Chương : Bình an vô sự
hosophapy
linhlinh
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi khi hạnh phúc đến quá nhanh cũng khiến não người ta trống rỗng.
Sau khi nói với tôi xong anh ta tiếp tục nói chuyện với anh Ba. Tôi chỉ nghe thấy hai chữ Tiểu Kiều liên tục được nhắc đến trong cuộc trò chuyện, có nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không thể ngắt lời họ. Chờ hắn nói xong, tôi hỏi: "Tình hình thế nào? "Tiểu Kiều bị sao vậy?"
Lôi Chính Long bỏ điện thoại vào túi, xoay người qua chỗ khác, thân thể khẽ run lên, hơn nữa còn phát ra tiếng nghẹn ngào. Trông bộ dạng rất buồn.
Tôi lập tức như bị sét đánh, có một loại cảm giác không tốt, Tiểu Kiều không phải là gặp nạn rồi chứ. Tôi lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc tình huống như thế nào, anh mau nói điii!"
Lôi Chính Long vẫn không nói, thân thể càng thêm run lên. Tôi quay lại muối xem biểu hiện của anh ta, nhưng anh ta lại quay qua chỗ khác, chính là không muốn cho tôi nhìn thấy.
Cảm giác tồi tệ trở nên mạnh mẽ hơn, sự tức giận bị kìm nén trong lòng tôi đồng loạt bùng phát. Tôi nắm chặt tay, nhắm vào mông Lôi Chính Long đánh một quyền. Hét to: "Rốt cuộc tình hình như thế nào, nói mau?"
"Hahaha..." Lôi Chính Long phát ra một âm thanh thống khổ, lúc đầu tôi còn tưởng rằng hắn buồn bực, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, tên này cười nhiều quá thiếu chút nữa không thở được mà chết.
Tôi nhận ra mình bị chơi khăm, dù có quá buồn đi chăng nữa cũng không thể tạo ra tiếng cười này được. Hắn ta đang cố tình trêu chọc tôi.
"Đừng cười, anh cứ thử cười tiếp đi, tôi liều mạng với anh, nói mau chuyện gì đang xảy ra!"
Lôi Chính Long thấy tôi thực sự tức giận, bèn thu lại nụ cười rồi nói: "Tiểu Kiều không sao! Mặc dù tôi chưa biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng tôi chắc chắn Tiểu Kiều vẫn ổn."
Khi nghe nói Tiểu Kiều vẫn ổn, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, tảng đá lớn trên ngực ngay lập tức biến mất . Không khí bẩn thỉu và khó chịu trong căn phòng này cũng trở nên trong lành hơn, chân tôi trở nên mềm nhũn, không còn sức nữa liền ngồi bệt xuống đất.
"Tình hình của cậu thế nào?" Lôi Chính Long muốn đỡ tôi dậy.
"Để tôi ngồi một lát! Tình hình thế nào? Kể cho tôi nghe đi." Cơ thể tôi run lên, toàn thân đổ mồ hôi hột, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Anh Ba nói với tôi, anh ấy nhận được tin báo của cảnh sát giao thông tuần tra ở ngoại ô nói đã gặp một cô gái nói mình là Tiểu Kiều. Nhưng hai cảnh sát giao thông này không biết Tiểu Kiều, nên anh Ba bọn họ đang tới, từ đặc điểm bề ngoài thì chắc chắn % là Tiểu Kiều không bị thương. "
"Phù ... "Tôi thở dài một hơi, Tiểu Kiều vẫn ổn. Tôi cứ vậy nằm trên mặt đất, các loại mệt mỏi ập đến, tôi rất muốn ngủ.
"Muốn ngủ thì ra ngoài xe mà ngủ! Nơi này lạnh như vậy sao ngủ!" Lôi Chính Long muốn kéo tôi dậy.
"Không sao, cứ để tôi nằm một lát đi, Tiểu Kiều có tin tức gì mới báo cho tôi biết ngay." Tôi nhắm mắt lại.
"Vậy thì ngủ ở sô pha bên ngoài đi, đừng làm hỏng hiện trường. Các đồng nghiệp trong đội xác thực đang trên đường tới đây, đều là cao thủ của Cục thành phố!" Lôi Chính Long kéo tôi lên ghế sô pha bên ngoài. Tấm vải trắng cũng không thèm vén lên, tôi nằm luôn trên đó.
Lôi Chính Long quay người rời đi thì điện thoại di động của anh ta đổ chuông, là anh Ba gọi.
"Hẳn là tin tức tốt!" Lôi Chính Long tự tin trả lời điện thoại, nói chưa được nửa phút liền cúp máy.
Tôi nghe thấy những gì anh Ba nói, đó chắc chắn là Tiểu Kiều, mọi chuyện đều ổn.
Nước mắt chảy ra không tự chủ được, Lôi Chính Long nhìn lại không nói gì, vỗ vai tôi vài cái rồi quay trở lại ga ra.
Tôi nằm trên sô pha, để mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt rơi xuống, tôi chìm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Sau khi Lôi Chính Long rời đi, phòng khách trở nên yên tĩnh hơn.
Một lúc sau, không biết đã qua bao lâu, trong lúc nửa mê, nửa tỉnh, tôi chợt rùng mình, một cơn lạnh ngay lập tức bao trùm lấy tôi.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể không nghe lời, tôi có một cảm giác kỳ lạ, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách dữ dội. Đôi mắt đó đầy căm phẫn và hằn học. Đó không phải là đôi mắt mà con người nên có. .
Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình một cái, chợt tỉnh giấc, thấy một người đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn tôi.
Tôi xoay người đứng dậy khỏi ghế sô pha, chạy nhanh tới cửa sổ, đi được vài bước thì người đó đã biến mất.
"Dừng lại!" Tôi không biết mình làm vậy có ích gì không, nhưng vẫn hét lên một tiếng rồi nhảy ra cửa sổ đuổi theo.
Khi tôi chạy ra tới sân đã không thấy ai. Tôi đang lưỡng lự không biết mình đang ngủ hay đang mơ, liền nghe thấy tiếng động ngoài sân, hình như có người đang chạy.
Tôi lao ra cửa, không biết mình đang ở đâu. Nhìn ra ngoài đường không có một bóng người, ngay cả một chiếc xe cũng không.
Có thật là tôi đang mơ không?
Lôi Chính Long nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra ngoài, hét lớn: "Sao vậy? Tìm được cái gì?"
Tôi từ trên cửa chậm rãi trèo xuống, cũng không biết được mình đã nhìn thấy thật hay chỉ là ảo giác.
"Cậu nói đi! Tôi rất nóng tính đó!"
"Vừa rồi lúc ngủ, hình như có người nhìn tôi từ cửa sổ, nhưng đuổi ra ngoài thì không thấy ai." tôi và Lôi Chính Long rất quen thuộc, không có gì phải giấu diếm, có cái gì thì nói cái đó.
Lôi Chính Long đuổi ra ngoài, quỳ xuống cẩn thận xem xét dấu vết trên mặt đất, trên đường đến cổng vào cũng không thấy dấu chân mới. Nhưng trong đám cỏ dại trong sân, có rất nhiều cỏ bị gãy, thoạt nhìn chính là vừa bị gãy.
Tôi nhặt nó lên và xem xét kỹ hơn, những thân cỏ gãy này kéo dài đến tận chân hàng rào trong sân. Nói cách khác, vừa rồi thực sự có người đến đây.
"Chẳng lẽ là kẻ tình nghi?" Ý nghĩ càng ngày càng mạnh, hắn có lẽ tới đây lấy tài liệu, nhưng nhìn thấy cửa sổ mở, nên phát hiện tôi đang nằm trên sô pha.
"Tôi đi xem thử!" Lôi Chính Long từ bên kia đuổi theo, nhưng không phát hiện ra kẻ tình nghi nào.
Tôi rất muốn biết tình hình cụ thể của Tiểu Kiều, nhưng Lôi Chính Long không chịu gọi điện hỏi thăm, bắt tôi tự mình gọi, loay hoay mãi, tôi quyết định gọi cho anh Ba.
"Sao, có chuyện gì vậy?" Khi nghe thấy giọng nói thô bạo của anh Ba, trong lòng tôi run lên.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi..."
Tôi chưa nói xong, anh Ba đã ngắt lời "Không có gì thì đừng gọi, cậu không biết toii rất bận sao!" Sau đó anh ấy thô lỗ cúp máy.
Tôi hóa đá ngay lập tức.
Lôi Chính Long ngồi một bên nghe xong rất muốn cười nhưng lại phải nhịn, trông bộ dạng rất khó coi. Tôi giận dữ nhìn anh ta.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng còi từ đằng xa, cuối cùng người của Cục thành phố cũng đến, phải nói là mấy tên này thật sự chậm thật.
Nghe tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, tôi hỏi Lôi Chính Long, "Những người kia đến chúng ta có thể quay về rồi đúng không."
"Về mặt lý thuyết là như vậy." Lôi Chính Long cũng muốn quay về gặp Tiểu Kiều, nhưng chỗ này là do chúng tôi phát hiện, cứ đi như thế này có vẻ hơi bất hợp lý.
Tôi đã quyết định rồi, dù sao tôi cũng không muốn tiếp xúc nhiều với chuyên gia của Cục phòng thành phố, khi họ đến tôi sẽ quay lại gặp Tiểu Kiều.
"Vậy cậu trở về đi, tôi sẽ ở lại cùng bọn họ!" Lôi Chính Long là cảnh sát lâu năm, biết rõ nhất định phải có người ở lại.
"Cảm ơn!" Tôi thì thầm.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, có năm sáu chiếc xe đậu trước của, đây là một cảnh tượng lớn. Lôi Chính Long đứng dậy định chào hỏi với họ, mấy người kia trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Tôi bỏ đi một mình, may mà đi trên đường được mười phút liền gặp được một xe taxi. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi trở lại đồn cảnh sát quận Nam Thành.
Tôi chạy vào tòa nhà, gặp người tôi liền hỏi: "Tiểu Kiều, cô ấy ở đâu?"
"Tiểu Kiều đang nghỉ ngơi trong phòng họp. Chốc lát sẽ lấy khẩu cung."
Vừa nghe, tôi liền sải bước đi tới cửa phòng họp, nắm tay nắm cửa, trong lòng có chút run rẩy.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng mở cửa, cuối cùng cũng lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang nằm trên chiếc giường gấp của anh Ba, tựa hồ như đang ngủ.
Nhìn thấy cô ấy bình an vô sự, lúc này tôi mới thực sự thấy nhẹ nhõm.
May mắn thay, không có gì xảy ra!
Tiểu Kiều có lẽ cũng biết rằng tôi đã đến, cơ thể có chút run lên.