Chương :
Năm năm nay, Dương Tiêu không hè liên lạc với những đồng đội đã xuất ngũ khác, nhằm tránh gợi nhớ lại bi thương trong lòng.
Mà đội trưởng đội một Trần Khải chính là người bản địa tại Tây Song Bản Nạp, là một người thanh niên vô cùng chính nghĩa, xuất thân từ gia tộc hùng mạnh nhát của Tây Song Bản Nạp nhưng lại không quên cống hiền cho tổ quốc.
Nhìn Dương Tiêu dáng vẻ nghiêm túc, cả đám người Đường Gia ngược lại ngược lại không cách nào bình tĩnh được.
“Dương Tiêu, anh như thế nào lại bốc phét chứ? Anh chỉ là một tên phế vật, làm sao có thể quen biết với thiếu chủ Trần Gia?” Đường Hạo phẫn nộ nói.
Đường Dĩnh tức giận nói: “Dương Tiêu, anh chính là có ý muốn cho tất cả chúng ta mát thể diện có đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” cả đám người dòng chính Đường Gia hận không thể ngay lập tức đánh chét Dương Tiêu.
Ngô Tà là người như thế nào chứ? Đây chính là thiếu chủ của gia tộc hạng nhất Tây Song Bản Nạp!
Anh bóc phét như vậy, chính là hại chết tất cả mọi người.
Dương Tiêu nhìn Ngô Tà: “Tôi không hề nói đùa, hi vọng anh có thể đem phòng khách sạn trả lại cho chúng tôi!”
“Ngô thiếu, đừng nghe người thanh niên này ăn nói bậy bạ, đầu óc hắn không được bình thường, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, đừng tức giận lên chúng tôi! Chúng tôi căn bản không quen biết tên tiểu tử này!” Đường Hạo vội vàng bước lên trước xiểm nịnh nói.
Ngô Tà nhìn Dương Tiêu mặc trên người một chiếc áo cộc tay vải thô, cười khinh thường nói: “Anh quen biết với Trần Khải thiếu chủ Trần Gia? Bốc phét có đúng không?”
“Bốc phét?” Dương Tiêu không chút bận tâm lắc đầu.
Đường Dĩnh sắc mặt khinh thường nói: “Dương Tiêu, còn không nhanh xin lỗi Ngô thiếu!”
“Nhanh chóng xin lỗi!” cả đám người dòng chính Đường Gia sắc mặt rét lạnh nói.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Dương Tiêu chỉ có thể cầm lên điện thoại, gọi đến một số máy.
Nhìn thấy hình ảnh này, Ngô Tà khinh thường nói: “Giả thần giả quỷ!”
Giống như Dương Tiêu lúc này chỉ đang cố làm ra vẻ, những lời như quen biết thiếu chủ Trần Gia đơn giản không hề tồn tại.
Dù cho năm năm đã trôi qua, đối với trận chiến rừng mưa nhiệt đới xảy ra năm năm trước, Dương Tiêu vẫn không cách nào quên được.
Mỗi lần nhớ đến nhiều sinh mệnh cứ như vậy ngã xuống trước mặt mình, bản thân là đội trường cũng đừng nhắc đến trong lòng Dương Tiêu có bao nhiêu đau khổ cùng dẫn vặt.
Năm năm nay, Dương Tiêu không phải không muốn liên hệ với những đồng đội cũ, mà chỉ không muốn để bi thương một lần nữa lại dâng lên.
Có điều, cũng vì thái độ của Ngô Tà thiếu gia Ngô Gia thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét, Dương Tiêu sớm đã quy ẳn giang hồ, anh không muốn ở trước mặt Đường Mộc Tuyết động tay động chân với Ngô Tà, chỉ đành lựa chọn làm phiền Trần Khải ra mặt giải quyết chuyện phòng khách sạn.
“Xin chào, Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!” hai mươi giây sau, một giọng nói vang lên trong điện thoại.
Khi nghe thấy tiếng nhắc nhở trong điện thoại, ánh mắt căng thẳng của Ngô Tà lập tức thả lỏng, mặc dù khinh thường Dương Tiêu, nhưng anh cũng sợ Dương Tiêu thật sự quen biết với Trần Khải.
Trần Gia dù sao cũng là gia tộc hùng mạnh bậc nhất khu vực Tây Song Bản Nạp, không phải là đối tượng bọn họ có thể đắc tội được.
Hơn nữa, Trần Khải là quân nhân xuất ngũ, trước khi xuất ngũ chính là đội trưởng đội một của đội đặc nhiệm Thần Ưng Đông Phương, thân thủ bát phàm.
Trần Khải khi vừa xuất ngũ, Ngô Tà vô ý mạo phạm đến Trần Khải, bị Trần Khải hung hăng đánh một trận, hơn mười vệ sĩ cũng không đỡ được một chiêu của Trần Khải.