Chương :
Vừa nãy Đường Dĩnh bị Triệu Vô Cực tát, cô ta đã quên mất ở đây không có camera giám sát.
Hoa Mộ Tranh cười tươi như hoa: “Mọi người, con sâu làm rầu nồi canh như Đường Dĩnh này phải bị đuổi ra ngoài, mọi người thây sao?”
“Đuôi ra ngoài, phải đuồi ra ngoài!”
Một nhóm người tức giận nói.
“Đúng vậy, ném cô ta ra ngoài, nhìn thầy loại đồ vật này đã ghề tởm rồi!”
Bịch bịch bịchl Các nhân viên bảo vệ biết tin vội chạy đến, nhiều lãnh đạo doanh nghiệp đã rất tức giận, Đường Dĩnh đã bị các nhân viên bảo vệ trực tiếp xách lên.
Đường Dĩnh hét lên: “Không phải tôi làm, hoàn toàn không phải tôi làm.
Tôi là người phụ nữ sắp gả cho nhà họ Dương ở Đê Đô, tôi không thèm ăn trộm một viên kim cương Nam Phi!”
Đáng tiếc không ai tin lời Đường Dĩnh, Đường Dĩnh bị ném thắng ra ngoài.
Trong mắt mọi người, chỉ cần nhà họ Dương ở Đề Đô còn chưa công bố chính tế thì ai cũng có thể li chủ nhân của món quà giá cao ngắt trời này.
Nhà họ Đường nhiều phụ nữ như vậy, là ai còn chưa chắc đâu!
“Mau cút đi!” Hai nhân viên bảo vệ ném mạnh Đường Dĩnh xuống đất.
Bị ném ngay cửa, đầu tóc Đường Dĩnh rồi bời đâu còn dáng vẻ cao quý như vừa nãy.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, hét lên: “Không phải tôi làm, chắc chắn là tên rác rưởi Dương Tiêu vụ oan cho tôi.”
Không ai đề ý tới Đường Dĩnh, bây giờ chứng cứ rõ ràng, Đường Dĩnh thực sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Đáng chết nghìn dao, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, hai người chờ đấy, tôi và hai người không đội trời chung!”
“Còn tên khốn Triệu Vô Cực nữa, anh dám đánh tôi? Đợi đầy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cái bạt tai này!”
Đường Dĩnh chật vật đến cực điểm, cô ta câm chiếc túi hàng hiệu lên che mặt, nước mắt lưng tròng bỏ đi.
Vốn dĩ cô ta muốn khoe ở hội nghị thượng đỉnh giao lựu kinh doanh, ai biết lại xảy ra trò hề máu chó nhự vậy, trộm gà không được còn mắt năm thóc, lần này quá xấu hỗ.
Sau khi dạy dỗ Đường Dĩnh xong, Dương Tiêu nhìn Triệu Vô Cực: “Cậu Triệu, vừa nãy anh khăng khăng một mực nói Mộc Tuyết nhà tôi trộm, bây giờ có phải anh nên xin lỗi Mộc Tuyết nhà tôi không?”
“Chuyện này…” Mặt Triệu Vô Cực đông cứng lại.
Vừa nãy anh ta thậy rõ ràng viên kim cương Nam Phi nằm trong túi của Bứn Mộc Tuyết nên mởi dám kết luận Đường Mộc Tuyết lấy trộm. Bây giờ viên kim cương Nam Phi lại xuât hiện trong túi của Đường Dĩnh, không chỉ Đường Dĩnh sững sờ mà cả Triệu Vô Cực cũng không biết tại sao.
Trực giác mách bảo Triệu Vô Cực răng đây là một âm mưu, chắc chắn là một âm mưu.
Hoa Mộ Tranh cười nói: “Cậu Triệu, đàn ông trai tráng dám làm dám chịu, vừa rồi anh hiệu lầm cô Đường Mộc Tuyết, không xin lỗi thì không thích hợp lắm?”