, xông thẳng lên não, giống như bị sốt cao vậy, đau đớn quỷ dị cũng như bom nổ mà cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể. Cậu nhịn một hồi lại có cảm giác không thể chịu được nữa, cũng bất chấp Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đang ở đây, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy một đống thuốc uống vào rồi nằm vật xuống giường.
Lâm Tĩnh đang trong phòng tắm chuẩn bị sẵn nước nóng cùng đồ để tắm cho đứa nhỏ, đi ra thì không thấy Lăng Tử Hàn đâu, cảm giác có hơi kỳ lạ. Hắn lúc đầu cũng không để ý lắm, cho rằng chắc cậu đang đi làm việc gì đó khác, nên liền kêu Lôi Hồng Phi hỗ trợ, đem hai đứa nhỏ bỏ vào trong bồn tắm lớn. Hai đứa nhỏ đặc biệt nghịch ngợm, vừa ngồi xuống nước liền lập tức lấy tay đập đập, lại dùng hai cánh tay nhỏ nhắn không ngừng vẩy nước vào hai người bọn họ, đắc ý cười liên tục.
Vui vẻ mà tắm xong, Lâm Tĩnh mới phát hiện thiên toán vạn toán, nhưng lại quên lấy quần áo cho hai bé thay. Hắn để Lôi Hồng Phi coi chừng hai bé, còn mình đứng dậy đi tìm Lăng Tử Hàn.
Đầu tiên kiếm ở nhà bếp, phát hiện không có ai, nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, theo bản năng cảm giác như đã xảy ra vấn đề gì đó. Hắn bước qua phòng khách, đẩy mạnh cửa phòng ngủ, lập tức nhìn thấy Lăng Tử Hàn ngủ ở trên giường. Trong phòng không có bật đèn. Một mảnh hắc ám, Lăng Tử Hàn cũng không nhúc nhích, khiến người ta không cảm giác được chút sức sống nào cả. Trong lòng hắn lo lắng, liền chạy thẳng đến chỗ cậu, xoa xoa trán Lăng Tử Hàn.
Tựa như là một cái bàn ủi đang trong chế độ cực nóng vậy, nhiệt độ cảm nhận trên lòng bàn tay khiến cho hắn giật mình vô cùng. Hắn mở đèn đầu giường, thấy cả mặt Lăng Tử Hàn xanh lại, hôn mê, càng thêm ngạc nhiên. Hắn cũng không xem hai đứa bé nữa mà lập tức chạy tới phòng khách cầm điện thoại gọi cho Đồng Duyệt.
“Chú Đồng, Tử Hàn phát bệnh nữa rồi.” Thanh âm của hắn rất thấp. “Con cùng Hồng Phi đều đang ở Long Quan, vừa mới phát hiện, hiện tại cậu ấy đang phát sốt, đã ngất rồi.”
Đồng Duyệt rất giật mình, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh. “Con đừng động tới nó, chú ý giữ ấm cho nó, chú lập tức tới.”
“Dạ.” Lâm Tĩnh cúp máy, hít một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi chú ý nghe thấy tiếng cười của hai đứa nhỏ không ngừng truyền ra từ trong phòng tắm.
Hắn trấn định tâm tình, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng từ đến , sau đó mới đi tìm phòng của hai đứa nhỏ, tìm hai bộ quần áo con nít, lúc này mới bước vào phòng tắm.
Lôi Hồng Phi đã bị tạt nước khiến cả người đều ướt, thấy hắn vào, liền cười hỏi: “Sao lâu vậy? Tử Hàn đâu?”
Lâm Tĩnh cúi người ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Bệnh cũ Tử Hàn tái phát, ngất đi rồi. Tôi đã báo chú Đồng rồi, chú ấy lập tức tới.”
Nụ cười trên mặt Lôi Hồng Phi trong nháy mắt ngưng trất, hoắc mắt đứng dậy, dự định ra ngoài xem tình hình của Lăng Tử Hàn. Nhưng Lâm Tĩnh lập tức kéo người y lại, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng dọa tụi nhỏ.”
Lúc này Lôi Hồng Phi mới phản ứng, chỉ cố gắng nhẫn nại mà ôm hai đứa nhỏ ra, lau khô nước, thay quần áo.
Hai đứa nhỏ cứ không ngừng lắc trái lắc phải, không chịu đứng yên. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cực đến đổ cả mồ hôi, lúc này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ôm tụi nhỏ đặt vào trong xe con nít. Lâm Tĩnh dùng bình sữa rót ít nước ấm để cho hai đứa nhỏ uống. Lúc này Lôi Hồng Phi mới thoát thân, vội vã chạy vào phòng ngủ.
Hô hấp Lăng Tử Hàn rất yếu ớt, dung nhan tiều tụy, từ nãy tới giờ chỉ mới có nửa tiếng, mà trông cậu lại chẳng khác gì vừa mới tới sát rìa biên giới sinh tử. Lôi Hồng Phi cẩn thận ngồi xuống bên giường, kéo chăn lên, đắp kín cho cậu. Trong phòng rất ấm, nhưng sắc mặt Lăng Tử Hàn lại trắng bệch tựa như tuyết trên cao nguyên, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Trái tim Lôi Hồng Phi co rút lại, trong sự khổ sở, cũng cảm thấy sự bất đắc dĩ, nhìn thấy người mình yêu lâu như thế giờ bệnh thành như vậy, nhưng y lại cảm thấy bất lực.
Y biết nguyên nhân tại sao Lăng Tử Hàn đột nhiên phát bệnh, nhưng hồi nãy cũng đã cùng Lâm Tĩnh tức giận trách mắng rồi, lúc này ngẫm nghỉ lại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài. Chuyện gạt Lăng Tử Hàn sinh ra hai đứa nhỏ tuy rất không đúng, nhưng lúc đó mạng của cậu luôn sát rìa tử thân, mà lại không có ý chí sinh tồn, bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả Lăng Nghị là một nhân vật truyền kỳ cũng không thể làm gì được, nếu đổi lại là y, dù dùng biện pháp gì, chỉ cần còn có chút hy vọng, cũng khẳng định sẽ thử qua, huống chi là việc để cho Lăng Tử Hàn có hậu đại?
Y và Lăng Tử Hàn là quan hệ bạn bè thân thiết nhiều năm, Lôi Hồng Phi cực kỳ hiểu rõ tâm trạng của cậu, lúc trước khi mẹ cậu qua đời, mọi người giấu giếm cậu, hiện tại con cậu ra đời, cũng giấu giếm cậu, việc này dù là ai cũng khó mà chịu đựng nổi. Lăng Nghị, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ là người quan trọng nhất trong cuộc đời Lăng Tử Hàn, mấy năm qua cũng vì bọn họ mà cậu cố gắng sống, thế nhưng, trăm triệu lần không nghĩ tới, cũng chính người thân thuộc nhất trong cuộc đời cậu lại cùng nhau lừa dối cậu, không để ý đến nguyện vọng của cậu, âm thầm làm chuyện mà cậu kiên quyết phản đối, lại còn giấu đến tận bây giờ, để cậu tình cờ phát hiện mới nói ra hết, khiến cậu không thể nào tiếp nhận được, đây chính là thương tổn tuyệt đối như rút gân lột da … Thật không biết gúc mắc này khi nào mới có thể giải.
Y nhìn khuôn mặt gầy gò của Lăng Tử Hàn, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn trán cậu, theo mũi đi xuống, xẹt qua môi, cằm, rồi lại tiếp tục chạm vào gương mặt cậu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua xót khổ sở, trong mắt không tự chủ được mà phát nhiệt.
Lâm Tĩnh nhìn hai đứa nhỏ uống sạch nước, mở TV, lên online tìm một bộ phim hoạt hình, để hấp dẫn sự chú ý của hai đứa nhỏ, mới đi vào phòng ngủ.
Nhìn Lôi Hồng Phi vẻ mặt nhu tình, cánh tay vốn dĩ lực bạt nghìn cân lúc này lại nhẹ như hồng mao, hắn không tự chủ được dừng lại bước chân, không tiếng động mà thở dài.
Đồng Duyệt tới rất nhanh, còn có chuyên gia là trợ thủ của hắn cũng tới. Năm người ở trong phòng ngủ, động tác rất nhanh, tiến hành kiểm tra Lăng Tử Hàn, thảo luận phương án trị liệu.
Gian phòng quá nhỏ, vài người vừa đứng vào là chật. Lôi Hồng Phi không thể cứ đứng ngốc ở bên trong, chỉ có thể đứng dậy rời đi, ngồi xuống bên người Lâm Tĩnh, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.
Hai đứa nhỏ đang tập trung tinh thần mà nhìn màn hình, thỉnh thoảng hưng phấn mà đá chân quẫy tay, vỗ vỗ tay, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, khiến tâm tình phiền muộn của Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh cũng dần đỡ hơn.
Trái tim của cả hai đều đang rất loạn, không thể làm gì khác hơn là cùng hai đứa nhỏ chơi đùa, để giảm bớt tâm tình. Hai đứa nhỏ đã có thể nói chuyện, thường thường bật ra vài từ giản đơn, để biệu đạt ý muốn của mình. Bọn họ liền dạy cho hai đứa nhỏ: “Nào, gọi bác Lôi, bác Lâm đi.”
Hai đứa nhỏ rất có hứng thú với tri thức mới nên cực kỳ hăng hái, lật tức phối hợp mà mở miệng gọi, nhưng từ “Lôi” [Lei] cùng “Lâm” [Lin] phát âm có chút giống nhau, khiến cho tụi nhỏ lập tức rối, không thể nào phát âm chính xác.
Lôi Hồng Phi linh cơ khẽ động, cười tủm tỉm mà nói: “Gọi bác là bác Hổ, gọi hắn là bác Lang.”
Hai đứa nhỏ có thể phát âm chuẩn xác, mồm miệng lanh lợi, hoan hỉ mà kêu lên: “Bác Hổ, bác Lang.”