Chương Tiểu Kiều xuất hiện
hosophapy
linhlinh
Tôi nhìn qua khe cửa, khoảng sân rộng đầy cỏ dại, vài cọng cỏ mọc trên túi ni lông trắng trông rất tiêu điều. Nhìn lại tòa nhà ba tầng, cửa sổ ở mỗi tầng đều được che lại, tôi không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trong phòng bởi một lớp bụi dày rơi trên cửa sổ.
Lôi Chính Long có chút thất vọng nói: "Có vẻ nơi này đã bị bỏ rơi từ rất lâu rồi."
Tôi không đồng ý với lời nói của Lôi Chính Long, ít nhất tôi phải tự mình vào để xác định xem có thực sự vô ích hay không không. Hàng rào này cũng không cao lắm cao, khá dễ để trèo, tôi cầm vào thanh sắt chuẩn bị trèo qua.
"Cậu đang làm gì vậy?" Lôi Chính Long giữ tôi lại.
"Đương nhiên là vào xem thử. Từ bên ngoài thì nhìn được cái gì?"
Lôi Chính Long lo lắng nhìn xung quanh không thấy ai, khẩn trương nói: "Cậu cẩn thận một chút, đừng để người ta tưởng cậu là trộm."
"Có anh là cảnh sát, sợ gì chứ! "Tôi hất tay Lôi Chính Long ra, tiếp tục leo lên, rỉ sét trên cửa cọ vào người, lên đến đỉnh, tôi co chân lại, khoảng cách từ đây đến mặt đất không cao, tôi liền buông tay nhảy xuống.
Trong sân trông khác hẳn, trên mặt đất không có nhiều cỏ dại, vài năm qua nếu không có ai chăm sóc cỏ dại có thể đã mọc cao đến nửa người. Hẳn phải có người thường xuyên đến dọn dẹp.
Tôi tiến lên một bước, đi tới tòa nhà, Lôi Chính Long đứng ở cửa lo lắng. "Chờ một chút, tôi cũng đi qua."
Lôi Chính Long nhanh nhẹn hơn tôi rất nhiều, vừa nói chuyện vừa trèo lên cổng, lấy tay khẽ chống, hắn tiếp đất bằng một cú xoay người đẹp mắt trên không trung. Hành động được thực hiện trong một lần, sạch sẽ và gọn gàng. Không có vết rỉ sét nào trên cơ thể anh ta.
"Cậu có biết đây là nhà riêng không, nếu ở Mỹ, chủ nhà sẽ gϊếŧ cậu bằng một phát súng." Lôi Chính Long tiếp lời và nói.
Tôi lườm rồi phớt lờ anh ta.
Bước đến cổng tòa nhà, trên kính có một lớp bụi dày, tôi lấy tay lau sạch nhưng vẫn không thấy gì bên trong.
Tôi chỉ vào ổ khóa trên cửa sổ và hỏi :"Mấy việc đơn giản như cạy cửa anh có thể làm được chứ?."
"Đương nhiên rồi!" Lôi Chính Long đắc ý nói.
Tôi dơ tay ra làm thành động tác mời.
"Ý của cậu, là muốn tôi cạy cửa sao."
Tôi cũng không thèm giải thích, ý tứ rõ ràng như vậy còn cần nói sao.
"Việc này không tốt lắm!" dù sao thân phận của Lôi Chính Long cũng là cảnh sát, nên hắn có chút do dự.
Tôi không muốn thuyết phục nữa, thấy có đá dưới đất liền nhặt lên định đập bể kính.
Lôi Chính Long vừa nhìn thấy liền phát hoảng, lấy viên đá trong tay tôi ném vào đám cỏ dại. "Trước kia cậu nhã nhặn lắm mà, sao giờ lại trở nên như vậy? Xem ra Tiểu Kiều đã làm thay đổi cậu."
Tôi không muốn nghe hắn nhiều lời, liền xoay người nhặt viên đá lên.
"Tôi chịu thua rồi, để tôi mở được chưa!" Lôi Chính Long kéo tôi lại, lấy từ trong túi ra một con dao quân đội Thụy Sĩ, cạy lên khóa vài cái, cửa sổ liền mở ra.
Một cơn gió thổi qua, rèm cửa được kéo lên.
"Vào thôi!" Lôi Chính Long khẽ chống tay, dễ dàng nhảy vào. Tôi theo sát ngay phía sau.
Trong phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc, vừa ngửi thấy mùi này tôi biết quả thật nơi này đã lâu không có người ở. Đồ đạc trong phòng đều được bọc bằng vải trắng, trên mặt đất còn sót lại một lớp bụi mỏng, chứng tỏ cách đây không lâu đã có người đến dọn dẹp.
Tôi có thể thấy nên chắc chắn Lôi Chính Long cũng nhìn thấy.
Chúng tôi bước vào vị trí phòng khách ở lầu một. Nơi này trang trí khá ổn, tuy đã nhiều năm như vậy nhưng trông không hề lỗi thời chút nào. Tôi không hiểu, một ngôi nhà tốt như vậy sao lại không có người ở?
Căn phòng yên tĩnh, Lôi Chính Long không nói chuyện, tôi có chút chột dạ. Điều này làm tôi nhớ lại một số trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ, may mắn thay Lôi Chính Long vẫn ở đó, nhìn thấy anh ta tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tầng là một phòng khách lớn, xem xét một vòng nhưng vẫn không có phát hiện gì nên chúng tôi lên tầng .
Phòng ngủ và phòng làm việc gần như nằm trên tầng hai, cửa không khóa, xem xét một vòng nhưng cũng không có phát hiện gì.
Chỉ còn lại tầng ba. Nhịp tim của tôi tăng lên một chút, không lẽ tôi đã phán đoán sai.
Khi vừa đi đến tầng ba, Lôi Chính Long dừng lại. Có một mùi thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương trong không khí ở tầng thứ ba. Vừa ngửi thấy mùi hương kia tôi biết ngay có chuyện không bình thường.
Theo hướng phát ra mùi thơm, chúng tôi bước vào căn phòng đầu tiên, trong phòng chỉ có một bàn hương, trên đó có một giá đựng hương bằng nến và một bức chân dung đen trắng phía sau.
Người phụ nữ trong ảnh ngoại hình không đẹp lắm nhưng ánh mắt dịu dàng, nụ cười e ấp, vừa nhìn đã biết đây là một người phụ nữ dịu dàng.
Khỏi phải nói, người phụ nữ này hẳn là vợ cả của nhà giàu.
Tôi nhìn vào lư hương, trên đó chỉ còn một lớp tro rất mỏng, đánh giá tro trong lư hương, tôi sửa lại thời gian một lần nữa và nói với Lôi Chính Long: "Nơi này gần đây chắc chắn đã có người đến, muốn biết thời gian chính xác cần phải mang một số mẫu về để kiểm tra."
"Cậu có thể cho tôi thời gian gần đúng nhất được không? "Lôi Chính Long nghiêm túc hỏi.
"Có lẽ là trước hoặc sau khi xảy ra vụ án tiếp viên hàng không mất tích." Để không làm sai nhận định của Lôi Chính Long, tôi không nói nhiều. Rốt cuộc, không có bằng chứng nào cho thấy liệu người đến dọn dẹp nơi này có phải là nghi phạm hay không.
Lôi Chính Long lấy điện thoại di động ra, chụp bức ảnh chân dung trên tường, có lẽ anh ta sẽ sử dụng nó bất cứ lúc nào.
"Tôi nghĩ nên kiểm tra một cách cẩn thận, có lẽ sẽ có phát hiện lớn." Lôi Chính Long chủ động nói.
Hai chúng tôi tìm kiếm kỹ lưỡng tầng ba nhưng vẫn không tìm thấy gì, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.
Có một điều kỳ lạ, mọi thứ trong ngôi nhà này vẫn như trước, nhưng không có một cuốn album ảnh nào, ngoại trừ bức chân dung ra thì không tìm được bức ảnh thứ hai. Trong thư phòng chúng tôi tìm thấy một quyển album, nhưng không có ảnh trong đó.
"Không có gì đáng ngạc nhiên, những bức ảnh đều là kỷ niệm, có thể chúng đã được mang ra nước ngoài." Lôi Chính Long giải thích.
Tôi không hoàn toàn đồng ý với câu nói của Lôi Chính Long, nếu mang đi tại sao không đem cả album đi: "Có thể, nhưng cũng có những khả năng khác. Có lẽ có một bí mật nào đó ẩn trong bức ảnh và nó đã được cất đi."
Lôi Chính Long biết rõ tôi sẽ không từ bỏ, hắn để mặc tôi tìm kỹ lại một lần nữa, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng vẫn không thấy gì.
"Giờ đã đi được chưa?" Lôi Chính Long hỏi.
Tôi vẫn có chút không muốn, nhưng cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Tôi bước xuống cầu thang.
Khi chuẩn bị đi ra khỏi cửa sổ, tôi nghĩ đến một nơi mà mình chưa kiểm tra. "Nơi đây có lẽ sẽ có chỗ để xe hoặc một tầng hầm. Chúng ta còn chưa kiểm tra nơi đó."
"Tôi phục cậu rồi!" Lôi Chính Long lại nhảy trở lại.
Cửa nhà xe ngay gần phòng khách, rất dễ tìm, Lôi Chính Long mở cửa, bên trong tối om bỗng truyền tới một mùi chua cay nồng nặc phả vào mặt.
Trong nháy mắt, tôi nảy sinh một ý niệm trong đầu, cuối cùng tôi đã đúng, đây là thứ mà tôi đang tìm kiếm.
Lôi Chính Long bịt mũi hỏi: "Đây là mùi gì, khó chịu vậy?"
"Axit clohydric!" Vừa nói, tay tôi vừa chạm vào cửa tìm công tắc.
"Cậu không đùa tôi chứ?" Lôi Chính Long vẫn không tin.
Tôi chạm vào công tắc và nhấn nó xuống, vốn không còn hy vọng gì nữa, đèn bật chiếu sáng mọi thứ trong phòng. Hình như có một thứ gì đó trong góc phòng, nó ngay lập tức thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Thứ thu hút tôi là một chiếc xô nhựa lớn màu xanh, thứ xuất hiện ở hiện trường hai vụ án liên tiếp. Ngoài ra, có một số lọ lớn các hóa chất, tôi tin đây là axit clohydric.
Ở trong cùng là một xô sắt lớn có ghi chloroform. Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tôi đã đúng, đây là thứ tôi đang tìm.
Lôi Chính Long bước tới đá vào thùng, nghe thấy âm thanh, trong thùng có ít nhất một phần hai dung dịch, sau đó anh ta tìm cách muốn mở nó ra.
"Anh đang làm gì vậy?" Tôi nhấn nắp thùng xuống lại, chỉ lơ là chút thôi mà suýt gây ra thảm họa cho Lôi Chính Long.
"Mở ra xem thử xem, cậu có cần quá lo lắng như vậy không?" Lôi Chính Long hoàn toàn không biết bên trong là chloroform.
"Thứ này là chloroform, rất độc, anh muốn chết ở đây sao?"
"Sao cậu không nói sớm đây là chloroform?" Lôi Chính Long trước đó không quan tâm tôi đang nói gì, khi nghe nói đây là chloroform, anh ta trợn tròn mắt lên. Không cần thêm bằng chứng, sự hiện diện của những thứ này đã đủ để giải thích vấn đề.
Lôi Chính Long ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của anh Ba. Tôi tìm thấy một số mẩu giấy vụn bên cạnh các hóa chất ở đây, tất cả đều là những tấm ảnh của các tiếp viên hàng không bị xé nát.
"A...., tình huống thế nào?" Lôi Chính Long còn chưa kịp nói hết câu, không biết nghe được gì liền kinh ngạc há hốc mồm.
Khi cuộc gọi kết thúc, anh ta nói với tôi: "Tiểu Kiều đã được tìm thấy!"
- xin lỗi mọi người lịch học của toiii kín tuần nên hong có tgian dich:(((