Chương
Nghe thấy câu nói này của Đường lão thái thái, Đường Hạo lập tức kích động lên nói: “Đúng vậy, ly hôn! Tôi phải ly hôn với ả tiện nhân này, tôi phải nói tạm biệt với ả tiện nhân này!”
Hắn đã sớm chơi chán Lưu Mộng Lị, trước đây vốn dĩ muốn cùng Lưu Mộng Lị ly hôn, nhưng Lưu Gia vẫn còn giá trị lợi dụng nên việc ly hôn đành tạm gác lại.
Hiện tại mọi chuyện đã bị bại lộ, Đường Hạo cũng không có ý che dấu, hắn chính là hận không thẻ lập tức cùng Lưu Mộng Lị ly hôn.
Chỉ cần ly hôn, vậy thì từ nay về sau hắn có thể tùy tiện ăn chơi đàn đúm, căn bản không cần phải qua loa có lệ với Lưu Mộng LỊ.
Nói thật lòng, hắn hiện tại qua loa với cô ta đến mức không muốn qua loa nữa.
Lưu Hải giận tím mặt: “Đường lão thái thái, bà vừa nói cái gì?
Ly hôn sao?”
“Bà già này, cháu đích tôn của bà ức hiếp em gái tôi, bây giờ bà nói muốn ly hôn liền ly hôn?” Lưu Giang càng không để lại chút mặt mũi nào cho Đường lão thái thái.
Lưu Gia gia chủ Lưu Hàn híp mắt, uy nghiêm nói: “Đường lão thái thái, bà đã chắc chắn chưa? Bà có biết hay không sau này bà có thể vì lời nói của mình mà trả giá?”
Sự việc dù sao cũng đã bê bối đến mức này, Đường lão thái thái cũng không có dự định tiếp tục tranh cãi, bà vẫn nên dứt khoác rạch nát lớp màn ngăn cách giữa hai bên.
“Lưu gia chủ này, lão thân nguyện chấp nhận vì sự lựa chọn của mình mà trả giá, nếu như tình cảm của hai đứa trẻ đã rạn nứt, vậy không bằng cứ ly hôn đi!” Đường lão thái thái trầm giọng nói.
Đường lão thái thái sớm đã không vừa mắt Lưu Gia, chuyện đến hôm nay có hay không có Lưu Gia cũng không có gì đáng trở ngại.
Đường Gia hiện tại đã có quan hệ hợp tác với Đông Hải Lý Gia, dù sao lợi ích từ một đơn đặt hàng của Đông Hải Lý Gia cũng đã bằng mười đơn hàng Lưu Gia dành cho Đường Gia.
Đường Hạo điên cuồng hét lên: “Đúng! Tôi muốn ly hôn, tôi muốn nói tạm biệt với ả tiện nhân này!
Hai cánh mũi của Lưu Mộng Lị tức giận đến mức muốn bốc khói, cả khuôn mặt oán hận nhìn Đường Hạo: “Được! Tạm biệt thì tạm biệt, người kế tiếp càng ngoan ngoãn hơn.”
Cô chính là không tin, dựa vào tư sắc của bản thân, dựa vào gia thế của mình chẳng lẽ không tìm được người tốt hơn Đường Hạo.
Nhìn thấy con gái của mình cũng đã biểu hiện thái độ rõ như vậy, Lưu Hàn hung ác nhìn chằm chằm vào Đường lão thái thái.
“Vậy thì ly hôn! Bà già này, bà sẽ vì sự bao che ngày hôm nay của mình mà cảm thấy hối hận, cứ chờ đến ngày Đường Gia phá sản đi!”
` : Lưu Hàn đã hạ quyết tâm, hắn nhất định không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải đòi lại công đạo cho con gái của mình, khiến cho Đường Gia phải trả giá đắt.
“Bà già bất tử này, bà sẽ vì quyết định của mình mà cảm thấy hối hận!” hai anh em Lưu Hải, Lưu Giang hai người đều oán hận nói.
Lưu Mộng Lị bị chọc tức đến điên lên, cô căm tức nhìn Đường lão thái thái hét lên: “Bà già này, bà vậy mà lại bao che cho tên súc sinh Đường Hạo như vậy, bà không lẽ không sợ giảm thọ hay sao? Cứ chờ đó, sớm hay muộn gì bà cũng gặp báo ứng, bà sẽ phải chịu trời đánh, bà sống không thọ đâu.”
Sắc mặt Đường lão thái thái khó coi đến cực điểm, bị người khác sỉ nhục như vậy, còn bị nguyền rủa giảm thọ, điều này khiến bà phẫn nộ đến cùng cực.
Chỉ đáng tiếc, cháu nội của bà làm sai, bà chỉ có thể cứng rắn chống chọi lại.
Hai người nhanh chóng cầm giấy đăng ký kết hôn xuất phát đến cục dân chính, kết thúc tình cảm vợ chồng những năm nay.
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Đường Hạo căm hận nhìn Lưu Mộng Lị: “Tiện nhân, cô mẹ nó cứ chờ đó cho tôi, nỗi sỉ nhục hôm nay lão tử phải nhận ông đây sẽ ghi nhớ, cái tát mà cô đã đánh, tôi sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.”
Với thân phận là thiếu chủ Đường Gia, Đường Hạo trước giờ chưa từng bị người khác đối xử qua như vậy.
Ề : : Hôm nay mặt mũi hắn xem như đã mắt sạch, mát thể diện mắt đến nhà bà ngoại luôn rồi.
“Anh dám uy hiếp tôi?” sắc mặt Lưu Mộng Lị méo mó, cô phẫn nộ hét lên: “Anh cả anh hai, hai người mau bắt hắn lại cho eml”
Lưu Hải Lưu Giang không chút chần chừ ngay lập tức áp chế Đường Hạo, Đường Hạo hoảng hốt hét lên: “Lưu Mộng Lị cô thứ đồ tiện nhân này muốn làm gì? Tôi…tôi có thể báo cảnh sát, chúng ta hiện tại đã ly hôn rồi, nếu như cô dám động tay động chân với tôi, vậy đây chính là hành vi cố ý gây thương tích, tôi có thể báo cảnh sát bắt cô.”
“Đến đây! Mau báo cảnh sát đến bắt tôi đi!”
Nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Đường Hạo, Lưu Mộng Lị hận không thể ngay lập tức giết chết hắn ta.
Cô cả khuôn mặt oán hận đến trước mặt Đường Hạo, hung dữ đạp một cú xuống thân dưới của hắn.
“Đau!”
Bị một cú đạp xuống thân dưới, Đường Hạo trong phút chốc chết lặng, hai hàng nước mắt đau đớn không kìm được mà tuôn ra.
Loại tư vị này, thật sự như muốn đòi mạng người khác, e rằng bất kỳ người đàn ông nào trên đời đều không có cách nào chịu đựng được.