Như thê trước mặt ông ta Dương Tiêu không đáng nhắc tới, nêu Dương Tiêu không biết tốt xáu, hôm nay ông ta sẽ khiên Dương Tiêu trả giá băng máu.
Ngô Đạo Tôn chủ tịch hiệp hội võ thuật Trung Quốc ra mặt, điều này khiến Bạch Quỳnh phần khích như được tiêm máu gà.
“Có chú Ngô ra tay, tên khốn kiếp này nhất định sẽ chết!”
Như mọi người đã biết, ngoài thân phận là chủ tịch hiệp hội võ thuật Trung Quốc, Ngô, Địc Tôn còn được biết đến là đệ nhất võ thuật Trung Quốc.
Người ta đôn răng Ngô Đạo Tôn đã tích hợp được sức mạnh của hàng trăm trường phái võ thuật, và trình độ võ thuật của ông ta xuất thần nhập hóa, ngay cả những bậc thầy ấn hình trong nước cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Bạch Tinh Hải chủ nhà nhà họ Bạch chế nhạo: “Dám làm loạn ở nhà họ Bạch tôi, không biết sống chết!”
Trong mắt mọi người, lần này Dương Tiêu đã gặp rắc rồi nghiêm trọng.
Đệ nhất võ thuật Trung Quốc đã đến, bọn họ không tin hôm nay Dương Tiêu còn có thê nghênh ngang rời đi, không coi bọn họ ra gì.
“Tư thế kiêu ngạo của ông thật sự khiến người ta chán ghét, Mộ Tranh, cô lùi lại đi!” Dương Tiêu quay lại thập giọng nói.
Được Dương Tiêu gọi một cách trìu mên như vậy, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Hoa Mộ Tranh lập lo ửng đỏ.
Tuy nhiên, Hoa Mộ Tranh biết rất rõ Ngô Đạo Tôn này.
Cô kéo Dương Tiêu, thấp giọng nói: “Dương Tiêu, hay là anh đi đi, Ngô Đạo Tôn được công nhận là đệ nhất võ thuật Trung.
Quốc, anh không phải là đối thủ của ông tại”
“Không phải đối thủ? Không thử thì làm sao tiết được?” Dữ ng Tiêu cười nhẹ nhàng.
Trước kia anh tung hoành ngang dọc, Ngô Đạo Tôn không phải là đệ nhất võ thuật Trung Quốc.
Không phải là Dương Tiêu khoác lác, đệ nhất võ thuật Trung Quốc tiên nhiệm bị Dương Tiêu đánh bại, từ đó đã mai danh ẩn tích.
Hoa Mộ Tranh lo lắng nói: “Không ý nên dính vào, Dương Tiêu anh mau đi đi, nếu vì tôi mà liên lụy đến anh, tôi sẽ cảm thấy có lỗi cả đời.”
“Yên tâm, Dương Tiêu tôi không phải người lỗ mãng.
Chuyện này tôi có chừng mực!” Dương Tiêu võ vai Hoa Mộ Tranh, ý bảo Hoa Mộ Tranh không cần lo lắng.
Nhìn thấy Dương Tiêu không chút do dự muôn dân mình đi, Hoa Mộ Tranh vừa lo lắng vừa cảm động.
Nhìn thầy Dương Tiêu thế mà có can đảm đối đâu với mình, Ngô Đạo Tôn lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, cậu có chắc muôn chơi một trận cùng tôi?
Tôi nói trước, tôi rất ít ra tay, nêu ra tay thì ề răng cậu ít nhất sẽ mất nửa mạng.”
“Ngô Đạo Tôn đúng không? Được công nhận là đệ nhất võ thuật Trung Quôc phải không? Năm xưa Tiêu Chiến cũng không dám ăn nói lớn tiếng như vậy trước mặt tôi!” Dương Tiêu lắc đầu.
Cái gì! Tiêu Chiến cũng không dám ăn nói lớn tiêng trước mặt Dương Tiêu?
Vừa dút lời, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường bàng hoàng một lần nũa.
Tiêu Chiến đã từng là đệ nhất võ thuật Trung Quốc.
Nghe: nói Tiêu Chiến đã chiến đầu với lưỡi dao sắc nợ của đất nước có biệt hiệu là thần chết..