Chương :
“Không có gì nghiêm trọng, Long Hiên này dù sao cũng là một nhân vật xưng bá mười năm trước, nhưng bản thân hắn ta cũng chưa từng làm ra bất kỳ chuyện phạm pháp nào, hôm nay Long Hiên chỉ là tự vệ mà thôi, dựa theo luật pháp thì không có tội, Dương tiên sinh cùng Long Hiên đi với nhau, vẫn nên đề phòng người tên Long Hiên này, tôi sợ hắn tro tàn lại cháy!” Hình Kiến nhắc nhở vài câu.
Đáng nhắc đến chính là, mười năm trước, Long Ngũ mặc dù nổi danh ở thành phó Trung Nguyên, nhưng chưa từng làm ra bắt kỳ chuyện phóng hỏa giết người nào.
Hắn quản thúc thủ hạ, chuyện phạm pháp tuyệt đối không làm, nguồn kinh tế đều dựa vào việc trong coi địa bàn cho người khác.
Vương Thiên Long chết, chuyện này khiến cho Hình Kiến vô cùng kinh ngạc.
So sánh mà nói, Hình Kiến ước gì Vương Thiên Long chết mắt xác, đối với người đàn ông này, mười năm nay ở thành phố Trung Nguyên danh tiếng cực kỳ xấu xa, không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện thất đức.
Sau khi tìm hiểu được Long Ngũ không hè có bắt kỳ bản án nào, Dương Tiêu không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi, ấn tượng trong lòng dành cho Long Ngũ càng thêm tốt hơn.
Hắn từng là bảo đao của quốc gia, bảo vệ vinh quang cho đất nước, trong lòng mà nói, hắn cũng không hy vọng Long Ngũ đã gây ra những chuyện thương thiên hại lý.
Sau khi đến bệnh viện, mất hơn cả tiếng đồng hồ mới có thể xử lý ổn thỏa vét thương.
Bác sĩ nói rằng, Long Ngũ vét thương không có gì nghiêm trọng, chỉ là mắt máu quá nhiều, cần phải truyền máu.
Đợi sau khi Long Ngũ khôi phục, Dương Tiêu cùng Đường Vận lúc này mới đến phòng bệnh.
“Huynh đệ, lần này phải cảm ơn cậu rồi!” Long Ngũ vô cùng cảm kích nói.
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Đã nói rằng chúng ta là bạn bè, vậy thì không cần phải nói những lời này, đúng rồi, em nên xưng hô anh là Long Ngũ hay Long Hiên?”
“Long Hiên là tên thật, trong nhà anh đứng thứ năm, bốn người anh trai kia từ nhiều năm trước lăn lộn ngoài xã hội sớm đã mắt mạng, trong nhà hiện tại chỉ còn lại một mình anh, cho nên, mọi người cũng gọi anh là Long Ngũ, cậu cứ gọi anh là Long Ngũ là được rồi, đột nhiên gọi anh là Long Hiện, anh thật sự có chút không quen!” Long Ngũ cười bắt lực nói.
Dương Tiêu nói: “Được, vậy thì sau này em sẽ gọi anh là Long Ngũ đại ca, chuyện đêm nay thật là vượt khỏi dự đoán của em, không ngờ rằng anh chính là đại ca xưng bá thành phố Trung Nguyên mười năm trước!”
“Tiểu tử cậu đừng kể khổ trước mặt anh đây, tiểu tử cậu còn ẩn thân sâu hơn cả anh, vừa rồi bộ quyền pháp quân nhân kia cũng đủ chứng minh cậu không phải người bình thường rồi, vậy mà cậu lại ẳn thân ở Đường Gia hơn năm năm, bị người khác mắng nhiếc năm năm, tên tiểu tử cậu làm sao có thể chống chọi được chứ?” Long Ngũ bối rồi nói.
Long Ngũ sớm đã biết Dương Tiêu không phải người bình thường, nhưng lại không ngờ rằng Dương Tiêu trừ thân thủ bất phàm, vậy mà còn có thẻ ra lệnh với Lý Thần Chiên, chuyện này khiên cho Long Ngũ vô cùng kinh ngạc.
Dương Tiêu liếc mắt nhìn thời gian, sau đó cười nhạt một tiếng: “Được rồi, Long Ngũ đại ca, thời gian cũng được kha khá rồi, em cũng phải chuẩn bị phải quay về rồi; chị Đường Vận, Long Ngũ đại ca đành giao cho chị chăm sóc vậy, tiền thuốc men em vừa rồi cũng đã thanh toán rồi!”
“Hả? Tôi…tôi…” sắc mặt Đường Vận lại một lần nữa chìm vào sự phức tạp.
Mặc dù vào thời khắc sống chét, cô đã tháo dỡ được gút mắt, cũng lựa chọn tha thứ cho Long Ngũ, nhưng hiện tại hai người đều sống sót, điều này khiến cho nội tâm Đường Vận vô cùng phức tạp.
“Nước biếc vốn không lo nghĩ, vì một cơn gió nhíu chặt mày, núi xanh vốn không ưu buồn, bạc đầu vì tuyết trắng!”
Dương Tiêu thì thầm nói: “Chị Đường Vận, trong lòng chị rõ ràng vẫn còn yêu sâu đậm Long Ngũ đại ca, chỉ là chị không cách nào buông xuống được sự lừa gạt Long Ngũ đại ca đã từng gây ra, nhưng Long Ngũ đại ca thật sự rất yêu chị, mười năm nay, những gì Long Ngũ đại ca làm không lẽ không đủ khiến chị cảm động sao?”