Tiết Bồng vừa tới hiện trường đã “ngửi” thấy mùi không đúng.
Căn chung cư nhà Khúc Tân Di khá cũ kỹ, chắc cũng có tuổi hơn ba mươi năm, kiểu toà nhà với kết cấu gạch vữa thế này thường cách âm không tốt lắm, nếu tầng trên dọn dẹp quá mạnh tay, tầng dưới sẽ cảm nhận được rất rõ ràng.
Ban nãy trên đường đi, Tiết Bồng đã nghe Phùng Mông thuật lại đơn giản vụ án, biết được hiện trường phạm tội lần này là nhà của nạn nhân Khúc Tân Di, hơn nữa còn là xâm hại tình dục mang tính bạo lực.
Nếu đã dính dáng với bạo lực, vậy thì chắc chắn sẽ dính tới các yếu tố khác ví dụ như công cụ thực hiện bạo lực, âm thanh phát ra do chống cự, còn có tiếng khóc la vân vân.
Đúng ra mà nói thì với kiểu căn hộ cũ thế này, nếu thật sự xảy ra chuyện xâm hại tình dục bạo lực, hàng xóm chắc chắn sẽ nghe thấy, chắc chắn đã báo cảnh sát từ lâu.
Tất nhiên là trừ phi nghi phạm trói nạn nhân lại, dùng đồ vật nhét vào miệng nạn nhân.
Phòng ngủ của Khúc Tân Di lại không hề rộng rãi, chỉ khoảng mười mét vuông, có một chiếc giường, một bàn học, một tủ quần áo.
Nếu muốn thực hiện hành vi cưỡng hiếp ở đây thì hơi khó.
Lúc báo án, Khúc Tân Di rất tỉnh táo, hơn nữa chính cô bé đã gọi bạn trai đến, như thế có thể về cơ bản loại trừ được những thứ như thuốc an thần, vậy thì lúc gây án, nếu Khúc Tân Di chống trả hoặc cự tuyệt, bị bạn trai sử dụng bạo lực thì một người tỉnh táo bình thường như cô bé chắc chắn sẽ chống trả kịch liệt.
Với căn phòng nhỏ hẹp thế này, khi thực hiện quá trình chống trả chắc chắn sẽ va đập trúng đồ dùng trong nhà, phát ra tiếng ồn.
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng tìm được hai túi vật chứng lớn trong tủ quần áo.
Trong túi có ga giường vừa được tháo ra, vỏ chăn, một số dụng cụ hỗ trợ tình dục, một hộp bao cao su đã được mở ra, quần áo bị xé rách, nút áo vân vân, hơn những trên những vật chứng này ít nhiều đều có các dấu vết như vết máu, vết tng trùng, dấu chân, lông tóc vân vân.
Nhìn số vật chứng này thì có vẻ Khúc Tân Di đã thật sự bị xâm hại tình dục bạo lực.
Trong lúc Trình Phỉ và Mạnh Nghiêu Viễn tìm các dấu vết khác trong phòng ngủ, Tiết Bồng lại nhìn thấy laptop của Khúc Tân Di, cô bấm mở nút nguồn, nhận ra máy tính hoàn toàn không hề thấy, chỉ đang trong trạng thái ngủ.
Trong một tệp tin ngoài desktop máy tính, còn có một tệp video mới được tạo.
Vừa mở ra, chiếc loa nhỏ cạnh máy tính đã phát ra âm thanh khó mà tả nổi.
Tiết Bồng thoạt đầu còn bị giật mình bởi âm thanh đó, sau đó lại nhìn thấy nội dung clip, clip được quay ở phòng ngủ Khúc Tân Di, bên giường có một người đàn ông ở trần, trong tay cầm một đạo cụ “đặc biệt”, đang trói và giữ chặt cô gái trên giường.
Cô gái quần áo xộc xệch, miệng còn đang ngậm một miếng vải, miệng phát ra tiếng kêu ưm ưm, hai chân không ngừng vẫy đạp, cơ thể giãy giụa, giống như con cá sống đang không ngừng vùng vẫy trên thớt.
“Trời má!”
Mạnh Nghiêu Viễn nghe thấy âm thanh thì đi tới, kinh ngạc trợn tròn mắt, đến cả Trình Phỉ đang thu thập chứng cứ trong toilet cũng bước ra, mặt hết sức khó tin.
Tiết Bồng vô cảm tắt laptop đi, giật điện ra, chuẩn bị lấy thành vật chứng mang về phòng thực nghiệm.
Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Cái này là bằng chứng thép đó, thứ súc vật!”
Tiết Bồng không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày, bỏ laptop vào túi vật chứng rồi hỏi Mạnh Nghiêu Viễn: “Ông có thấy căn phòng này yên tĩnh quá không?”
Mạnh Nghiêu Viễn khựng lại: “Ý bà là ở đây cách âm rất tốt hả?”
“Ừm, dù có bịt kín miệng Khúc Tân Di thì với tình hình ban nãy trong clip, hàng xóm cũng khó mà không nghe thấy. Dù không la hét thì lúc chống cự cũng sẽ va đập vào đồ đạc. Trừ phi mấy hộ xung quanh đều là người trẻ đi làm hết vào buổi sáng, không có người già.”
Lúc này Trình Phỉ mới tiếp: “Chắc là lúc sửa nhà có xử lý cách âm. Nhà em mới sửa xong mấy năm trước, cũng làm kiểu vậy đấy, trên trần và dưới sàn đều có lót cách âm, vách tường với cửa các thứ cũng có làm luôn, nếu tiếng động trong nhà không quá lớn thì đóng cửa lại rồi là đa phần tiếng ồn rất khó truyền ra ngoài.”
Trình Phỉ giải thích cũng hợp lý.
Tiết Bồng không trả lời, cũng không xét nét chuyện tiếng ồn nữa, cô lại nhìn một vòng xung quanh, vẫn cảm thấy hiện trường vụ án này rất kỳ lạ.
Đến lúc thu thập xong chứng cứ, cả khoa kiểm nghiệm dấu vết cùng lên xe về lại phòng thực nghiệm, trên đường đi, Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ vẫn tám chuyện như thường lệ, Tiết Bồng vẫn nhìn ra cửa không nói gì như trước.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Mạnh Nghiêu Viễn phải gọi mấy tiếng, Tiết Bồng mới bừng tỉnh.
Cô nghe thấy Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Nghĩ cái gì vậy, Trình Phỉ hỏi bà gì kìa.”
Tiết Bồng: “À, đang nghĩ về vụ án, ban nãy cậu hỏi gì chị thế?”
Trình Phỉ lại lập lại lần nữa: “Cũng không có gì, em thấy chị hơi mất tập trung, sợ chị chưa khoẻ hẳn, hỏi chị có khó chịu hay gì không…”
Tiết Bồng cười: “Chị không sao.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Nhưng mà nhìn bà sai lắm thiệt á, mà vụ này có gì để nghĩ đâu, tất cả chứng cứ đều vừa nhìn là hiểu ngay rồi mà.”
Tiết Bồng vốn không định trả lời, bởi vì hiện giờ chỉ mới vừa hoàn thành thu thập chứng cứ, còn chưa giám định vật chứng, tất cả mọi kết luận đều là quá sớm.
Nhưng cô nghĩ lại thì cảm thấy vẫn nên nói ra trực giác đầu tiên của mình: “Chính bởi vì tất cả chứng cứ đều vừa nhìn là hiểu ngay, vật chứng đầy đủ nên tôi mới thấy kỳ.”
Trình Phỉ: “Hở? Là sao chị?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Tôi thấy bà chắc là không quen với việc chứng cứ đầy đủ ấy, bà cứ đòi chút hứng thú, độ khó cao mới được hả? Nhưng mà thực tế thì làm gì có tội phạm với trí thông minh cao nhiều vậy đâu, ít nhất thì tôi chưa có gặp bao giờ, đa phần toàn là sơ sót chỗ này chỗ kia, không biết cân nhắc.”
Đúng vậy, trong hiện thực, quả đúng là không có thứ gọi là tội phạm trí thông minh cao như trong “Mười tội ác” hay “Sự im lặng của bầy cừu”, dù tội phạm có trí tưởng tượng rất phong phú nhưng đến khi thực hiện chi tiết thì khác xa một trời một vực.
Nhưng vấn đề là…
Từ lúc cô bắt đầu bước vào phòng ngủ của Khúc Tân Di thì đã có cảm giác dường như đã bước chân vào một phân cảnh đã được sắp xếp nào đó vậy.
Cứ giống như khi chơi Escape Room, chỉ cần người chơi đủ thông minh, đủ can đảm, đủ tỉ mỉ thì chắc chắn có thể tìm ra tất cả manh mối trong một phòng cố định, dùng tất cả chứng cứ mở được đường qua ải.
Nhưng mà quay lại chủ đề chính thì các vụ án trên thực tế làm gì sắp đặt kỹ càng như thế, rất nhiều chứng cứ then chốt đều sẽ bị phá hoại và huỷ diệt, sao có thể để hết tất cả không thiếu một thứ ở một “căn phòng” cho ta tìm ra?
Vụ án này lạ là ở đó.
Tiết Bồng về phòng thực nghiệm, phân loại kỹ vật chứng rồi cầm lấy túi và điện thoại, thong thả đi ra phía bãi đậu xe.
Cô suy nghĩ đến thất thần, cho đến khi đi đến trước xe của mình mới liếc thấy một bóng người cao ráo.
Ngước mắt lên nhìn thì chính là Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm đang đứng tựa vào thân xe cô, đưa mắt nhìn cô.
“Anh nhớ là có người nói tới nhà anh thăm Barno trước, ai ngờ quay qua quay lại thì nghe Hứa Trăn nói với anh là cô ấy chạy đến hiện trường vụ án rồi.”
Tiết Bồng ngớ người cười: “Bị anh bắt quả tang rồi. Nhưng mà bây giờ đi cũng không muộn mà.”
Tiết Bồng vừa nói vừa mở khoá xe, không ngờ Lục Nghiễm lại mở cửa ghế lái ngồi vào trước: “Để anh lái cho, em nghĩ chuyện của em tiếp đi.”
Tiết Bồng không giành với anh, chỉ là lên xe ngồi rồi cũng không đăm chiêu suy nghĩ tiếp nữa, đến lúc xe chạy ra khỏi Cục thành phố, cô nói: “Tôi còn tưởng hôm nay anh tăng ca chứ.”
Lục Nghiễm: “Mấy vụ án đều đã được xử lý kha khá. Vụ duy nhất bây giờ chưa phá được là vụ của Trình Lập Huy, nhưng mà nếu Lý Thành Kiệt đã quyết tâm muốn trốn thì không phải ngày một ngày hai mà tìm được.”
Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy vụ Khúc Tân Di hôm nay thì sao?”
“Cô bé vừa được giám định vết thương xong, mai pháp y Quý sẽ gửi báo cáo tới, bọn anh sẽ chính thức lập án điều tra.”
Tiết Bồng không trả lời, đôi lông mày thanh tú vô thức nhíu lại, nhìn chăm chăm ra ngoài đường.
Lục Nghiễm nhìn sang cô mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Sau lại nhăn mày rồi, có gì không hiểu nổi thì nói ra xem thử.”
Tiết Bồng sựng lại, nghĩ ngợi một lát rồi quay sang Lục Nghiễm, nói hết sức nghiêm túc: “Tôi hỏi anh chuyện này, anh phải trả lời tôi ở góc độ một người đàn ông.”
Lục Nghiễm vội vàng nhìn cô, hết sức kinh ngạc: “Chuyện gì cơ?”
Trùng hợp lại gặp ngay đèn đỏ, Lục Nghiễm ngừng xe lại.
Anh nghe Tiết Bồng nói: “Ví dụ anh có một số đam mê đặc biệt, lúc thường thì lại ra vẻ đứng đắn đàng hoàng lắm, nhìn không biết, nhưng mà một khi có gì đó kích thích rồi là sẽ lộ ra cái mặt mà người khác không biết. Anh không khống chế được mình, còn xâm hại tình dục bạn gái mình bằng hành vi bạo lực, vậy thì sau khi xong chuyện, anh lấy lại lí trí rồi, việc đầu tiên anh làm là gì?”
Tiết Bồng nói xong, cả xe lại yên ắng hồi lâu.
Thoạt đầu Lục Nghiễm còn nhìn ra ngoài đường, trông rất kinh ngạc, sau đó lại chầm chậm quay đầu sang, vẻ mặt cũng trở nên quái dị rồi cau mày nói: “Em đang nói vụ của Khúc Tân Di đấy hả?”
Tiết Bồng: “Ừ.”
“Vậy lúc cho ví dụ em đừng có dùng nhân xưng ngôi thứ hai được không?”
Tiết Bồng cười: “Làm anh nhập tâm quá hả?”
“Có phải vậy thôi đâu, anh còn tưởng là anh sắp bị lôi vào đó luôn rồi.”
“Anh còn chưa trả lời nếu là anh thì anh sẽ làm sao đấy?”
Lục Nghiễm cau mày suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Trước hết, anh sẽ không làm vậy ở nhà người nữ mà sẽ chọn nhà mình. Với lại anh sẽ để người ta chủ động tới chứ không phải dùng bạo lực, ép buộc mang người ta tới.”
Đầu tiên phải lựa chọn địa điểm quen thuộc, việc này cũng khá là khớp với đặc trưng của những vụ cưỡng hiếp, bởi vì thời gian thực hiện hành vi phạm tội khá là dài, lúc gây án sẽ còn có những tiếng động vùng vẫy, chống cự, khóc la, gào thét vân vân, thì thế tội phạm thường sẽ chọn những nơi mà chúng quen thuộc mà cũng hẻo lánh ít người, hơn nữa đa phần là vào nửa đêm, rạng sáng.
Tiết Bồng vừa nghĩ vừa gật đầu: “Rất có lý.”
“Kế đó, trong lúc thực hiện, anh sẽ cố gắng khống chế sức mạnh và tiêu chuẩn của mình, không để sót lại quá nhiều dấu vết, tốt nhất là vừa có thể thỏa mãn tâm lý biến thái, lại vừa không đến nỗi bị xác định là thực hiện hành vi bạo lực. Nếu cần công cụ gây án hỗ trợ, anh sẽ chọn dùng công cụ nào đó khá tiện tay, nhưng mà thói quen của mỗi người không giống nhau, mỗi người chọn một công cụ khác nhau.”
Tiết Bồng chớp mắt, bừng tỉnh: “Điều này cũng khá là phù hợp với tâm lý tội phạm, với người bình thường, trước khi lên kế hoạch phạm tội đều sẽ vô thức ra sức nghĩ xem làm thế nào để thoát tội.”
Lục Nghiễm: “Nếu là tội phạm manh động thì có thể còn không kịp suy nghĩ hậu quả, để lại rất nhiều dấu vết trong quá trình phạm tội. Nhưng với vụ án này, phản ứng của bạn trai Khúc Tân Di không phải tội phạm manh động, hơn nữa Khúc Tân Di nói số đạo cụ kia đều là do anh ta mang sang, điều này chứng tỏ anh ta đã suy nghĩ trước khi hành động. Nếu anh là anh ta, sau khi xong chuyện anh nhất định sẽ dọn dẹp phòng, nhanh chóng tiêu huỷ hết những gì cần tiêu huỷ.”
Thật ra trường hợp mà Lục Nghiễm miêu tả cũng giống như hầu hết các trường hợp người quen cưỡng hiếp tương tự, người quen gây án có thể là vợ chồng, người yêu, bạn trên mạng, bạn bè, cấp trên cấp dưới hoặc là thầy trò, còn có quan hệ ngoài hôn nhân vân vân, giữa hai người còn có thể có rất nhiều tin nhắn trò chuyện thân thiết, mập mờ, hoặc là hình ảnh chụp chung thân thiết.
Vậy thì địa điểm gây án thường sẽ chọn khách sạn hoặc nơi ở của đối tượng tình nghi, rất ít khi lại xảy ra ở nhà người bị hại.
Trong quá trình gây án, rất ít khi, thậm chí là gần như không sử dụng bạo lực, vì thế vì thế rất khó xác định được là quan hệ cưỡng ép hay tự nguyện.
Vụ của Khúc Tân Di lại không như những gì đã nói ở trên, gần như mỗi vế đều trái lại.
Nghi phạm này thậm chí còn không dọn dẹp hiện trường sau khi xong chuyện hay an ủi Khúc Tân Di, dù là dỗ cho cô bé chấp nhận là mình xui xẻo hay là quỳ xuống cầu xin Khúc Tân Di tha thứ cũng được.
Nhưng tên đàn ông này lại chẳng làm gì cả.
Vậy rốt cuộc là gã ta cẩu thả hay là ngu ngốc?
Tiết Bồng đang nghĩ đến đây thì xe đã đến tòa ký túc xá của Lục Nghiễm.
Tiết Bồng nghe thấy một tiếng thở dài, quay đầu nhìn sang đã thấy Lục Nghiễm nằm ườn ra vô lăng, mặt xoay sang phía cô, ánh mắt bất lực.
Tiết Bồng: “À, tôi lại thất thần rồi.”
Lục Nghiễm lắc đầu: “Tới rồi, xuống xe cái đã.”
Hai người bước vào tòa nhà, Lục Nghiễm vừa cầm chìa khoá vừa định mở cửa thì của đã mở ra từ bên trong.
Barno ngồi ngay trước cửa, nhìn thấy Tiết Bồng thì lập tức hớn hở, chạy xung quanh Tiết Bồng, nhảy nhót mừng rơn, sủa gâu gâu vài tiếng.
Tiết Bồng chớp mắt lại quên ngay chuyện ban nãy, ôm Barno nói: “Nhớ chị lắm hả, xin lỗi nha, hôm đó không về nhà đón em được, sợ lắm đúng không?”
Hai người một chó bước vào nhà, Barno bèn chìa dép lê cho Tiết Bồng, Tiết Bồng thay dép xong thì vào nhà với Barno, ngồi trên sofa phòng khách.
Barno cũng lên sofa, kè kè theo Tiết Bồng không nhúc nhích.
Tiết Bồng bèn vuốt lông cho nó.
Lục Nghiễm bị coi như phông nền thì đứng yên một góc từ đầu đến cuối mà nhìn cảnh này, cho đến khi Tiết Bồng nhìn anh nói: “Anh ngơ ngác ở đó làm gì vậy?”
Lúc này Lục Nghiễm mới thay dép đi vào nhà, rửa tay rồi bước ra, đổ cho Barno một bát hạt to rồi bưng tới đặt dưới đất.
Nhân lúc Barno đang nhai hạt ngấu nghiến, Lục Nghiễm nói: “Em về là Barno yên tâm được rồi, mấy ngày nay nó còn chả muốn ăn.”
Tiết Bồng cười đứng dậy, vào bếp rửa tay, rửa tay xong vừa định lấy khăn lau thì thấy trên tường có thêm một cái móc gắn.
Cái móc gắn cũ được đặt ở khá cao, bên trên có móc một cái khăn màu đậm, còn cái móc mới này lại thấp hơn nhiều, còn có treo một cái khăn mới nhạt màu.
Tiết Bồng cầm cái khăn mới, lúc lau tay cũng hiểu được “ý đồ” của Lục Nghiễm, rõ ràng là anh đã chuẩn bị cái khăn mới này cho cô, cô không cao như Lục Nghiễm, độ cao ngang tầm với anh, người bình thường đều không với tới, vì thế mỗi lần lau tay Lục Nghiễm đều lấy xuống giúp cô.
Tiết Bồng vắt khăn lên, đi ra khỏi bếp, Lục Nghiễm đã ngồi khoanh chân dưới sàn, một tay vỗ nhẹ lưng Barno, tay kia cầm đồ điều khiển tivi, đang tìm chương trình truyền hình để xem.
Ti vi nhanh chóng chiếu tới Tom and Jerry.
Lục Nghiễm bỏ cái điều khiển xuống, đưa mắt nhìn Tiết Bồng hỏi: “Tối nay có ở lại đây ăn cơm không?”
Tiết Bồng đi tới ngồi trên sofa: “Đặt đồ ăn đi, nhưng mà bây giờ chắc tôi phải ăn thanh đạm thôi.
Lục Nghiễm lướt điện thoại, mở ứng dụng đặt đồ ăn rồi đưa điện thoại cho cô: “Vậy em chọn đi, anh đi tắm trước, mật mã ví điện tử là…”
Lục Nghiễm nói nhanh sáu số rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tiết Bồng sợ quên mất mật khẩu nên vội tìm một quán đồ Tàu, chọn hai món thanh đạm, thêm một món mặn rồi thanh toán.
Trong lúc Tiết Bồng đang định đặt điện thoại xuống, đột nhiên có một tin nhắn tới.
Ngải Tiểu Nguyên: “Mình gặp mặt chút được không, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Ngải Tiểu Nguyên? Hình như là tên con gái.
Vừa vào đã hỏi mình gặp nhau được không, xem ra là rất thân thiết.
Mà một người con gái đi nói với một người con trai là mình có chuyện muốn nói với cậu, đa phần là đều liên quan đến tình cảm.
Tuy Tiết Bồng không có kinh nghiệm yêu đương nhưng dù gì cũng là con gái, lập tức đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất.
Tiết Bồng yên lặng mấy giây, định coi như không nhìn thấy gì hết.
Nhưng vào lúc này, Ngải Tiểu Nguyên lại gửi tới tin nhắn thứ hai: “Thường Phong tỏ tình với mình rồi, mình không biết làm thế nào. Chừng nào cậu làm việc xong có thể gọi điện cho mình không?”
Thường Phong?
Thường Phong nào vậy?
Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào tin nhắn rồi thất thần, cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà bấm vào, mở khung trò chuyện với Ngải Tiểu Nguyên lên.
Quả nhiên cô không hoa mắt, đúng là “Thường Phong”.
Tiết Bồng cau mày hồi tưởng lại, hình như hôm đó cô lái xe đến đón Thường Trí Bác và Thường Phong ra tù, đồng thời còn có một cô gái hình như rất thân với cha con nhà họ Thường, Thường Trí Bác lại gọi cô ta là “Tiểu Viên”.() () Trong tiếng Trung, Tiểu Viên (小园) đồng âm với Tiểu Nguyên (筱沅): xiao yuan.
Không phải cô “Tiểu Viên” hôm đó là Ngải Tiểu Nguyên đấy chứ?
Tiết Bồng đang nghĩ đến đây, Lục Nghiễm đã bước ra từ phòng ngủ.
Tóc anh còn ướt nhẹp, mặc đồ ở nhà, bước ra thấy Tiết Bồng đang cầm điện thoại mình ngẩn người bèn hỏi: “Còn chưa nghĩ được phải ăn gì à?”
Tiết Bồng ậm ừ, bỏ điện thoại xuống: “À thì, vừa nãy có người nhắn tin cho anh, tên là Ngải Tiểu Nguyên. Wechat anh không có cài đặt, hiện thẳng nội dung luôn nên tôi vô tình nhìn thấy rồi, không cố ý đâu.”
Lục Nghiễm lấy chai nước ra từ trong bếp, vặn mở nắp uống một ngụm, không để bụng: “À, anh đăng ký Wechat cá nhân, không có gì giấu giếm nên không cài.”
Lục Nghiễm mở điện thoại điện thoại ra xem, nhanh chóng khựng lại rồi trả lời: “Lát tối mình gọi cho cậu.”
Tiết Bồng để ý tới vẻ mặt và hành động của Lục Nghiễm, cô mím môi hỏi: “Tôi thấy cô ấy có nhắc tới một người tên là “Thường Phong”.
Lục Nghiễm bỏ điện thoại xuống, thờ ơ nói: “Ừm, em còn nhớ anh từng nói là anh có hai đứa bạn chơi từ nhỏ không?”
Tiết Bồng bừng tỉnh, không khác mấy những gì cô suy đoán: “Thường Phong là cái người bị anh đích thân đưa đến Cục Cảnh sát ấy hả?”
Lục Nghiễm cụp mắt, chỉ ậm ừ một tiếng rồi ngồi lên sofa.
Barno nằm dưới sàn ngay giữa hai người, mắt lim dim nhưng lâu lâu lại vểnh tai lên hóng chuyện.
Tiết Bồng im lặng giây lát, cuối cùng mới hỏi: “Bố của Thường Phong tên là Thường Trí Bác đúng không?”
Lục Nghiễm đang uống nước, nghe thấy bèn khựng lại, đặt chai nước xuống rồi kinh ngạc nhìn sang.
Vẻ mặt của anh đã trả lời cho câu hỏi của cô.
Tiết Bồng nói: “Thật ra tôi có quen chú Thường và Thường Phong. Trước kia mẹ tôi có ý định tái hôn với chú Thường. Nhưng mà bây giờ dang dở rồi. Trùng hợp lắm đúng không?”
Lục Nghiễm tiêu hoá xong thông tin này mới chầm chậm gật đầu: “Vậy bây giờ họ…”
“Tôi không biết Thường Phong sao, anh ta tự có suy nghĩ riêng của mình. Chú Thường thì chắc không vấn đề gì, chú ấy vẫn giữ liên lạc với mẹ tôi.”
Lục Nghiễm yên lặng giây lát rồi nói: “Thật ra trước đó anh với Thường Phong có gặp nhau một lần, cũng có thể coi là đặt dấu chấm hết cho chuyện trước kia, sau này sẽ không qua lại nữa.”
Lục Nghiễm rất thản nhiên nhưng không nhìn Tiết Bồng, chỉ khoanh hai tay vòng quanh gối, khom lưng nhìn Barno.
Tiết Bồng: “Nhưng mà Ngải Tiểu Nguyên tìm anh lại là vì Thường Phong.”
Lục Nghiễm cười nhạt nhoà: “Quá lắm chắc là để kêu ca thôi. Con người cô ấy khá đơn giản, cũng rất hay nghĩ cho người khác, Thường Phong trước giờ luôn thích cô ấy, chắc là cô ấy thấy khó xử.”
“Ừm.” Tiết Bồng chỉ ậm ừ rồi không nói gì thêm.
Tình hình hiện tại có hơi gượng gạo, thật ra Tiết Bồng vốn muốn hỏi “Vậy tại sao cô ta lại cứ phải nói với anh, cô ta không có bạn nữ à?”.
Thế mà vừa muốn nói ra lại thấy không hợp lý, cô cũng không nên hỏi vậy.
Dù sao thì đây là chuyện giữa ba người họ, họ là bạn chơi với nhau từ nhỏ, còn cô chỉ là một người ngoài.
Nhưng mà dù không hỏi, trong lòng Tiết Bồng cũng ngầm hiểu, dù chưa trải qua chuyện đó cũng có thể biết nó thế nào, thường thì trường hợp như thế này, khi một người con gái nói với một người con trai là có một người con trai khác theo đuổi cô ta, cô ta rất rầu rĩ, không biết làm thế nào, có thể gọi nói chuyện với anh ấy không, về cơ bản thì việc này có nghĩa là cô gái này thích anh chàng kia.
Nhưng mà hiện tại xem ra Lục Nghiễm hình như không biết chuyện này, chỉ là Ngải Tiểu Nguyên đang đơn phương thăm dò thôi.
Từ sau đó, Tiết Bồng rất ít khi lên tiếng, ngồi đó xem Tom and Jerry với Barno.
Đồ ăn được giao đến, Tiết Bồng lại đi rửa tay.
Lục Nghiễm lấy đồ ăn ra, thấy còn có một món mặn bèn hỏi: “Món dầu thế này em ăn được không?”
Tiết Bồng nói: “Anh thích ăn mà, anh ăn nhiều chút, tôi ăn ít thôi, cũng đâu bắt anh ăn thanh đạm theo tôi được.”
Từ sau đó, hai người ăn một bữa cơm hết sức yên tĩnh, gần như không nói năng gì.
Đến lúc dọn dẹp đồ ăn, Lục Nghiễm lại bảo: “Chắc lát nữa anh phải dắt Barno đi chạy mấy vòng.”
Tiết Bồng cười buồn cười nhìn anh: “Sợ mập à?”
Sau đó lại nhìn lướt qua hông anh rồi nói: “Tạm thời chắc chưa cần lo chuyện này đâu.”
Vành tai Lục Nghiễm nóng lên, anh hắng giọng mấy tiếng, vừa định nói thì điện thoại đột nhiên có yêu cầu cuộc gọi đến.
Hai người đều nhìn thấy người gọi là Ngải Tiểu Nguyên.
Lục Nghiễm cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, đồng thời bấm trả lời điện thoại: “Alô.”
Tiết Bồng chỉ bóng lưng anh rồi im lặng thu dọn mấy hộp đồ ăn.
Cửa phòng ngủ không đóng, giọng nói trầm thấp của Lục Nghiễm cứ đôi lúc sẽ từ trong phòng ngủ vọng ra ngoài.
Tiết Bồng đứng đó một lúc, cũng ngại đứng trong bếp “nghe lén” bèn gọi Barno, cầm hộp đồ ăn đi ra ngoài.
Tiết Bồng đưa Barno đến bãi cỏ công viên gần đó chơi đùa mười mấy phút, mệt rồi thì ngồi xuống bên đường.
Ánh chiều đã tắt hẳn, Tiết Bồng chống một tay gác cằm, tựa vào Barno, để đầu óc trống không.
Mấy phút sau, đột nhiên có một bóng người cao lớn đi tới cạnh, ngồi xuống cạnh cô.
Lục Nghiễm: “Biết ngay là em ở đây mà.”
Tiết Bồng quay đầu nhìn anh: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Ừm” Lục Nghiễm chỉ khẽ ậm ừ, mím môi như không muốn nói thêm gì.
Tiết Bồng nghiêng đầu, quan sát anh bằng ánh đèn đường vàng ấm áp, sau đó nhanh chóng bắt gặp được nét khó xử và gượng gạo trên mặt anh, tuy là chỉ thoáng qua.
Tiết Bồng đột nhiên hỏi: “Anh từ chối cô ấy rồi à?”
Cô chỉ hỏi không đầu không đuôi nhưng Lục Nghiễm lại sững người thấy rõ, ngạc nhiên nhìn sang.
Hai người chạm phải ánh mắt nhau, Tiết Bồng đọc được câu trả lời trong mắt anh.
“Em…” Lục Nghiễm mấp máy môi như đang định hỏi gì đó.
“Đừng hỏi sao tôi lại đoán được cô ấy nói gì với anh, đó là trực giác của con gái thôi.”
Lục Nghiễm nhoẻn miệng: “Em đoán không sai.”
Tiết Bồng không trả lời.
Vài giây sau, Tiết Bồng còn nghĩ là đã chấm dứt chủ đề này rồi, không ngờ Lục Nghiễm tự dưng lại hỏi: “Vậy sao em không hỏi anh sao lại làm vậy?”
Tiết Bồng hơi bất ngờ, vô thức nhìn ra bên đường, nhìn chăm chăm vào từng chiếc xe chạy qua trước mặt, bỗng không biết nên trả lời thế nào.
Giả điên cũng không được, tránh né cũng không xong, đánh lạc hướng anh lại càng không cần thiết.
Tiết Bồng im lặng một lúc lâu, Lục Nghiễm thì như muốn làm căng với cô tới cùng, cứ nhìn cô chằm chằm như thế như cứ phải có được đáp án mới thôi.
Tiết Bồng cũng biết Lục Nghiễm đang nhìn mình.
Cô không quay đầu nhìn anh, cũng không làm gì khác, một lúc lâu sau, cuối cùng mới đầu hàng, cụp mắt nói khẽ: “Vì tôi biết tại sao.”
Vào lúc này, Lục Nghiễm mới dần dần thả lỏng nét mặt, chầm chậm cười nói: “Trời tối rồi, về thôi.”