Giả Tuần Kiệt, con trai nhà giàu ở khu vực Đông Hải, địa vị siêu phàm.
Lúc trước Đường Dĩnh du lịch ở khu vực Đông Hải, trên đường quen biết được Giả Tuấn Kiệt.
Giả Tuần Kiệt nhìn thấy Đường Dĩnh xinh đẹp thì động tâm tư.
Đường Dĩnh là một người phụ nữ ái mộ hư vinh, đối mặt với viên đạn bọc đường của con nhà giàu như Giả Tuấn Kiệt, sao cô ta từ chối được.
Vào ban đêm, cô ta đã dâng ra thân mình, cuồng hoan cùng với Giả Tuần Kiệt.
Giả Tuấn Kiệt kinh ngạc phát hiện, đây không chỉ là lần đầu tiên của cô ta, hơn nữa ở phương diện này cô ta vô cùng thành thạo.
Chỉ sợ ngày thường cô ta nghiên cứu không ít về bí mật giữa nam và nữ.
Bây giờ, Giả Tuần Kiệt chơi chưa có chán, lập tức theo Đường Dĩnh đi đến khu vực Trung Nguyên.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu Giả Tuấn Kiệt đến đây là để xem đệ nhất mỹ nhân ở Trung Nguyên đẹp đến đâu.
Trong nháy mắt Giả Tuấn Kiệt nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, ánh mắt gã lập tức dại ra, nội tâm nhấc lên từng trận sóng to gió lớn.
Đẹp, thật sự quá xinh đẹp.
Đường Dĩnh tuy đẹp nhưng khí phong trần trên người quá nặng, so sánh với Đường Mộc Tuyết, căn bản không đáng giá nhắc tới.
: Hoa hồng tuy đẹp nhưng cần lá xanh làm nền.
Mà Đường Mộc Tuyết có vẻ đẹp thuần khiết, tự nhiên.
Điều này không khỏi khiến Giả Tuần Kiệt nghĩ đến câu thơ “Phương bắc có người đẹp, dung nhan tuyệt sắc không ai sánh kịp”.
Có lẽ, chỉ có câu nói duy mỹ như thế mới có thể mô tả được vẻ đẹp điển nhã, cao quý của Đường Mộc Tuyết!
Nhìn thấy Giả Tuần Kiệt ngây ngốc, trong ánh mắt Đường Dĩnh thoáng hiện lên sự hoảng loạn.
Cô ta vội vàng tiền đến khoác lấy cánh tay Giả Tuấn Kiệt, khinh thường nói với Đường Mộc Tuyết: “Đường Mộc Tuyết, tôi giới thiệu cho cô biết, đây là bạn trai Giả Tuấn Kiệt của tôi, đến từ nhà giàu thượng lưu ở Đông Hải.”
Trên mặt Đường Dĩnh tràn ngập sự kiêu ngạo.
Cô ta không hề che dấu diễu võ dương oai với Đường Mộc Tuyết.
Dường như cô ta đang nói.
Đây, xem bạn trai tôi tài giỏi như thế nào, không biết tốt hơn tên phế vật nhà cô bao nhiêu lần.
Nhìn nhìn Dương Tiêu, Đường Dĩnh càng đắc ý hơn.
Cô ta phần chắn giống như đánh thắng trận.
Giả Tuấn Kiệt biết bản thân hơi thất lễ nhưng rất mau gã hồi phục lại tinh thần, nội tâm càng tức giận bất bình.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà phải gả cho một tên phế vật, thật là chó má.
“Xin chào.
Tôi là Giả Tuấn Kiệt, đến nhà họ Giả ở Đông Hải.”
Ánh mắt Giả Tuần Kiệt thẳng lăng lăng nói.
Cảm giác ưu việt hơn người khác trên người Giả Tuấn Kiệt khiến Đường Mộc Tuyết vô cùng chán ghét.
Hơn nữa, có sự tồn tại của Đường Dĩnh, Đường Mộc Tuyết càng không có một tia thiện cảm với Giả Tuấn Kiệt.
“ÒI” Đường Mộc Tuyết nhàn nhạt đáp.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết không xem mình ra gì, Giả Tuấn Kiệt phát hỏa.
Bản thân chính là đến từ nhà giàu thượng lưu ở Đông Hải, không biết lớn mạnh hơn nhà họ Đường mấy người gấp bao nhiêu lần, vậy mà dám lãnh đạm như thế với tôi.
Thật là đáng giận.
Đường Dĩnh chỉ vào Dương Tiêu đang ngồi trong chiếc Maserati Quattroporte, cười khẩy nói: “Tuấn Kiệt, vị này chính là phế vật nỗi tiếng toàn thành phố, Dương Tiêu.
Một tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn cơm mềm, cần phụ nữ nuôi sống.”
Ò? Chính là tên phế vật này sao?” Không có tìm được cảm giác tồn tại từ chỗ Đường Mộc Tuyết, điều này khiến lòng Giả Tuần Kiệt vô cùng khó chịu.
Ánh mắt gã nóng rực nhìn chằm chằm Dương Tiêu, khiêu khích nói: “Phế vật, đây là thời đại nào rồi? Còn lái chiếc xe cũ kỹ này, thấy mất mặt không? Còn ăn cơm mềm, thật là làm mắt hết mặt mũi đàn ông chúng ta.
Tao kiến nghị mày đi làm giải phẫu, thế mới thích với mày.”
“Ha ha ha ha ha ha! Nghe thấy sao? Phé vật!” Đường Dĩnh: cười, thân thể mềm mại run rẫy loạn lên.
Vẻ mặt hai người nồng đậm sự châm chọc, dường như trêu chọc tên phế vật Dương Tiêu này chính là niềm vui lớn nhất của bọn họ.
Làm trò trước mặt anh châm chọc Đường Mộc Tuyết xong, sau đó lại trêu chọc anh.
Điều này khiến Dương Tiêu nỗi giận.
Nhục nhã anh thì có thẻ nhưng nhục nhã Đường Mộc Tuyết thì tuyệt đối không được.
Tôi đã từng bất lực nhưng bây giờ tôi đã là vương giả trở về.
Không phải con chó con mèo nào cũng có thể ở trước mặt anh tuyên bố kêu gào.
Dương Tiêu xuống xe, nhìn về phía Đường Dĩnh và Giả Tuấn Kiệt, lạnh giọng nói: “Tôi cảnh cáo hai người, không cần đưa sự vô tri của hai người tiến vào sổ đen của tôi.”.