Chương :
Dương Tiêu nhìn Ngô Tà trầm giọng nói: “Anh như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu? Chúng tôi nhiều người như vậy, hiện tại cũng đã tối khuya, muốn tìm một khách sạn khác cũng không thuận tiện!”
Ngành du lịch tại Tây Song Bản Nạp có thể xem như phát triển, hơn nữa khách sạn có sức chứa một lần hơn một trăm người càng là đếm trên đầu ngón tay.
Nếu như rời khỏi đây, đêm nay nhất định sẽ không tìm được khách sạn khác, cùng lắm chỉ có thể ở những quán trọ hẻo lánh trải qua một đêm.
Dương Tiêu không hề lo lắng cho những người Đường Gia khác, anh chỉ không muốn Đường Mộc Tuyết tiếp tục vì vấn đề chỗ nghỉ mà lại vất vả lao lực.
“Ò? Đám người các người vậy mà có người có ý kiến khác?” Ngô Tà cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt đầy sương mù.
Đường Dĩnh phẫn nộ nói: ‘Dương Tiêu, anh im miệng cho tôi, anh muốn kéo tất cả mọi người xuống nước hay sao?
Còn không nhanh chóng xin lỗi Ngô thiếu!”
“Không sai, nhanh chóng xin lỗi!”
Đường Gia hơn cả trăm người đều nhìn Dương Tiêu một cách phẫn nộ, giống như chỉ cần Dương Tiêu không xin lỗi Ngô Tà, thì sẽ khiến Dương Tiêu phải trả giá đắt.
Đường Mộc Tuyết nắm chặt bàn tay, cô hiện tại chỉ muốn xông lên phía trước bảo vệ Dương Tiêu, nhưng việc Dương Tiêu đã từng làm khiến cô không cách nào tha thứ được.
Dương Tiêu trực tiếp không nhìn đến đám người Đường Gia: “Anh chính là Ngô Tà Ngô thiếu đúng không? Dù cho Ngô Gia các anh ở nơi này rất có thế lực, nhưng các anh cũng không phải là kẻ mạnh nhất đúng không? Cho các người một lời cảnh cáo, tôi không muốn làm lớn chuyện, mau đưa phòng khách sạn trả lại cho chúng tôi.”
Nghe câu nói này của Dương Tiêu, Ngô Tà bật cười khinh thường, nụ cười của hắn xen kẽ sự châm chọc mãnh liệt.
“Anh nói không sai, tại Tây Song Bản Nạp, thế lực mạnh hơn so với Ngô Gia chúng tôi quả thật có vài gia tộc, trong đó Trần Gia là mạnh nhất, như thế nào? Anh đừng nói với tôi, anh có quen biết với những nhân vật lớn ở Trần Gia?”
Ngô Tà nhìn Dương Tiêu không ngừng cười khinh thường.
Dưới sự quan sát chú ý của tất cả mọi người, Dương Tiêu gật đầu thừa nhận: “Không sai, thiếu chủ Trần Gia – Trần Khải là người quen cũ của tôi, tôi không muốn làm phiền đến anh ta, nhưng nếu như anh vẫn không trả phòng lại cho chúng tôi, vậy thì tôi nhất định phải liên lạc với Trần Khải rồi.”
Cái gì! Liên lạc với Trần Khải?
Sắc mặt tất cả mọi người tại hiện trường đều lập tức thay đổi, ai cũng không ngờ được Dương Tiêu vậy mà lại nói bản thân có quen biết với Trần Khải – thiếu chủ Trần Gia, gia tộc hùng mạnh nhất Tây Song Bản Nạp.
Giây phút này, đến cả Ngô Tà sắc mặt cũng lập tức thay đổi, hắn biết rằng nếu như Trần Khải đến đây, e rằng hắn cũng không dễ dàng đối phó.
Ò? Anh quen biết với Trần Khải? Là thật hay giả?” Ngô Tà cảnh giác nhìn sang Dương Tiêu.
Tắt cả mọi người Đường Gia đều kinh ngạc nhìn Dương Tiêu, Dương Tiêu quen biết với thiếu chủ Trần Gia, gia tộc hùng mạnh nhất Tây Song Bản Nạp, chuyện này bọn họ căn bản chưa từng nghe qua!
Dương Tiêu nghiêm túc nói: “Tôi không thích nói dối, những lời tôi nói tắt nhiên là sự thật.”
Thật không ngờ đến, Trần Khải đã từng là thủ hạ dưới trướng của Dương Tiêu, bọn họ đều xuất thân từ đội chính là đội đặc nhiệm Thần Ưng Đông Phương.
Thần Ưng Đông Phương được phân thành bón tổ đội nhỏ, Trần Khải là đội trưởng đội một, còn Dương Tiêu chính là tổng đội trưởng của đội đặc nhiệm Thần Ưng Đông Phương.
Điều đáng tiếc chính là, năm năm trước trận chiến rừng mưa nhiệt đới năm ấy, khiến cho hai phần ba chiến sĩ đều chết trận, chỉ còn lại một phần ba trốn thoát.
Sau khi trận chiến kết thúc, rất nhiều anh chị em đều chết trận, đội trưởng Dương Tiêu xuất ngũ, rất nhiều đội viên tâm nguội lạnh như tro cũng cùng xuất ngũ.