“Đúng vậy! Nước miếng cũng phun lên rồi? Năm ngàn nhân dân tệ mua một bức tranh vẽ liền có thể lãng phí như: vậy, sau khi về nhà Đường Mộc Tuyết còn bị tên phế vật này làm cho tức chết!”
“Ha ha ha ha! Phé vật chính là phế vật, có hành hạ như thế nào thì cũng chính là phế vật!”
Có điều, một màn kế tiếp khiến cho tất cả mọi người đều được mở rộng tằm mắt.
Men theo vệt nước được phun trên bức tranh chữ, phần bị nước thấm ướt, bên trong vậy mà lại hiện ra vét tích màu đen cùng với hoa văn nét vẽ.
Tận mắt chứng kiến một màn trước mắt, mi mắt không ít người co giật điên cường, đến cằm cũng rớt xuống đầy đất.
Trương Uy kinh ngạc thốt lên: “Làm sao có thể? Thật sự là tranh trong tranh sao? Một bức tranh chữ mỏng như vậy làm sao có thể ẳn chứa một bức tranh khác được chứ?”
“Dao!” Dương Tiêu nhìn Kim Đại Chung nói.
Kim Đại Chung nhìn tháy tranh trong tranh, vội vàng đưa dao đến cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu không chút nghỉ ngờ, liền nhận lấy con dao sau đó từ một góc trên bức tranh cẩn thận rạch một đường.
Cũng vì bức tranh này được ẳn dấu quá tốt, người bình thường căn bản không cách nào phát hiện ra được.
Vừa rồi nều như Dương Tiêu không làm ướt từ bên ngoài, căn bản không dễ dàng thực hiện, rất dễ dàng khiến cho bức tranh chữ bên trong bị phá hỏng.
Cho nên Dương Tiêu vừa rồi mới phun một ngụm nước, sau khi dùng nước suối làm ướt tranh chữ, một góc bức tranh cũng dễ dàng được tách ra.
Tạ Quần cười khinh thường nói: “Kim Đại Chung, ông vui mừng quá sớm rồi đó, hiện tại tranh trong tranh nhiều như vậy, đáng tiền được vài bức tranh chứ?”
“Không sai, các người vui mừng quá sớm rồi đó!” Trương Ủy khinh thường nói.
Những năm này cái gì cũng có thể làm giả, có rất nhiều bức tranh chữ ẩn dấu một bức tranh khác, tạo nên hiện tượng nhặt được báu vật cho người mua, như vậy càng dễ dàng bán ra ngoài hơn.
Sắc mặt của cả đám người càng lúc càng châm chọc, bọn họ không tin Dương Tiêu có đủ may mắn để phát hiện ra được tuyệt tích.
Dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Dương Tiêu tách toàn bộ bức tranh chữ, bức tranh chữ bên trong hoàn toàn xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
“Ông trời của tôi! Đây…đây chính là bức tranh Họa Trung Tiên sao?” khi nhìn rõ bức tranh ẳn bên dưới, hiện trường không ít người kinh ngạc thốt lên.
Chỉ nhìn thấy trên bức tranh vẽ một cây hoa anh đào, dưới gốc hoa anh đào vậy mà lại vẽ một người thiếu nữ dung mạo như thiên tiên, thiếu nữ xinh đẹp thanh tú, giống như trích tiên hạ phàm, còn có bút tích đề thơ bên cạnh.
Ánh mắt Lý Lâm khóa chặt lên dấu mộc in bên dưới, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Đây…đây chính là dấu mộc của Đường Dần! Không sai, chỉ dựa vào kinh nghiệm giám định bảo vật nhiều năm của lão phu có thể quả quyết đây.
tuyệt đối chính là dấu án của Đường Dần!”
Cái gi!
Dấu mộc của Đường Dần? Không lẽ đây quả thật chính là tác phẩm của Đường Bá Hổ?
Xoạt! Trong nhất thời, cả hội trường rộng lớn ngơ ngác nhìn nhau, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Dương Tiêu dần trở nên kỳ quái.
Một tên phế vật nổi danh vậy mà lại có thể nhận ra tuyệt tích Họa Trung Tiên của Đường Bá Hổ?
Chuyện…chuyện này cũng thật quá sức tưởng tượng rồi?!
Nếu như bức tranh Họa Trung Tiên này quả thật là bút tích của Đường Dần, vậy đây tuyệt đối chính là món đồ giá trị liên thành.
Phải biết rằng, Đường Dận tự Bá Hổ, sau đổi tên thành Tử.
Úy, hiệu Lục Như cư sĩ, Đào Hoa am chủ.
Là họa gia, nhà thi pháp, thi nhân nỏi danh của triều nhà Minh.
Hình tượng trên màn ảnh của Đường Bá Hồ luôn được ca ngợi là tứ đại tài tử Giang Nam, lời này cũng không phải là hư danh..