Nghe được lời này của Dương Tiêu, Đường Dĩnh và Giả Tuấn Kiệt bỗng dưng kinh ngạc.
Bọn họ thật sự không đoán được tên phế vật nỗi tiếng toàn bộ thành phố Trung Nguyên cũng dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với bọn họ.
“Ha ha ha hai” Ngay sau đó, hai tiếng cười cuồng loạn đột ngột vang vọng, tiếng cười vô cùng chói tai.
Giả Tuần Kiệt dùng ánh mắt quan tâm thiểu năng trí tuệ nhìn Dương Tiêu, cười khẩy nói: “Phế vật, có biết tao là ai không?
Biết được kết cục đắc tội tao sao? Tin hay không chỉ cần một ngón tay là tao đã có thể nghiền chết mày.
Dám nói loại lời nói này với tao, ra cửa mày chưa uống thuốc sao?”
Ở trong mắt Giả Tuấn Kiệt, Dương Tiêu chính là một tên phế vật không hơn không kém, là sự sỉ nhục của cánh đàn ông.
Đồng thời Giả Tuấn Kiệt cũng âm thầm đau lòng, một người phụ nữ xinh đẹp như Đường Mộc Tuyết bị loại phế vật này giày xéo, thật là phí phạm của trời.
Vẻ mặt Đường Dĩnh châm chọc, nói: “Làm sao? Dương Tiêu, có phải anh đang đau lớn lòng tự trọng hèn mọn của mình không? Chẳng lẽ tôi nói sai, anh không phải tên phế vật ăn cơm mềm sao? Còn không cho người ta nói? Hung gì mà hung, có tin tôi nói Tuấn Kiệt đánh anh thành chó không, bò cũng không bò dậy nổi?”
Nhìn thấy gương mặt đáng ghê tởm của Đường Dĩnh, Đường Mộc Tuyết cũng không nhịn được nữa.
Cô lập tức tiến lên quát lớn: “Anh ấy không phải phế vật!”
“Hả?”
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết lao tới, Đường Dĩnh liên tục kinh ngạc.
Ngay sau đó, Đường Dĩnh khinh miệt nói: “Uầy! Đường Mộc Tuyết, mấy ngày nay không gặp tại sao cô đứng ra nói chuyện thay cho tên phế vật này rồi? Chẳng lẽ tên phế vật này thỏa mãn cô? Nói đi, tên tiểu bạch kiểm này có thể kiên trì ba phút sao?”
“Đừng nói là ba phút, theo tôi thấy, ba mươi giây cũng không tồi!” Giả Tuấn Kiệt khinh thường nói.
Nghe thấy mấy ngôn ngữ ô uế này, Đường Mộc Tuyết tức giận đến trắng bệch cả mặt.
Cô chưa bao giờ bị người khác trêu chọc như thê.
Mỗi người phụ nữ đều có tiềm chất cọp mẹ, bất kỳ cô gái ôn nhu nào bị ép đến mức độ nhất định sẽ bùng nỗ.
Cuối cùng Đường Mộc Tuyết không thể áp chế nổi lửa giận trong lòng mình, cô nhìn Đường Dĩnh, lạnh lùng cười nói: “Đường Dĩnh, tôi nói Dương Tiêu không phải phế vật thì anh ấy không phải phế vật.
Tôi cũng không sợ nói cho cô biết chiếc xe này chính là Dương Tiêu tặng cho tôi.
Đừng tưởng rằng cô ở bên ngoài trèo cao thì có thể ở trước mặt tôi nhục nhã, diễu võ dương oai.”
“Vị này gọi là Giả Tuấn Kiệt đúng không? Là con trai nhà giàu đúng không? Anh ta có thể cho cô cái gì? Trong mắt anh ta cô là thứ gì? Có lẽ trong mắt anh ta cô chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Đưa cho cô mấy đóa hoa hồng, đưa cho cô một chiếc túi hàng hiệu cô lập tức nhào lên giường người khác đúng không?”
“Giả Tuần Kiệt, tôi nói cho anh biết, người phụ nữ Đường Dĩnh này ái mộ hư vinh, có tiền thì ở với anh, anh không có tiền thì cô ta lập tức đá anh sang một bên.
Anh cần phải đánh bóng đôi mắt của mình.”
“Còn có, Dương Tiêu không phải phế vật.
Tôi chưa mắng anh ấy là phế vật, hai người có tư cách gì chứ?”
Từ nhỏ đến lớn, Đường Mộc Tuyết vì lớn Đường Dĩnh vài tuổi nên lúc nào cũng nhường nhịn Đường Dĩnh.
Mà Đường Dĩnh lại lợi dụng sự thiện lương của Đường Mộc Tuyết, không ngừng hắt mặt lên trời.
Hôm nay, nhìn thấy Đường Dĩnh mang theo người ngoài luân phiên nhục nhã Dương Tiêu, cuối cùng cảm xúc Đường Mộc Tuyết không thể khống ché.
Dương Tiêu đứng ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Mộc Tuyết vì minh mà nỗi trận lôi đình.
Điều này khiến cho lòng Dương Tiêu ấm áp.
Bản thân làm hết tất cả vì Đường Mộc Tuyết, quả nhiên không hề sai.
Đây là một người phụ nữ thiện lương, bản thân nhất định phải đối xử với cô thật tốt.
Bị Đường Mộc Tuyết chọc phá mặt chân thật nhất, Đường Dĩnh như bị sét đánh.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, nổi giận nói: “Đường Mộc Tuyết, cô đừng ở chỗ này ngậm máu phun người, phá hư tình cảm giữa tôi và Tuần Kiệt.”
Cô thật vất vả đề trèo lên cao, còn chờ trở thành phu nhân nhà giàu, sao có thể để Đường Mộc Tuyết phá hư tình cảm của hai người bọn họ.
Ngay sau đó, Đường Dĩnh lập tức nhìn về phía Giả Tuấn Kiệt, hấp tấp nói: “Tuần Kiệt, đừng nghe cô ta nói bậy, em không phải loại người này.”
Giả Tuấn Kiệt đã sớm nhìn thấu gương mặt thật của Đường Dĩnh nhưng bây giờ gã vẫn mê luyến thân thể của Đường Dĩnh.
Chờ đến khi gã chơi Đường Dĩnh chán rồi, tất nhiên sẽ dùng chân đá văng Đường Dĩnh.
Gã ôn nhu nhìn Đường Dĩnh, ôn nhu nói: “Dĩnh Dĩnh, làm sao anh có thể tin cô ta nói năng bậy bạ được chứ?”
Nghe được lời này, Đường Dĩnh như là ăn thuốc an thần, căm tức âm ngoan nhìn về phía Đường Mộc Tuyết: “Đường Mộc Tuyết, thấy rõ sao? Muốn phá hư tình cảm giữa tôi và Tuấn Kiệt không dễ dàng như thế đâu.
Thật là không nghĩ đến, cô là người âm hiểm như thế.”.