Chương
“Việc Đường Hạo cùng Lưu Mộng Lị ly hôn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chỉ có điều vì chuyện này mà diễn ra sớm hơn dự kiến mà thôi, đổi một góc nhìn mà nói, đối với Lưu Mộng Lị mà nói đây cũng là một sự giải thoát, anh có phải đã làm chuyện tốt hay không?”
Dương Tiêu tất nhiên phải đem gốc gác tất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng với Đường Mộc Tuyết, lỡ đâu Đường Mộc Tuyết đem hắn trở thành kẻ xấu xa tội ác tày trời chuyên đi phá nát hạnh phúc gia đình người khác vậy thì không phải càng nghiêm trọng hơn hay sao.
Đường Mộc Tuyết là một người con gái băng tuyết thông minh, Dương Tiêu vừa dứt lời, cô cũng không nói thêm bắt kỳ điều gì khác.
Cũng vì những điều Dương Tiêu nói đều vô cùng có lý.
Là một người phụ nữ, điều mà bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận được chính là một nửa kia của mình lừa gạt cùng phản bội, hai điều này Đường Hạo đều đã làm vô cùng đặc sắc.
Không còn gì có thể nghỉ ngờ rằng Lưu Mộng Lị chính là một người phụ nữ mệnh khổ, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp bị chôn vùi trong cuộc liên hôn thương mại này, việc ly hôn đối với cô ấy mà nói chính là một sự giải thoát.
Dương Tiêu dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, Đường Hạo hiện tại đã nhận được cảnh cáo, nhất thời cũng không thể gây nên bát kỳ sóng gió nào, có lẽ trong hai ngày này em cũng không có thời gian rảnh rỗi, bà nội tuổi tác cũng đã cao, nhất định không có đủ sức chủ trì đại cục, tàn cục bên phía Lưu Gia kia có lẽ phải cần em bỏ công tốn sức rồi.”
: : “Đúng vậy!” Đường Mộc Tuyết gật đầu đồng ý.
Những việc còn lại Dương Tiêu cũng không có cách nào giúp đỡ được, dù sao hắn cũng chỉ là chồng của Đường Mộc Tuyết, hiện tại lại không phải là nhân viên của Đường Gia, nếu như làm trợ lý hỗ trợ một tay cho Đường Mộc Tuyết, e rằng đám người dòng chính Đường Gia sẽ lại có thành kiến với cô.
Hiện tại, việc Dương Tiêu cần phải làm chính là tạo dựng danh tiếng tốt đẹp cho Đường Mộc Tuyết tại Đường Gia, nhằm chuẩn bị cho việc nắm giữ đại quyền Đường Gia sau này.
Nói thật lòng Dương Tiêu không thiếu tiền, chỉ cần hắn muốn thu mua lại Đường Gia, chuyện này hoàn toàn nằm trong khả năng.
Có điều Dương Tiêu cũng hiểu rõ Đường Mộc Tuyết là loại người như thế nào, nếu như hắn đột nhiên thu mua lại Đường Gia, sau đó cho cô lên làm đồng sự trưởng, vậy thì Đường Mộc Tuyết nhát định sẽ khó lòng chấp nhận được.
Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn hi vọng có thể thông qua nỗ lực của bản thân giành lầy những thứ thuộc về mình.
Nếu như bản thân đột ngột nói cho Đường Mộc Tuyết biết cô chính là đồng sự trưởng của Tập đoàn Y Dược Đường Nhân, e rằng trong lòng Đường Mộc Tuyết nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng cùng đau lòng.
Giống như việc chơi trò chơi vậy, thông qua niềm vui khi thông qua nỗ lực của bản thân chơi đến mãn cấp chỉ có thể do bản thân tự chiêm nghiệm.
Nếu như là một người chơi mua tài khoản mãn cấp, vậy thì trò chơi đó đã mắt đi ý nghĩa của nó rồi.
Từ trong tận sâu trong xương cốt của Đường Mộc Tuyết là một người mạnh mẽ, cô sẽ cho rằng việc Dương Tiêu mua lại Tập đoàn Y Dược Đường Nhân đối với cô ấy chính là một sự bố thí.
Dương Tiêu chỉ mong muốn trải qua một cuộc sống bình đạm, ở bên cạnh Đường Mộc Tuyết từ từ già đi.
Nếu như Đường Mộc Tuyết khi còn trẻ tuổi đã làm đồng sự trưởng, nhất định công việc sẽ vô cùng bận rộn, thời gian cùng hắn đơn độc bên nhau sẽ càng ngày càng ít đi, đây là việc mà Dương Tiêu không muốn nhìn thấy nhất.
Trong lòng Dương Tiêu tất nhiên cũng có chút lòng riêng, hắn hi vọng cả gia đình có thể vui vẻ bên nhau, người một nhà có thể tụ họp càng nhiều càng tốt, như vậy cũng đã đủ thỏa mãn rồi.
Còn những thứ như kim tiền, danh lợi, Dương Tiêu thật sự không để tâm đến.
Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết đều không biết được rằng, vào lúc này Đường lão thái thái đã đến chỉ nhánh Đông Hải Lý Gia ở thành phố Trung Nguyên.
Sau khi biết được Đường lão thái thái đến tìm mình, Lý Minh Hiên chỉ biết nhíu mày trầm tư, vướng phải chuyện liên quan đến Dương Tiêu, Lý Minh Hiên chỉ có thể thông báo cho bảo vệ cho phép Đường lão thái thái tiến vào bên trong.
Đường lão thái thái khi nhìn thấy Lý Minh Hiên bày ra khuôn mặt đăm chiêu khó chịu, bà đành có nặn ra một nụ cười nói: “Lão thân đột nhiên đăng môn bái phỏng, có lẽ không làm phiền đến Lý công tử đâu?”
“Đường lão thái thái mời ngồi, nếu có việc gì cứ trực tiếp nói đừng ngại!” Lý Minh Hiên lễ phép bày ra một tư thế mời.
Nữ thư ký trong văn phòng trong lòng ngầm hiểu, lập tức rót một ly trà cho Đường lão thái thái.
Mắt thấy Lý Minh Hiên đối xử khách khí với mình như vậy, trong lòng Đường lão thái thái càng thêm nắm chắc phần thắng. Bà nhìn Lý Minh Hiên thành khẩn nói: “Lý công tử, lần này lão thân đích thân đến đây, cũng vì chuyện hợp tác của hai nhà chúng ta.”
“Ò? Hợp tác? Hợp tác xảy ra vấn đề gì hay sao?” Lý Minh Hiên kinh ngạc thốt lên.
Đường lão thái thái trực tiếp nói: “Lý công tử, vậy lão thân chỉ đánh nói thẳng ra, theo như lão thân quan sát được Đường Mộc Tuyết căn bản không cách nào đảm nhiệm được chức vụ người phụ trách hợp tác của hai nhà chúng ta, lão thân hi vọng Lý công ty có thể suy nghĩ đến việc thay đổi người phụ trách cho hợp đồng này.”
Giây phút này, đôi mắt già nua của Đường lão thái thái lóe lên một tia nham hiểm hung ác.
Lần này, người phụ trách cho hợp tác của hai gia tộc nhất định phải thay đổi.
Đường Mộc Tuyết, nhất định phải bị trục xuất ra khỏi Đường Gia.