Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Chơi cùng hai đứa nhỏ đến tối muộn, Lâm Tĩnh liền kêu Lôi Hồng Phi, mỗi người ôm một đứa, tắt đèn dỗ tụi nhỏ ngủ.
Lôi Hồng Phi ngu dốt vụng về, dưới sự hướng dẫn và thực phạm của Lâm Tĩnh mới có thể tìm được tư thế chính xác để ôm đứa nhỏ, vừa chậm rãi đi lại trong phòng ngủ vừa nhẹ nhàng vỗ vai của bé.
Hai người trong lòng đều rất lo lắng cho Lăng Tử Hàn, nhưng vẫn không hề nói gì. Đợi tụi nhỏ dần ngủ sâu, bỏ tụi nhỏ vào nôi, đắp chăn, hai người họ mới lặng lẽ đóng cửa lại, đi tới cửa phòng ngủ, nhìn vào trong.
Trong căn phòng chật hẹp giờ đây đã biến thành một phòng bệnh nhỏ, đặt đầy các loại máy móc, bọn Đồng Duyệt lúc này cũng không còn bận rộn nhiều nữa, mà đang ngưng thần nhìn kết quả kiểm tra trong tay, nhẹ giọng thảo luận bệnh tình của Lăng Tử Hàn.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh nghĩ không nên quấy rối bọn họ, chỉ có thể lui ra ngoài. Căn phòng trong đó nhỏ như thế, sợ là dù muốn rót cho bọn họ ly nước cũng không có chỗ để đặt ly, hai người họ cũng không khách khí nữa, cùng nhau tới ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Đã vào mùa rét đậm, Lăng Tử Hàn đã sớm công hiệu giữ ấm tốt, tuy rằng bên ngoài phong tuyết, thì trong phòng vẫn là ấm áp như xuân.
Lôi Hồng Phi nhìn bông tuyết bay tán loạn, nghe tiếng gió gào thét, nhịn không được thở dài: “Tử Hàn cứ tiếp tục như vậy cũng không được, sức khỏe em ấy không tốt, một người làm sao có thể nuôi đứa nhỏ cơ chứ?”
“Việc này kỳ thực rất dễ, hai người chúng ta có thể mỗi ngày tới hỗ trợ mà, sau đó nghĩ cách tìm người bảo mẫu thích hợp, vấn đề cũng không lớn.” Lâm Tĩnh nhíu mi. “Chủ yếu chính là tâm tình của Tử Hàn hiện tại khá kém, cứ tiếp tục như vậy, bệnh của cậu ấy cũng không khỏi nổi.”
“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi càng buồn bực hơn hắn. “Khó khăn lắm bệnh của Tử Hàn mới có thể đỡ hơn được chút, thế nhưng chỉ vì chuyện này mà làm cho tất cả mọi chuyện đều lãng phí.”
“Thật ra cũng không hẳn là vậy đâu.” Lâm Tĩnh khẽ lắc đầu. “Hiện tại cậu ấy còn đứa con nữa, những người làm cha thường có khá nhiều cố kỵ, cho dù không quý trọng bản thân mình, cũng phải vì con mà suy nghĩ.”
Lôi Hồng Phi trầm mặc.
Bạn của bọn họ không có nhiều, mà trong tất cả những người bạn, chỉ có y cùng Lăng Tử Hàn là thân nhất. Từ ngày đầu tiên Lăng Tử Hàn ra đời, thì trong lòng y đã nhận thức người em trai này, sau đó giống như với em ruột của mình mà đối đãi, đến sau thì bọn họ yêu nhau, chia tay, từ người yêu lại trở lại thành tình anh em. Thái độ của Lăng Tử Hàn vẫn luôn với y thủy chung như , mà y càng thêm hiểu tính cách của Lăng Tử Hàn. Người khác đều cho rằng Lăng Tử Hàn trầm cảm, tự kỷ, lạnh lùng, kỳ thực y càng biết rõ, trước khi Lăng Tử Hàn bị thương tổn chính là một người có tính cách ngoài lạnh trong nóng, với người bên ngoài lãnh đạm xa cách, nhưng với bạn bè thân hữu thì là xuất phát từ nội tâm, sau khi cậu bị thương, thể xác và tinh thần đều bị tổn hại, nhưng với thân nhân và bạn bè dù có cạn kiệt lực vẫn cố gắng mà thân cận. Từ nhỏ cậu đã cô đơn, nên càng thêm quý trọng người thân, hiện tại có thêm hai đứa con trai, dù thế nào thì cậu cũng không thể đơn giản mà làm hại bản thân mình, để con cậu đi lại con đường của cậu.
Vừa nghĩ như thế, tâm tình Lôi Hồng Phi cũng ổn hơn được chút, ý niệm trong đầu vừa chuyển, liền cao hứng bừng bừng mà nói: “Lão Lâm, bên Tử Hàn không thể thiếu người được, một là cần có người chăm sóc em ấy, hai là giúp em ấy chăm con.”
“Đúng.” Lâm Tĩnh gật đầu. “Tạm thời cứ để tôi cùng anh tới hỗ trợ đi, chờ cậu ấy tỉnh lại rồi thương lượng, xem có nên tìm thêm bạn bè nào khác tới hỗ trợ hay không.”
“Chuyện bảo mẫu …” Lôi Hồng Phi vốn có xung động định tìm mẹ mình tới hỗ trợ, nhưng nghĩ lại, liền im miệng. Hiện tại Lăng Tử Hàn tâm tình không tốt, nếu mẹ mình tới đây lại không biết giữ mồm giữ miệng, nói ra cái gì đó không tốt, lại tăng thêm phiền não, vu sự vô bổ.
“Chuyện bảo mẫu không thể tùy tiện mà mời người được.” Lâm Tĩnh nhìn y có chút do dự, cho rằng y không có cách gì, liền suy nghĩ. “Không phải chỉ đơn giản là hiểu được trẻ nhỏ, mà còn phải chịu được khổ nhọc, biết cách giữ bí mật, mà quan trọng nhất, chính là phải đáng tin.”
“Đúng.” Lôi Hồng Phi đồng ý. “Việc này tôi nghĩ là nên cùng chú Lăng và chú Đồng thương lượng.”
“Bọn họ đã bận thành như thế, tôi thấy không nên tiếp tục quấy rối.” Lâm Tĩnh rất nghiêm túc. “Chúng ta là bạn thân của Tử Hàn, lẽ nào ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được hay sao? Còn phải đi làm phiền trưởng bối?”
“Cũng đúng.” Lôi Hồng Phi vỗ đùi. “Được, việc này để tôi đi giải quyết.”
Lời của y còn chưa dứt, thì chuông cửa đã vang lên. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đi ra ngoài nhìn, thấy là La Hãn, liền mở cửa.
Hiện tại La Hãn rất ít xuất đầu lộ diện, nhưng Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đã từng gặp hắn ở chỗ của Lăng Tử Hàn, biết bọn họ là bạn, cũng biết hắn đang làm việc tại Bộ Quốc An, tất nhiên là tin được.
Theo cùng là La Hãn còn có La Y, nữ sát thủ thân thủ vô cùng cao minh lúc này lại là một thành phần tri thức, nhã nhặn thanh tú, chỉ có nụ cười là cực kỳ sang sảng.
La Hãn thấy Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cũng không cảm thấy bất ngờ, nhẹ giọng vì bọn họ giới thiệu: “La Y, vợ chồng cô ấy đều là bạn của Tử Hàn, chúng tôi vừa nghe được tin, liền chạy tới đây. Tiểu La gần đây đang trong kỳ nghỉ, có thể giúp đỡ chăm con. Mẹ tôi cũng đang rảnh, ngày mai sẽ tới hỗ trợ. Như vậy hai người có thể thay phiên nghỉ ngơi, còn có thể khuyên nhủ Tử Hàn.”
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều gật đầu thăm hỏi La Y, trong lòng còn tưởng La Y là em gái hoặc là thân thích của La Hãn. Bọn họ ban ngày phải đi làm, xin nghỉ ngày cũng có thể, nhưng không thể ngày nào cũng nghỉ được, có một cô gái đáng tin cậy lại cẩn thận tỉ mỉ đến đây hỗ trợ, đương nhiên là một việc tốt rồi.
La Hãn nhận được điện thoại của Vệ Thiên Vũ, mới biết được chuyện con của Lăng Tử Hàn, nhưng không biết bệnh cũ của cậu tái phát, lúc này thấy hai người bọn họ vẫn chưa ngủ, lại không thấy Lăng Tử Hàn, không khỏi có chút kỳ quái. Hắn nhìn chung quanh chút, thấp giọng hỏi: “Tử Hàn đâu?”
Thanh âm Lôi Hồng Phi cũng rất nhẹ: “Tử Hàn bị bệnh, Đồng viện trưởng đang cùng đồng nghiệp chữa cho em ấy.”
La Hãn cùng La Y đều giật mình, cùng nhau đi tới phòng ngủ, đứng ở cửa nhìn hồi, mới im lặng quay về chỗ, quan tâm hỏi: “Nghiêm trọng lắm không?”
“Không biết.” Lôi Hồng Phi khẽ lắc đầu. “Đồng viện trưởng vừa tới đây đã bận rộn, không có ai nói cho chúng tôi biết bệnh tình thế nào, thế nhưng bọn họ cũng không có lập tức quay về bệnh viện để tiến hành cấp cứu, chắc cũng không quá mức nghiêm trọng.”
“À.” La Hãn cùng La Y lúc này mới yên tâm.
Lâm Tĩnh nghĩ bầu không khí có chút nghiêm trọng, nếu tiếp tục như thế thì với Lăng Tử Hàn cũng không tốt, liền nói với hai người họ: “Con của Tử Hàn ngủ rồi, chúng ta đi xem đi.”
“Được.” La Hãn cùng La Y không có ý kiến, cũng rất hiếu kỳ.
Bốn người cùng nhau đi vào phòng ngủ của trẻ nhỏ, dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo là hai đứa nhỏ đang ngủ say, ngắm nhìn hồi lâu mới quay về phòng khách.
Cũng không phải là khách, cũng không cần ai bắt chuyện ai, bọn họ tự mình tìm ghế ngồi, thấp giọng hàn huyên vài câu. Có Đồng Duyệt trong phòng ngủ, bọn họ cũng không nói chuyện này là đúng hay sai, chỉ có thể nói về tướng mạo của hai đứa nhỏ, đều có cùng ý kiến, hai đứa nhỏ này giống y như đúc Lăng Tử Hàn.
La Hãn đột nhiên thở dài: “Từ khi Tử Hàn bị bệnh, tôi cứ luôn lo lắng, nhưng giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ này, lại cảm thấy yên tâm rồi.”