“Sư phụ, ngài làm sao có thể nhìn lầm được chứ? Đệ tử thấy chính là do tên tiểu tử này có ý giả vờ giả vịt mà thôi!”
Trương Uy khinh thường nói.
Tạ Quần cũng cười lạnh nói: “Lý tiền bối, Trương đại sư nói không sai, một tên phế vật Đường Gia làm sao có thể biết phân biệt được bảo vật chứ, đây rõ ràng chính là lời nói vô căn cứ mài”
Hiện trường cả đám người không ngừng gật đầu tán thành, không một ai xem trọng Dương Tiêu, cũng vì danh tiếng phế vật của Dương Tiêu quá sáng chói đi.
Chỉ cần là người bản địa thành phố Trung Nguyên, trên căn bản đều nghe qua danh tiếng tên phé vật của Dương Tiêu.
Sự thật chính là đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên Đường.
Một Tuyết gả cho một tên phế vật, Dương Tiêu không.
muốn nỗi danh cũng khó.
“Người anh em Dương Tiêu, có cần tôi giúp đỡ hay – không?” Kim Đại Chung có chút mong chờ nói.
Kim Đại Chung vốn dĩ đã mắt đi lòng tin với Dương Tiêu, nhưng ai biết được Dương Tiêu ngay thời khắc trọng đại lại có thể vạch trần được bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh mà Tạ Quần bỏ ra năm mươi ngàn nhân dân tệ là hàng nhái.
Trải qua chuyện vừa rồi, ánh mắt Kim Đại Chung dành cho.
Dương Tiêu càng ngày càng trỏ nên chắc chắn.
Dương Tiêu thấp giọng nói: “Tôi cần một cái bàn cùng với một chai nước suối!”
“Được, không thành vấn đề!” Kim Đại Chung trực tiếp nói.
Không lâu sau, một người thanh niên tìm thấy một chiếc bàn dài sau đó mang đến, đồng thời đưa cho Dương Tiêu một chai nước suối.
Dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Dương Tiêu liền đặt bức tranh chữ trên bàn, sau đó gỡ xuống toàn bộ khung tranh cùng móc treo.
Trương Uy nhíu mày nói: “Tên tiểu tử này muốn làm gì đây? Lãng phí thời gian của tất cả mọi người hay sao?”
“Tỉ mỉ quan sát!” Lý Lâm trầm giọng nói.
Nhìn hành động của Dương Tiêu, thần sắc của Lý Lâm.
càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, ông có thể cảm nhậ được Dương Tiêu nhất định sẽ mang đến cho ông một bắt ngờ vô cùng khác thường.
Tạ Quần ngược lại khinh thường nói: “Tháo bỏ khung – tranh thì vẫn chỉ là một bức tranh chữ nát mà thôi, có điểm gì kỳ quái hay sao? Còn tốn mắt năm ngàn nhân dân tệ, bán lại cho tôi với gái năm mươi tệ tôi cũng không cần!”
“Tháo bỏ khung tranh cũng không có gì đặc biệt! Đầu óc tên phế vật này có phải đã bị hỏng rồi không?”
“Tôi xem tên tiểu tử này không những là một tên phé vật, mà còn là một tên ngốc!”
Trương Uy cười khinh thường không ngớt, ông không tin bức tranh chữ này còn ẩn dấu huyền cơ nào khác.
Lý Lâm tỉ mỉ quan sát bức tranh vẽ nhưng vẫn không hề phát hiện ra bát kỳ điểm bát thường nào khác.
Kim Đại Chung tiếp tục nói: “Người anh em Dương Tiêu, cậu có còn cần giúp đỡ gì nữa không?”
“Hừ! Vừa rồi quên nói tìm giúp tôi một con dao bén!”
Dương Tiêu thấp giọng nói.
“Giả thần giả quỷ!” cả đám người liếc mắt khinh bỉ.
Cậu cho rằng bức tranh này còn ẩn giấu một bức tranh khác hay sao? Đừng nói đùa nữa.
Hiện trường cũng có không ít đại sư kiểm định bảo vật có mắt nhìn, bọn họ đều không nhìn ra được bức tranh vẽ này có điều gì bất thường.
Lại nói, bức tranh này sau khi tháo bỏ phần khung, đã trở nên vô cùng mỏng manh, bên trong còn ẩn chứa bức tranh chữ? Loại khả năng này cơ bản chính là số không.
Dương Tiêu căn bản không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh bắt đầu dùng đôi mắt độc long để quan sát, nơi này quả thật có ẩn dấu một bức ảnh bên trong.
Hớp một ngụm nước, Dương Tiêu phun lên trên bề mặt bức tranh chữ.
“Mẹ ơi! Thật là kinh tởm! Tên tiểu tử này đang muốn làm gì đây?”.