Hiện trường phạm tội : Vụ Án Mất Tích Kỳ Bí
Nửa tiếng sau, Lý Hiểu Mộng và Trương Xuân Dương đưa Tôn Cần về đội, đi cùng còn có một cô gái tên Khúc Tân Di.
Ngay trước khi gặp Khúc Tân Di, Lục Nghiễm đã thầm có dự đoán là người được đưa về sẽ là một cô bé vừa bị bức hại đang khá là hoảng loạn, có thể sẽ nói năng lộn xông, thế nhưng khi Khúc Tân Di xuất hiện trước mặt anh, Lục Nghiễm vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Trông Khúc Tân Di rất xinh xắn, vóc dáng nhỏ nhắn, thoạt nhìn trông có vẻ không khác gì những cô gái bình thường khác, thuộc kiểu có thể thấy đầy rẫy ở trong trường.
Trên người Khúc Tân Di toàn là vết thương, có vết trên mặt, trên cổ, tuy cô bé đã trùm kín người nhưng những phần da lộ ra đa số đều có vết thương.
Cô bé cứ cúi gằm mặt, hết sức yên lặng, chỉ là cứ đôi lúc lại sụt sùi.
Nghe Lý Hiểu Mộng nói, Khúc Tân Di đã khóc suốt dọc đường, rất ít khi lên tiếng, hỏi là ai đã làm, làm ở đâu, cô cũng đều không nói.
Ngược lại, toàn là Tôn Cần trả lời giúp Khúc Tân Di, Khúc Tân Di khá sợ người lạ, thường ngày đã ít nói, bây giờ lại gặp chuyện, sợ mất mật, nó hỏi Khúc Tân Di rất lâu, cô bé mới chịu trả lời vài câu là đã xảy ra chuyện gì.
Lục Nghiễm chỉ quan sát sơ Khúc Tân Di rồi bảo Lý Hiểu Mộng đi rót ly nước nóng, đợi cô bé ổn định lại tâm trạng, thông báo phòng thực nghiệm đưa pháp y sang giám định vết thương cho Khúc Tân Di rồi đưa cô bé vào bệnh viện.
Lý Hiểu Mộng gật đầu, nhanh chóng đi làm theo.
Sau đó, Lục Nghiễm lại gọi Tôn Cần sang một bên, đưa cho nó một chai nước rồi nói: “Nói đơn giản cho tôi biết về tình hình mà cô biết đi, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cảnh sát lấy lời khai cho hai cô.”
Tôn Cần lập tức nhìn Lục Nghiễm, thở dài nói: “Ban đầu tôi còn nghĩ là chú sẽ không quan tâm tới bọn tôi chứ, quá lắm bảo bọn tôi báo cảnh sát là xong.”
Lục Nghiễm nhướng mày: “Cô đã nghĩ tôi sẽ không quan tâm vậy còn gọi cho tôi làm gì?”
Tôn Cần: “Tại vì tôi quen có mình chú là cảnh sát thôi chứ sao. Với lại tôi đòi báo cảnh sát, Tân Di cực kỳ chống đối, cô ấy không chịu gặp người khác, cứ cuộn người một mình trên giường, vừa ngẩn ngơ vừa khóc, tôi sợ cô ấy cứ ngột ngạt như vậy rồi tự làm mình điên mất, nói năng khuyên can nửa tiếng đồng hồ, cô ấy mới chịu cho tôi tìm cảnh sát quen. Tôi còn hứa với Tân Di, nói là chú là cảnh sát tốt, chú nhất định sẽ giúp chúng tôi!”
Nói đến đây, dường như Tôn Cần nhớ ra gì đó, lập tức mở cái túi vải vẫn đang ôm khư khư trong lòng, lấy ra một túi nilon, bên trong có một chai nước trong suốt.
Tôn Cần đưa túi nilon ra cho Lục Nghiễm: “Phải rồi, đây là chứng cứ.”
Chứng cứ?
Lục Nghiễm đón lấy cái túi, mở miệng túi ra nhìn, nhìn thấy được một cái chai nhỏ có đựng một thứ đồ chất liệu cao su, bên trong có chứa ít dịch đục màu.
Lục Nghiễm sững sờ, ban đầu vẫn chưa chắc lắm, lại nhìn chăm chăm một lúc, cuối cùng cũng biết trong chai có gì.
Lúc nhìn lại vào Tôn Cần, ánh mắt Lục Nghiễm kỳ lạ thấy rõ, anh cũng không nói gì nhiều, vội vàng gọi Trương Xuân Dương tới.
Đến lúc Trương Xuân Dương đi đến, Lục Nghiễm đưa túi nilon cho y, nhỏ giọng dặn dò mấy câu, Trương Xuân Dương nhanh chóng tỏ vẻ kinh ngạc, cũng đưa mắt nhìn Tôn Cần rồi mang túi nilon đi ngay không dám chậm trễ.
Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Lục Nghiễm khoanh hai tay trước ngực, ngồi tựa bên mép bàn, khẽ nhíu mày hỏi: “Cái thứ ban nãy sao cô lấy được thế? Khúc Tân Di đưa à?”
Tôn Cần uống ngụm nước nói: “Cái thứ? Ý chú là cái bao cao su thằng cô hồn đó xài á hả? À, tôi tìm ra trong thùng rác phòng ngủ của Tân Di đấy, sau đó tôi mới tìm một cái chai trong nhà cô ấy rồi bỏ vào.”
Lục Nghiễm chống tay lên trán, có hơi đau đầu: “Cũng có nghĩa là Khúc Tân Di bị xâm hại tình dục trong chính nhà mình?”
“Tôi thấy chú dùng từ này không chính xác, phải gọi là cưỡng hiếp.” Tôn Cần bỏ ly nước xuống, tức tối nói: “Chú chưa nhìn thấy vết thương trên người chị ấy đâu, chú mà thấy rồi là không nói vậy nữa đâu! Đúng là thứ súc vật!”
Lục Nghiễm khẽ thở dài, anh đưa tay an ủi cảm xúc của Tôn Cần: “Cô khoan kích động đã, nói tôi nghe những gì cô biết đã, đừng có nói lan man.”
Tôn Cần nghĩ ngợi một lát: “Ồ, vậy tôi bắt đầu nói từ lúc tôi nhận được điện thoại của Tân Di vậy…”
Tôn Cần nhận được điện thoại của Khúc Tân Di vào khoảng hai giờ chiều.
Bắt điện thoại lên, đầu dây bên kia lại không ai nói gì, vài giây sau mới có tiếng nức nở, lúc đó Tôn Cần đang ở trường, nghe thấy tiếng khóc của Khúc Tân Di, hơn nữa giọng lại còn không ổn, lập tức hỏi là đã xảy ra chuyện gì, có phải đã cãi nhau với bạn trai hay không.
Khúc Tân Di ấp úng hồi lâu mới nói: “Chị bị… cưỡng hiếp rồi.”
Chữ “hiếp” đó rất thấp, rất khẽ khàng, gần như là chỉ phát ra hơi.
Tôn Cần nghe thấy thì nghệch người hồi lâu mới bừng tỉnh, lập tức gặng hỏi Khúc Tân Di đang ở đâu, đã báo cảnh sát chưa vân vân.
Biết được Khúc Tân Di đang ở nhà, vẫn chưa làm gì hết, Tôn Cần lập tức nóng vội, không thèm học cả tiết cuối đã cầm điện thoại và cặp sách chạy ra khỏi trường.
Khúc Tân Di lớn hơn Tôn Cần một tuổi, năm nay mười bảy tuổi, nhưng hai người không học chung trường, Khúc Tân Di là nữ sinh một trường tư thục nào đó, quen biết với Tôn Cần trong một lần đi karaoke với bạn.
Khúc Tân Di khá hướng nội, Tôn Cần hướng ngoại, thế nhưng kỳ lạ là hai người quen nhau chưa bao lâu đã hợp cạ lạ thường.
Khúc Tân Di không có bạn bè gì trong trường, thường kể với Tôn Cần rất nhiều chuyện, tất nhiên cũng kể với nó cả chuyện mình quen bạn trai ngoài trường.
Có điều Tôn Cần chưa từng gặp bạn trai của Khúc Tân Di bao giờ, chỉ biết là người lớn ngoài xã hội, lớn hơn Khúc Tân Di mười hai tuổi, năm nay hai mươi chín, hơn nữa nghe nói còn là một bác sĩ.
Khúc Tân Di rất yêu bạn trai mình, lần nào gặp Tôn Cần cũng kể anh ta tốt thế này thế kia, anh ta thành công trong sự nghiệp các thứ, anh ta đẹp trai bảnh bao vân vân, khen không ngớt lời.
Khuyết điểm duy nhất ở đây chính là hai người cách nhau khác nhiều tuổi, Khúc Tân Di vẫn cứ lo đến lúc bạn trai phải kết hôn thì mình còn chưa đến tuổi kết hôn, lại sợ nhà trai giục cưới, không đợi mình được.
Để bạn trai tin mình thật lòng muốn cả hai bên nhau trọn đời, không phải đang chơi đùa qua đường, Khúc Tân Di định dâng hiến đêm đầu tiên của mình cho bạn trai.
Thật ra Tôn Cần cũng có biết chuyện này, Khúc Tân Di rất do dự trong lòng, còn bàn bạc với Tôn Cần.
Vì trước kia đã có kinh nghiệm “FWB”, Tôn Cần cũng quá quen thuộc với chuyện này, hơn nữa thấy Khúc Tân Di và bạn trai cũng yêu nhau thật lòng, bèn cổ vũ Khúc Tân Di dũng cảm bước tới.
Tất nhiên là Tôn Cần còn dặn dò rất nhiều chuyện cần phải chú ý, nhất là bắt buộc phải sử dụng đầy đủ các biện pháp bảo vệ.
Chỉ là Khúc Tân Di ngại đi mua bao cao su, Tôn Cần bèn mua giúp.
Ai ngờ hôm nay Tôn Cần vừa đến nhà Khúc Tân Di lại nhìn thấy một bãi lộn xộn.
Trên giường, dưới sàn nhà, đâu đâu cũng có vết máu, lộn xộn không thể tả, còn có rất nhiều quần áo bị xé nát và dụng cụ “hỗ trợ hứng thú” vãi đầy khắp sàn.
Đến Tôn Cần cũng chưa từng thấy chiến trường nào kinh khủng như thế, nghệch người ngay lập tức.
Sau khi mở cửa cho Tôn Cần, Khúc Tân Di cứ cuộn người trên giường, hai mắt ngẩn ngơ, cứ khóc mãi.
Tôn Cần khuyên nhủ cô rất lâu, cuối cùng mới hỏi được chút đầu đuôi, nhanh chóng kinh hoàng biết được Khúc Tân Di bị bạn trai cưỡng hiếp, hơn nữa cách thức còn hết sức biến thái, tàn bạo, thế là không nói không rằng bèn đòi báo cảnh sát.
Nói đến đây, Tôn Cần uống một mạch hết nửa chai nước rồi nói: “Đại loại là thế, tôi gom hết cả một bao nào là ba cái đồ biến thái đó với ga giường gì gì đó rồi, bỏ trong tủ của Tân Di ấy, cái chính là Tân Di sợ mẹ mình về nhà thấy được. Tôi cũng có khuyên cô ấy, trong phim có hết, phải bảo vệ hiện trường hoàn chỉnh, không thể tùy tiện để lại dấu vết, vì thế lúc thu dọn, chúng tôi cẩn thận lắm, tôi còn đeo cả găng tay cao su nữa. Còn cái bao cao su thì tôi nghĩ là nên đem tới đây thì hơn, vì thế nên là… tóm lại thì đại loại là vậy.”
Nghe đến đây, Lục Nghiễm cạn lời hồi lâu, trong đầu đã sắp xếp chi tiết câu chuyện Tôn Cần nói, tất nhiên cũng tự đặt vấn đề.
Bạn trai của Khúc Tân Di là ai? Hiện tại chỉ biết là một bác sĩ, hai mươi chín tuổi.
Nếu mọi chuyện thật sự như Khúc Tân Di nói là những món đồ kia do bạn trai cô bé đem tới, vậy thì hành vi này quả thật đã phản ánh một phần bộ phận tâm lý biến thái.
Chỉ có cái, vụ án này có hơi khác với những vụ án người quen cưỡng hiếp khác, thông thường thì người quen gây án thì đa phần đều là gây án không dùng bạo lực, ví dụ như một số hành vi cưỡng bức hoặc làm bị thương.
Vì người quen gây án rất dễ xác định được nghi phạm, nếu trên người nạn nhân có đủ vết thương có thể dùng làm chứng cứ, vậy thì tội danh về cơ bản có thể xác định.
Thế nhưng đây không chỉ là người quen gây án mà lại còn thực hiện hành thi bạo lực, thật ra chỉ cần để giám định thương tổn cho Khúc Tân Di là có thể chứng thực vết thương trên người cô bé là do dụng cụ gì gây ra, do người nào gây ra.
Lục Nghiễm đang nghĩ tới đây, Tôn Cần đột nhiên lên tiếng: “Ch… Cảnh sát Lục, chú nhất định phải xử lý thứ cặn bã đó đấy! Chú còn gì cần hỏi, cần tôi làm không, cứ việc nói.”
Lục Nghiễm ngước mắt, tâm trạng khẽ lên xuống, anh chỉ hỏi: “Đợi Khúc Tân Di ổn định lại tâm trạng rồi đồng ý hợp tác xong, chúng tôi sẽ lấy lời khai cho cô ấy.”
Đang nói đến đây thì Lý Hiểu Mộng đến, nói nhỏ với Lục Nghiễm, tâm trạng của Khúc Tân Di đang dần ổn định, cũng đồng ý giám định thương tổn và lấy lời khai, còn hỏi Tôn Cần đang ở đâu.
Lục Nghiễm dặn dò mấy câu, đồng ý cho Tôn Cần sang đó với Khúc Tân Di, nhưng vì hai cô bé đều chưa đủ mười tám tuổi, cần phải thông báo với người nhà họ, ngoài việc giám định vết thương cho Khúc Tân Di, còn phải tới nhà cô bé thu thập chứng cứ.
Lý Hiểu Mộng nhanh chóng nghe theo, đưa Tôn Cần đến chỗ Khúc Tân Di rồi lại thông báo phòng thực nghiệm pháp y nhanh chóng sắp xếp giám định vết thương.
Lý Hiểu Mộng quay người rời đi, Phương Húc đi tới đưa báo cáo vụ bắt cóc cho Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm đón lấy xem một lát, xem rất kỹ càng, cho đến khi liếc thấy có tiếng động ở phía trước mười mấy bước, ngước mắt lên thì nhìn thấy Lý Hiểu Mộng, Tôn Cần và Khúc Tân Di đã bước ra khỏi hành lang, đang chuẩn bị đến Trung tâm Giám định Tư pháp.
Lục Nghiễm bỗng khựng lại, chỉ nhìn thấy dáng đi của Khúc Tân Di rất không tự nhiên, có hơi khập khiễng, lại còn cứ khom lưng cúi đầu, hình như đang cố giấu mình lại vậy.
Những biểu hiện này đều rất khớp với phản ứng của những cô gái vừa bị cưỡng hiếp.
Chỉ là…
Lục Nghiễm vô thức cau mày lại.
Đến lúc bóng lưng của Lý Hiểu Mộng và hai người kia khuất sau cánh cửa, Lục Nghiễm vẫn đứng yên nhìn về hướng đó.
Phương Húc chỉ đành gọi Lục Nghiễm: “Đội phó Lục?”
Lục Nghiễm hoàn hồn, quay lại nói: “À, báo cáo không có vấn đề gì. Thế này đi, cậu xem khi nào được thì lại lần lượt lấy lời khai cho Vương Doãn và Lưu Mân lần nữa, nếu chúng bị lung lay, có dấu hiện sửa lời khai thì cố nắm bắt lấy cơ hội.”
Phương Húc gật đầu, nhanh chóng cầm báo cáo đi khỏi.
Lục Nghiễm lại yên lặng hồi lâu, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới qua cửa sổ, nhìn thấy ba người Lý Hiểu Mộng, Tôn Cần và Khúc Tân Di đang ra khỏi toà chi đội.
Dù ở khoảng cách mấy tầng lầu, không nghe được họ nói chuyện, nhưng nhìn ngôn ngữ hình thể cũng có thể hiểu đại khái.
Tôn Cần vẫn đang khuyên nhủ, an ủi Khúc Tân Di, Khúc Tân Di cúi đầu, lâu lâu lại gật gù, không nói tiếng nào, dường như đang nghe Tôn Cần nói hết cả.
Ba người đi thẳng về phía toà thực nghiệm, đi rất chậm rãi.
Lục Nghiễm nhìn một lúc, trong lòng càng lúc càng thấy nghi ngờ.
Tiết Bồng rời khỏi Chi đội Hình sự, về lại khoa kiểm nghiệm dấu vết.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Mạnh Nghiêu Viễn đang om sòm trong phòng khoa: “Cái đám nhóc toét bây giờ đúng là coi trời bằng vung, đến cảnh sát mà cũng dám bắt cóc.”
Trình Phỉ trả lời y: “Điếc không sợ súng chứ gì.”
Mạnh Nghiêu Viễn than van: “Ôi trời, cái thứ này ấy hả, phải nhân lúc nó chưa lớn mà dạy dỗ cho đàng hoàng, ai ngờ chú mày đoán xem, Tiết Bồng còn đồng ý nói giúp cho hai đứa nó trước toà nữa, tao không có hiểu nổi…”
Trình Phỉ: “Có lộn không vậy? Chị ấy đâu phải kiểu vậy.”
“Chắc trời hành, hồi trước tao cũng có thấy bà ấy giống kiểu vậy đâu…”
Tiết Bồng bước vào cửa, nửa cười nửa không: “Đi ngoài hành lang là đã nghe hai người nói tôi rồi.”
Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ đều bật ngửa.
Sau đó, Mạnh Nghiêu Viễn vội vàng đi tới, dáng vẻ như bà má già ôn tồn hỏi han: “Bà đang nghỉ ngơi mà, sao lại chạy tới đây, trời má ơi, bà tận tâm với nghề thiệt á!”
Trình Phỉ cũng kéo ghế của Tiết Bồng ra, mời cô ngồi xuống.
Tiết Bồng bỗng chốc chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn Mạnh Nghiêu Viễn rồi lại nhìn Trình Phỉ, nói chuyện lại với giọng điệu rất nhạt nhoà: “Tôi mà không tới đây, sao mà nghe hai người bàn luận gì về tôi được?”
Trình Phỉ gượng gạo gãi đầu, định giải thích thì Mạnh Nghiêu Viễn đã lên tiếng trước: “Thì tại bà làm chuyện chấn động quá còn gì, bà nói nghe coi, bà nói giúp hai đứa con nít quỷ đó làm gì, bà mà bị gì để lại di chứng là còn phải đòi tụi nó bồi… á trộm vía trộm vía, miệng với chả mồm, di chứng đâu ra!”
Tiết Bồng khẽ cười, cứ nhìn Mạnh Nghiêu Viễn hát tuồng đến rạp buông rèm, cầm ly của mình rồi đứng lên bước ra ngoài.
Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Ê bà đi đâu vậy?”
“Phòng trà.”
Đến lúc Tiết Bồng biến mất sau cánh cửa, Trình Phỉ mới sáp tới, nhỏ tiếng hỏi: “Anh, anh có thấy nay Tiết Bồng cười hơi nhiều không?”
Mạnh Nghiêu Viễn ngơ ngác trả lời: “Chú mày nói vậy anh cũng nhận ra, bả cười cái gì vậy, đang vui lắm hả?”
Tiết Bồng vào phòng trà, đang định pha cà phê theo thói quen, ai ngờ lúc cầm mớ hạt lên lại nhìn thấy mấy túi hạt cà phê mới còn chưa mở.
Bao bì màu trắng, rất đơn giản, bên trên có viết mùi hạt và nơi sản xuất, có vị Rum, dưa lưới và dứa, cũng có loại pha với caramel, có cái xuất xứ từ Yirga Chefe, có loại từ Guatemala, trước kia chưa thấy bao giờ.
Tiết Bồng tò mò cầm lên xem một lúc, nhận ra không trùng loại, cũng không biết có phải phòng thực nghiệm mới vừa mua hay không, nếu là vậy thì người mua cà phê lần này hay ho đấy.
Vào lúc này, ngoài cửa có tiếng vọng vào: “Cà phê là do tôi mua đấy, chị có muốn thử không?”
Tiết Bồng khựng lại, quay sang Diêu Tố Vấn.
Tuy Diêu Tố Vấn không cười nhưng cũng không nhăn nhó như dạo thường, chỉ là lúc bước vào hơi cứng nhắc.
Tiết Bồng tò mò nhìn cô ta, Diêu Tố Vấn lại tránh mắt đi, xé một túi hạt cà phê, đổ một ít vào máy pha cà phê.
Tiết Bồng không nói tiếng nào, chỉ đứng yên lặng quan sát cô ta.
Với tính cách của Diêu Tố Vấn thì đây chắc là dáng vẻ cúi mình nhất của cô ta rồi, tuy hành động cô ta rất trôi chảy nhưng vẻ mặt lại thiếu tự nhiên thấy rõ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào máy pha cà phê.
Tiết Bồng cụp mắt cười hiểu ý, nhân lúc máy pha cà phê đang hoạt động, cô nói: “Đàn em rất biết chọn cà phê, tôi cứ tưởng ở đây chỉ có mình tôi thích thôi chứ.”
Diêu Tố Vấn nghe thấy tiếng “đàn em” thì ngẩn người ngay tức khắc, nhìn nhanh sang Tiết Bồng: “Chị tự dưng gọi thế, thật không quen.”
Tiết Bồng nhướng mày: “Cô coi tôi là đàn chị, tôi chỉ có thể gọi cô là đàn em thôi.”
Diêu Tố Vấn: “Ờ thì… chị có thể gọi tôi là Tố Vấn.”
“Cũng được.”
Hai cô gái lần đầu tiên nói chuyện với nhau nhẹ nhàng thế này, lại còn đối diện với nhau nữa, có cái nói xong tới đó thì lại im lặng, lạnh lẽo đột ngột.
Đến lúc pha cà phê xong, phòng trà ngập mùi thơm của cà phê.
Tiết Bồng cười nói: “Thơm thật đấy, ngửi thôi là muốn uống rồi.”
Diêu Tố Vấn: “Tôi nghe nói chị rất thích uống cà phê nên mua mấy túi. Cũng muốn xin lỗi chuyện trước kia.”
Xin lỗi chuyện trước kia?
À.
Tiết Bồng nhấp một ngụm cà phê vẫn còn hơi nóng.
“Chuyện đó xong lâu rồi mà, tôi với cô đều không cần để bụng, sau này còn phải hợp tác dài dài.”
Diêu Tố Vấn gật đầu rồi hỏi: “Tôi đã nghe chuyện lần này của chị rồi, chị phục hồi sao rồi?”
“Cũng ổn, có thể coi là không có gì nguy hiểm.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Diêu Tố Vấn lại hỏi: “Tuy là trông sắc mặt chị vẫn ổn nhưng dù gì cũng là bị bắt cóc, có cần tư vấn tâm lý không? Nhưng mà thường thì trong Cục không có mấy vụ này.”
Tiết Bồng: “Ừm, tôi sẽ dành thời gian để nói chuyện với bác sĩ tâm lý, nói sớm, giải quyết vấn đề sớm.”
Đi đến cửa phòng khoa kiểm nghiệm dấu vết, Diêu Tố Vấn chợt khựng, tạm biệt Tiết Bồng rồi quay về phía phòng thí nghiệm lý hoá.
Tiết Bồng bưng cà phê vào phòng, Trình Phỉ không ở đó, chỉ có mình Mạnh Nghiêu Viễn.
Tiết Bồng ngồi xuống, uống thêm một ngụm cà phê, nhắm mắt hít sâu một hơi.
Ai ngờ vừa mở mắt đã chạm phải đôi mắt nhỏ rí của Mạnh Nghiêu Viễn.
Tiết Bồng hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”
Mạnh Nghiêu Viễn trả lời: “Nhìn bà sai lắm.”
“…”
Tiết Bồng không để ý tới y, quay người bắt đầu sắp xếp bàn làm việc, nói năng thờ ơ: “Ngày mai tôi chính thức quay lại làm việc, có gì cần phải giao lại cho tôi thì ông tự lo liệu trước đi, đừng có để mai tôi về rồi ngồi không.”
“Ơ kìa!” Mạnh Nghiêu Viễn nhích mông, ngồi nguyên trên ghế mà sáp tới: “Tôi mà được nghỉ phép là sướng xỉu á, có đi làm cũng mong rảnh rang tý, không hoạn nạn, bà thì hay rồi…”
Mạnh Nghiêu Viễn còn chưa nói xong, Tiết Bồng đã ngắt lời: “Có ngày như thế thật thì ông nghỉ việc luôn rồi.”
Tiết Bồng nói đoạn, lại phân loại vài hồ sơ, mở laptop lên.
Mạnh Nghiêu Viễn vẫn chưa chịu đi, tựa bên bàn cô, nhìn cô chăm chăm nói: “Nói ra cũng lạ, người khác mà bị như bà, chắc chắn là sẽ cực kỳ nhếch nhác, tiều tuỵ, nhưng mà tôi thấy bà sao có chút như thay hình đổi dạng vậy? Cái này là tỉnh ngộ sau khi lịch kiếp đây đó hả?”
“Có lố như ông nói đâu, nhưng mà đúng là hiểu ra một số chuyện.” Tiết Bồng lên tiếng trả lời.
“Chuyện gì vậy, chia sẻ cái?”
Mạnh Nghiêu Viễn hỏi không nghiêm túc chút nào, vì với tính cách của Tiết Bồng, chắc chắn là sẽ không nói, thậm chí còn lười ngước mắt nhìn y.
Nhưng Tiết Bồng nghe thấy chỉ im lặng vài giây, khi ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy khẽ loé sáng.
Trong lúc Mạnh Nghiêu Viễn đang há hốc ngạc nhiên, Tiết Bồng lại nói nửa chơi nửa thật: “Nếu tôi nói với ông là tôi thấy môi trường làm việc này rất thân thuộc, tôi vừa về là thấy gần gũi, càng đến càng thích thì sao? Với lại cứ nghĩ tới sắp tới còn rất nhiều hiện trường vụ án đang chờ đợi, tôi lại thấy như rất được khích lệ, từng chút mở ra sắp đặt kỹ càng của bọn tội phạm làm tôi thấy hào hứng. Nói vậy ông có tin không?”
Một lúc lâu, trong phòng không ai nói gì.
Mạnh Nghiêu Viễn ngơ ngẩn nhìn Tiết Bồng, lâu sau mới nói: “Bà sai lắm luôn, thiệt á…”
Tiết Bồng chỉ biết đảo mắt.
Vào lúc này, điện thoại ở cách đó không xa lại reng lên.
Tiết Bồng đứng dậy bắt máy: “Alô.”
Sau đó lại nghe giọng Phùng Mông có hơi kinh ngạc: “Tiết Bồng? Con về rồi hả?”
“Dạ thầy.”
Phùng Mông hỏi: “Phục hồi sao rồi?”
Tiết Bồng không trả lời ngay, ậm ừ mấy giây lại hỏi: “Có vụ án cần phải tới hiện trường hả thầy?”
“Thông minh ghê.” Phùng Mông cười nói: “Thầy tới Cục ngay, con nói trò Mạnh thu xếp đi, gọi thêm Trình Phỉ với…”
Tiết Bồng lại nói: “Còn cả con nữa.”
Phùng Mông sững lại: “Con chắc là con ổn không đấy?”
Tiết Bồng khẽ cười, nhìn ra bầu trời trong veo ngoài cửa sổ: “Tất nhiên rồi thầy, con đã sục sôi trở lại rồi.”