Tôi nghe thấy tiếng kêu gào phát ra từ nội tâm của Trương Tuyết, đi theo Trương Tuyết khắp nơi tìm kiếm Khương Vĩnh Ninh. Cảnh trong mơ không nhảy cóc nữa mà tiếp diễn liên tục. Trương Tuyết tìm rất lâu, nghe những người xung quanh mắng nhiếc Khương Vĩnh Ninh, căm hận nhìn chằm chằm vào Tần Di Quyên, nhưng lại bất lực không thể làm được gì. Mãi đến khi cô ấy chợt ngộ ra, đi theo cảnh sát điều tra, thì vào một ngày nào đó mới đến được nhà Khương Vĩnh Ninh.
Khương Vĩnh Ninh ở trong một tòa chung cư, cửa chung cư bị người ta tạt đầy sơn, vẻ mặt cha mẹ anh ta nhìn lạnh lùng nghiêm khắc. Khương Vĩnh Ninh thì trốn trong phòng ngủ, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, cuộn tròn cơ thể, không phối hợp điều tra với cảnh sát.
Tiếng kêu gào của Trương Tuyết dừng lại, biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Toàn án đã có phán quyết, Khương Vĩnh Ninh vô tội, gia đình những người chết mang theo lòng thù hận tiến hành vây đánh Khương Vĩnh Ninh, Trương Tuyết nhìn thấy cha mẹ mình tiều tụy, lại nhìn thấy Khương Vĩnh Ninh biến thành một cái xác không hồn, nội tâm chỉ còn lại sự trống rỗng.
Tôi muốn an ủi cô gái, mới 18 tuổi đã gặp phải biến cố cực lớn này, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể lặng nhìn cô ấy luẩn quẩn trên thế gian này. Cha mẹ cô không chịu được sự đau thương, sau khi ly hôn, tự tìm hạnh phúc riêng, cố gắng quên đi con gái của mình. Con tim Trương Tuyết như chết đi, lưu lại trong khuôn viên trường trung học số Mười Tám.
Vào một đêm nào đấy, cô ấy nhìn thấy Khương Vĩnh Ninh trèo tường lén vào trường học. Khương Vĩnh Ninh cải trang, che đi khuôn mặt. Anh ta khi ấy ốm như que củi, động tác trèo tường rất vụng về. Anh ta đi vài vòng trong khu phòng học, tìm thấy một cửa sổ không bị khóa, trèo qua vào phòng học. Khương Vĩnh Ninh thở hổn hển, bắt đầu lục tìm kiếm manh mối trong căn phòng vẫn chưa được tu sửa sau trận hỏa hoạn kia. Nhìn dáng vẻ của anh ta, bản thân anh ta cũng không biết đang tìm gì, nên tìm như thế nào.
Trương Tuyết đi theo Khương Vĩnh Ninh. Khương Vĩnh Ninh đã dọn nhà, đang chuẩn bị rời khỏi thành phố này. Ban ngày, anh ta tìm đọc các sách về điều tra hình sự, đêm đến, anh ta lén lút tìm kiếm manh mối trong trường.
Khương Vĩnh Ninh liệt kê được danh sách những người tình nghi, dựa vào tình hình mạng internet không phát đạt lúc bấy giờ, anh ta tìm kiếm bất kỳ tội phạm nào khả nghi: tội phạm truy nã, tội phạm mãn hạn tù được thả ra, những người khả nghi từng bị tạm giam... nhưng hắn ta không hề nghĩ đến Tần Di Quyên.
Thời gian điều tra đã được 21 năm.
Cứ như vậy Trương Tuyết tận mắt chứng kiến cậu con trai thanh tú nhát gan năm đó biến thành một quái thai trầm mặc ít nói, tự phong bế bản thân, điều tra sự thật về vụ án hỏa hoạn kia. Thậm chí anh ta còn vì chuyện này mà cãi nhau với cha mẹ, cô độc một mình, chỉ ăn mì tôm, thức ăn ngoài, cả ngày nghiên cứu những cuốn sách về tội phạm học, tự đi điều tra những kẻ tội phạm tình nghi, thuê mướn thám tử, dùng đủ tất cả mọi cách và thủ đoạn.
Vào năm thứ 21, Trương Tuyết nhìn thấy người thám tử được Khương Vĩnh Ninh thuê đưa cho anh ta một tấm hình.
“Đây là Tần Di Quyên, chủ nhiệm năm đó của các anh phải không? Nếu nói đến hiềm nghi, thì hiềm nghi của bà ta là lớn nhất, bà ta có thời gian và thủ đoạn gây án.”
“Sao có thể được?” Khương Vĩnh Ninh cất giọng nói trầm nặng, ngữ điệu bình tĩnh, giống như người máy không tình cảm.
“Phía cảnh sát cũng từng nghi ngờ qua bà ta, kết quả điều tra lại giống như của anh, không có chứng cứ. Nhưng họ lại khởi tố anh, không khởi tố bà ta, Bởi vì dư luận bất lợi với anh, gia đình những người chết kia cần một lối để trút giận, nên họ tin anh là phạm nhân.”
Trương Tuyết không hiểu, Khương Vĩnh Ninh tiếp tục duy trì nét mặt không cảm xúc.
Tôi lặng lẽ thở dài.
Vụ án lớn không thể phá, nhưng lại không tìm được manh mối và hung thủ, dưới áp lực từ phía nhà họ Khương và gia đình những người chết, Cục Cảnh sát đã vứt vụ án đó đi, để cho tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng. Đây là vụ án mà cảnh sát đã biết không thể nào thắng kiện được, chỉ có những người bên ngoài mới mắng chửi luật pháp bất công.
“Không có chứng cứ.” Khương Vĩnh Ninh nói.
“Cũng không phải hoàn toàn không có chứng cứ.” Thám tử lấy một tập tài liều ra, “Bốn năm trước khi vụ án xảy ra, Tần Di Quyên từng tiếp nhận điều trị tâm lý trong một khoảng thời gian, sau đó vẫn luôn khống chế bệnh tình. Hai mươi năm trước, bác sĩ tâm lý là một nghề khá hiếm gặp, khi đó nước chúng ta không có khái niệm gì về mặt này. Thay vì nói Tần Di Quyên đã tiến hành điều trị tâm lý, thì dùng từ điều trị suy nhược thần kinh sẽ đúng hơn. Bà ta có thói quen dùng thuốc ngủ. Cũng tức là, bà ta có cách mua được thuốc ngủ. Năm đó điều kiện nghiệm thi có hạn, nhưng hơn 30 mạng người, muốn bắt họ ở lại trong đám cháy, không thể chỉ dựa vào viêc đóng kín các cửa là được. Chắc bà ta đã bỏ thuốc ngủ vào trong thức ăn, cho người chết dùng, sau đó phóng hỏa.
Bàn tay cầm tờ giấy của Khương Vĩnh Ninh run lên, “Cảnh sát phát hiện ra rượu ở hiện trường.”
“Người chuẩn bị đi du lịch, sẽ có khả năng uống rượu để tăng thêm không khí, nhưng không có khả năng toàn bộ đều uống đến say mèm.” Thám tử nói năng không khách khí.
Đốt ngón tay thô to của Khương Vĩnh Ninh lồi lên vì dùng lực quá mạnh, “Không có động cơ gây án.”
“Nguyên nhân khiến Tần Di Quyên phải tiếp nhận điều trị tâm lý, là do con gái bà tà bị hiếp dâm đến chết, lúc được phát hiện ra đã là một cỗ thi thể trần trụi, vô cùng... thê thảm.” Thám tử bổ sung thêm một câu, “Con gái bà ta 18 tuổi, chết trước đêm thi đại học.”
“Anh nói bậy! Cô Tần vì việc này mà giết học sinh trong lớp chúng tôi?” Khương Vĩnh Ninh nổi điên lên, đấm mạnh xuống bàn.
Nội tâm Trương Tuyết kêu khóc, “Khương Vĩnh Ninh, là bà ta... chính là bà ta...”
“Đây là suy đoán của tôi, chỉ có thể nói là suy đoán, chứ không hề có bất kỳ chứng cứ gì. Nếu như bà ta gây án thật, thì đã muốn giết chết các anh vào năm các anh lên lớp 10 rồi. Trong ba năm sau, bà ta từ từ tích lũy thuốc ngủ, rượu và xăng dầu. Đợi khi án mạng xảy ra, cảnh sát sẽ không thể điều tra được lịch sử mua những thứ đó của bà ta.” Thám tử rất bình tĩnh nói.
“Không có khả năng!” Khuôn mặt Khương Vĩnh Ninh vặn vẹo hung ác, sự đau đớn phẫn nộ xuất hiện trên khuôn đã mặt béo phệ đến mức không còn nhận ra được dáng vẻ của cậu thiếu niên thanh tú năm xưa.
“Anh Khương, đây là kết quả điều tra của tôi.”
Khương Vĩnh Ninh tức giận, mất hồn hết nhiều ngày.
Trương Tuyết vẫn luôn nói chuyện, khóc than bên cạnh anh ta, nhưng giọng nói lại không thể truyền được đến bên tai anh ta, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không nghe được. Cổ họng cô đã hỏng, cho dù có biến thành ma cũng không thể nói chuyện, không thể vạch mặt hung thủ.
Khương Vĩnh Ninh dùng thêm thời gian hai năm để lẩn trốn và chấp nhận sự thật kia: nghi phạm lớn nhất không phải là hung đồ lén chạy đến thành phố Dân Khánh, mà là Tần Di Quyên, chủ nhiệm dẫn dắt họ trong ba năm qua.
Nhưng, không có chứng cứ. Cảnh sát năm đó không tìm thấy chứng cứ, thám tử ưu tú nhất không tìm thấy chứng cứ, Khương Vĩnh Ninh cũng không tìm thấy chứng cứ.
Anh ta bị dày vò 23 năm trời, thời điểm kinh khủng nhất là vào hai năm gần đây, không muốn tin, lại không thể không tin.
Khương Vĩnh Ninh không thể chịu đựng được nữa, bèn đi đến trường tìm Tần Di Quyên đối chất.
Tần Di Quyên lạnh lùng phủ nhận: “Cái chết của chúng khiến tôi rất đau lòng, tôi cũng tự nhận thấy bản thân mình có sai xót, nếu như tôi có thể quan tâm cậu và chúng hơn, sự việc sẽ không xảy ra. Tôi cũng không nên đồng ý cho các cậu tụ tập vào nửa đêm, khởi hành đi du lịch.”
Thần sắc của Khương Vĩnh Ninh thả lỏng hơn.
“Không phải cô Tần.” Khương Vĩnh Ninh gây gỗ một trận trong trường, sau đó rời đi, “Rốt cuộc là ai? Có khả năng là ai...”
“Là bà ta! Chính là bà ta!” Nội tâm Trương Tuyết sôi sục trở lại.
Tôi cảm nhận được một ngọn lửa đang bùng lên.
Khương Vĩnh Ninh dừng bước, quay đầu nhìn về khu phòng học.
Không nên điều tra nữa, không có kết quả đâu... Khương Vĩnh Ninh, đừng lãng phí cuộc đời trên người chúng tôi nữa. Chúng tôi đã chết rồi!
Tầm mắt di chuyển xuống dưới, trở nên tối đen. Chắc Trương Tuyết đang quỳ trên đất, ôm đầu khóc nấc.
“Cậu vẫn còn ở đây sao?”
Giọng nói của Tần Di Quyên đánh thức Trương Tuyết.
Tầm mắt lại sáng lên, nhìn khắp bốn phía, phát hiện ra Tần Di Quyên đang đứng ở trước mặt, còn phát hiện ra thêm Khương Vĩnh Ninh đang ngồi ở một góc. Khương Vĩnh Ninh đờ đẫn nhìn khu phòng học kia.
Đã qua thời gian tan học, các học sinh lớp 12 đều đã rời khỏi trường. Con hẻm nhỏ ngay cổng sau của trường yên tĩnh không một bóng người.
Trương Tuyết căm hận nhìn Tần Di Quyên. Qua đôi mắt của Trương Tuyết, tôi nhìn thấy sự châm biếm và thù hận trong mắt Tần Di Quyên.