“Cô Tần...” Khương Vĩnh Ninh giống như người bị mất hồn, “Em không giết họ.”
“Tôi biết.” Tần Di Quyên cười lạnh, “Một kẻ nhát gan như cậu làm sao có thể giết người được?”
Khương Vĩnh Ninh mở mắt lên.
“Đi đi, Khương Vĩnh Ninh!” Trương Tuyết bỗng chốc quên đi thù hận, giơ tay ra đẩy Khương Vĩnh Ninh.
“Lớp các cậu khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm. Cậu là kẻ nhát gan, còn chúng nó là lũ du côn. Học sinh ngoan trong trường trọng điểm? Căn bản là một lũ cặn bã! Chúng còn có mặt để cười, còn có thể đi học, còn có thể vui vẻ sống qua ngày.” Tần Di Quyên nhỏ giọng nói.
Đầu óc tôi mơ hồ. Bị thám tử kia nói trúng thật sao? Tần Di Quyên giết hết học sinh lớp của mình, là bởi vì đứa con gái bị chết thảm?
Cơ thể Khương Vĩnh Ninh bắt đầu run rẩy.
“Chúng nó đều đáng chết. Chúng nó dựa vào gì để được sống? Sao mày lại có thể sống đến bây giờ? Tao nghĩ rằng mày đã tự sát vào 20 năm trước rồi. Ngay cả tự sát cũng không dám sao?” Tần Di Quyên căm hận chất vấn.
“Ý lúc nãy của cô là sao???” Khương Vĩnh Ninh lảo đảo bò dậy, “Tại sao cô lại nói về họ như vậy? Họ đã làm những gì?”
Hiển nhiên Khương Vĩnh Ninh có liên tưởng đến một phương diện nào đó.
“Đã làm gì ư?” Tần Di Quyên cất lên tiếng cười quái dị.
Trương Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Di Quyên.
Khương Vĩnh Ninh ngơ ngác hỏi lại, “Rốt cuộc cô có ý gì?”
Tôi đánh giá Tần Di Quyên. Ánh mắt bà ta rất u ám nhưng không có bất kỳ sự điên cuồng nào. Điều này khiến tôi cảm thấy rét buốt trong lòng.
“Tại sao lại giết họ?” Khương Vĩnh Ninh vẫn còn chất vất.
“Vì chúng nó đáng chết!” Tần Di Quyên lạnh lùng nhìn Khương Vĩnh Ninh rồi sải bước đi.
Trương Tuyết bị chọc giận, tôi lại cảm thấy ngọn lửa nóng bừng kia, bổ về hướng của Tần Di Quyên. Trong tầm mắt xuất hiện thêm bóng dáng của Khương Vĩnh Ninh.
“Bà đứng lại! Câu nói lúc nãy của bà có ý gì?” Khương Vĩnh Ninh chặn Tần Di Quyên lại, nhưng bị bà ta dùng chân đạp mạnh, co người ngã xuống đất.
Trương Tuyết hét lên, vô phương giết chết Tần Di Quyên, vô phương giúp đỡ Khương Vĩnh Ninh. 23 năm trôi qua, vẫn bất lực như thế.
Trong lòng tôi dấy lên điểm hoài nghi. Những lời nói lúc nãy của Tần Di Quyên có nghĩa là gì? Là bà ta đã điên, hay đang ám chỉ một điều gì khác?
Khương Vĩnh Ninh tốn hết vài ngày mới tìm được chồng của Tần Di Quyên. Cách đây rất lâu, chồng của Tần Di Quyên có nuôi bồ nhí ở bên ngoài, còn có một đứa con riêng đang học cấp 2. Ông ta không thích dính dáng với Khương Vĩnh Ninh, nhưng sau khi Khương Vĩnh Ninh lấy tiền ra, ông ta liền thay đổi thái độ.
“Ả đàn bà kia như kẻ điên, có khi còn xem lũ học sinh như con gái của mình. Bà ta điên từ lâu rồi, đầu óc cũng hết xài được rồi.” Chồng Tần Di Quyên thản nhiên nói, “Người khác không thấy gì, ả ta còn có thể đi dạy, người ta còn cảm ơn bà ta đã chăm sóc họ nữa cơ.”
Một kẻ điên ẩn giấu trong lớp vỏ của một người bình thường.
“Con gái của hai người, có tìm được hung thủ của vụ án đó không?” Khương Vĩnh Ninh hỏi.
Chồng Tần Di Quyên lộ ra một nét mặt cổ quái, ánh mắt né tránh.
Khương Vĩnh Ninh lấy ra nhiều tiền hơn.
Hắn ta đếm tiền, chậm rãi nói: “Bà ta nói đã tìm được. Vào một ngày nọ bà ta đột nhiên nói với tôi như thế, sau đó thì đi trở về đi làm như người bình thường, làm chủ nhiệm lớp các cậu. Vốn dĩ bà ta không làm chủ nhiệm của các cậu đâu, nhưng không biết bà ta đã làm gì mà thay thế được vị trí của giáo viên được chỉ định ban đầu.”
“Thuốc ngủ, rượu, xăng dầu...” Khương Vĩnh Ninh nhớ đến lời của thám tử.
“Bà ta tồn trữ rất nhiều năm, mỗi khi mua về đều phải ghi lại, tính toán số lượng, nói sắp rồi.”
Khương Vĩnh Ninh phát điên, đấm mạnh vào mặt ông ta.
Tôi nhớ lại kết quả Khương Vĩnh Ninh điều tra được. Vụ án con gái Tần Di Quyên không có chứng cứ, không có dấu vân tay của hung thủ, không hề có bất kỳ dấu tích gì để lại trong cơ thể nạn nhân, ngoài điều đó ra, trên cơ thể cô gái có dấu vết bị ngược đãi, hung thủ đã dùng dụng cụ để hiếp dâm cô gái và dẫn đến cái chết của cô ta. Cảnh sát nghi ngờ hung thủ là tội phạm tâm lý biến thái hoặc kẻ thiếu hụt về mặt sinh lý. Thật ra, vẫn còn một khả năng khác nữa.
Có thể tin được những lời của Tần Di Quyên không? Có thể bà ta là một kẻ điên, giết chết hung thủ trong suy đoán. Bà ta không những giết hại người mà bà ta cho là hung thủ, còn giết hại luôn cả những người vô tội khác.
Hết thảy 34 mạng người.
Khương Vĩnh Ninh quấy rối nhiều ngày, nhìn thấy tin tức về trường trung học số Mười Tám, sau khi ngạc nhiên thì càng thêm căm hận Tần Di Quyên.
Cảm xúc của Trương Tuyết lại rất quái lạ.
Đừng điều tra nữa. Cứ để cho chúng tôi tự báo thù đi!
Trương Tuyết cứ lặp đi lặp lại ý nghĩ này, mãnh liệt đến nỗi khắc sâu vào trong não của tôi.
Giấc mơ dài đã đến hồi kết thúc
Khương Vĩnh Ninh mang theo số chứng cứ ít ỏi tiến vào Cục Cảnh sát, tố cáo Tần Di Quyên.
Từ góc độ của Trương Tuyết, tôi nhìn thấy bản thân mình, trong tầm nhìn lại xuất hiện thêm một hàng cầu lửa xếp trước Cục Cảnh sát.
Lần này tôi có thể nhìn được rõ hơn, chúng chỉ là quả cầu lửa tư duy logic không rõ ràng. 34 người chết, trừ Trương Tuyết ra, đều là những linh hồn vô tri vô giác, hành sự theo bản năng, không có quy tắc, cũng không thể giao lưu với tôi được. Chúng chỉ quanh quẩn trong phòng học, càng bất lực hơn Trương Tuyết, nhiều nhất chỉ có thể tỏ ra tức giận khi Tần Di Quyên đi ngang qua. Còn trạng thái bây giờ của chúng, là do bị Trương Tuyết đánh thức.
Sau khi Trương Tuyết viết ra chữ “Tần” kia, thì cô cũng không thể tồn tại được nữa.
Trong những đốm lửa kia xuất hiện một đốm lửa mới.
Đó là Trương Tuyết.
Tôi từng nhìn thấy vị trí thuộc về Trương Tuyết.
Khương Vĩnh Ninh ngồi ở vị trí góc phòng học, chúng nó chưa bao giờ chấp nhận anh ta là bạn học, khi xếp hàng, cũng không chừa lại vị trí nào cho anh ta.
34 người chết đã tập hợp lại.
Tôi đột nhiên mở mắt.
“Lâm Kỳ, anh đã tỉnh rồi!” Trần Hiểu Khâu thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường. Trần Hiểu Khâu ngồi bên giường, Trần Dật Hàm thì ngồi trong góc phòng, vắt chéo chân, hai tay đặt trên đùi, khiến tôi nhớ đến nửa cơ thể nhìn thấy ở Thanh Diệp.
“Lâm Kỳ, anh sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?” Trần Hiểu Khâu quan tâm hỏi han.
Tôi lắc đầu, đang muốn nói gì đó, thì nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường, bây giờ đã là 7 giờ sáng rồi.
“Tần Di Quyên đâu? Khương Vĩnh Ninh nữa?” Tôi vội vàng hỏi.
“Tần Di Quyên chỉ đến để phối hợp điều tra, sáng sớm đã đi rồi. Khương Vĩnh Ninh báo án xong cũng đi rồi.” Trần Dật Hàm trả lời.
Trần Hiểu Khâu bổ sung: “Nhà anh có gọi đến, em đã bắt máy giúp anh, nói là Phòng giải tỏa di dời xảy ra tình huống đột xuất.”
Tôi nhớ đến 34 đốm lửa đã tập hợp lại: “Sau khi Tần Di Quyên rời đi không xảy ra chuyện? Bà ta không bị... bốc cháy chứ?”
Nét mặt Trần Dật Hàm kỳ lạ.
“Không có. Anh đột nhiên ngất đi, là... nằm mơ?” Trần Hiểu Khâu dò hỏi.
“Đi tìm Tần Di Quyên, phải nhanh chóng tìm được bà ta!” Tôi nhảy xuống giường.
Chúng là những hồn ma không có lý trí, nay lại thêm một Trương Tuyết - hồn ma quan trọng nhất. Những đốm lửa đó không phải tới tìm Tần Di Quyên, mà tới tìm Trương Tuyết! Chúng muốn làm gì?
Tôi vừa mới suy nghĩa đã cảm thấy rùng mình
Tần Di Quyên là một kẻ điên, giết chết Quý Oánh, những đốm lửa kia cũng là kẻ điên, làm bị thương vài người, còn thiêu cháy cả một tòa nhà. Nếu họ gặp nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra?
“Bây giờ chắc Tần Di Quyên đang lên lớp.” Trần Dật Hàm bình tĩnh nói.
“Lên lớp? Trường học không ngừng dạy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Lớp 10, 11 nghỉ dạy, trong trường dùng dây phong tỏa lại, lớp 12 vẫn tiếp tục lên lớp.” Trần Dật Hàm trả lời.
Lớp 12 không ngừng dạy!
Em gái!
Trái tim tôi đập nhanh điên cuồng.